Khoảnh khắc tiếp theo, cái đầu nhỏ tỉnh xảo của Cung Linh Nhi nhanh chóng chạm vào má của Dương Tiêu.
Khoảng cách quá gân, Dương Tiêu không ngờ Cung Linh Nhi lại hôn lén mình, cho nên Dương Tiêu cũng không tránh.
Bị Cung Linh Nhi chạm đôi môi anh đào hồng hào vào má, thân thê Dương Tiêu trở nên cứng ngắc, cả người hỗn loạn.
Bị hôn? Bị con nhóc Cung Linh Nhi này hôn?
Không phải con nhóc này nhớ thương mình đây chứ?
Hôn trộm Dương Tiêu một cái, mặt Cung Linh Nhỉ nóng đỏ bừng, không kìm chế được xấu hồ, vội vàng bước xuống xe: “Dương Tiểu, bây giò anh đã hiệu suy nghĩ của tôi chưa?”
Cô là một cô gái chưa bao giò yêu đương, mặc dù có tài năng âm nhạc hơn người, nhưng trên phương diện tình cảm thì như tờ giấy trắng, không khác Dương Tiêu là mấy.
Hôn Dương Tiêu xong, Cung Linh Nhi nhanh chóng chạy trôn khỏi Thiện trường tránh cho hai người xâu hỗ.
“Em gái, tôi thật sự không hiểu, cô có thể giải thích rõ hơn được không?”
Dương Tiêu bối rối nói.
Tuy nhiên, Cung Linh Nhi vẫn chạy thật xa.
Dương Tiêu sờ mũi, khá sững sờ.
“Cảm giác được con bé Linh Nhi hôn rất tuyệt đúng không?” Đột nhiên, một giọng nói quái lạ vang lên.
“Ai?” Dương Tiêu nheo mắt, nhanh chóng quay đầu lại.
Không biết từ lúc nào mà thánh cờ Bạch Nguyên Kiệt ông Bạch đã đứng bên cạnh, ân cân nhìn Dương Tiêu.
Dương Tiêu càng ‘ hỗn loạn hơn: “Ông Bạch, nửa đêm nửa hôm ông không ngủ tới đây nhìn trộm thích Ni không?”
“E hèm! Nhóc Dương, không làm việc trái lương tâm, không sợ ma gõ của.