Hổ Tế

Chương 1681



“Ai biệt được! Những người này đêu là những bác sĩ nồi tiêng. Có lẽ là Mục Lâm, các chủ của Long Lân Các chăng? Tùy nhiên, chuyện này cũng chưa chắc, đối thủ cũ của Mục Lâm vân chưa lộ diện, e là lát nữa đã định sẵn sẽ có ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác!”

Thời gian trôi qua từng chút một, trái tim của hàng vạn bác sĩ như thắt lại, tất cả đều đang chờ đợi thê hệ Thánh Y mới xuất hiện.

“Xong rồi!” Nửa tiếmg sau, Mục Lâm các chủ của Long Lân Các ngâng đầu ngạo nghễ nói.

“Cái gì? Chỉ như vậy đã làm xong?”

Nghe vậy, vô số người trợn mắt há hôc môm.

Ngay cả Alan và hai vị Thánh Y mùa trước cũng phải sửng sốt, hiển nhiên là các phương pháp của Mục Lâm đã vượt xa sự mong đợi của họ.

Alan bước xuống tiến hành kiểm tra, sau khi kiểm tra xong, Alan thốt lên: “Tát cả các tế bào ung thư đã biến mắt? Thần kỳ! Thật là kỳ diệu!”

“Tất cả đều biến mắt? Thật hay giả?”

Vô số người ngắn ra.

Việc chữa khỏi cho một bệnh nhân ung thư giai đoạn đầu trong nửa tiếng là chuyện chưa từng có, điêu này thực sự gây sóc.

Không hỗ danh là Mục Lâm, không hỗ danh là các chủ của Long Lân Các, quả thật rât mạnh!

“Xong rồi!” Các thần y khắp nơi trên toàn quốc tái mặt.

Về cơ bản, bọn họ có thể làm giảm hoặc ngăn chặn sự lây lan của các tế bào ung thư ở bệnh nhân, nhưng muốn chữa trị tận gốc lại là chuyện không dễ dàng.

Vẻ mặt Liễu Giang Hà tái nhọt, trên trán đồ mò hôi lạnh.

Có thể chữa khỏi bệnh nhân ung thư giai đoạn đầu một cách nhanh chóng, thành tựu y học như vậy đã vượt xa trình độ của ông.

Làm xong tật cả những điêu này, Mục Lâm chắp tay sau lưng, nhìn bằng nửa con mắt nói: “Bậc thầy Alan, tị nghĩ không cần tiếp tục cuộc chiến giành ngôi vị Thánh Ÿ nữa đâu nhỉ?

Thông báo thế hệ Thánh Y mới luôn đi!”

“Mục Lâm quá mạnh, anh ta xứng đáng là thế hệ Thánh Y mới!” Một nhóm người lại cảm thán.

“Khoan đãi” Tải app truyệnhola đọc tiếp nhé cả nhà!

Ngay lúc mọi người tin răng Mục Lâm đã hoàn toàn giành được danh hiệu Thánh Y, Dương Tiêu ở dưới khán đài từ từ đứng dậy.

Mục Lâm nhìn Dương Tiêu nở nụ cười âm mưu thành công: “Thần chết điện hạ, cuỗi cùng cậu cũng muôn ra tay rôi à?”

“Tôi muốn ra tay? Không! Nói chính xác, đó không phải là điêu anh muôn à?”

Dương Tiêu biết Mục Lâm đang buộc mình phải ra tay. Trước sức ép mạnh mẽ của Mục Lâm, Dương Tiêu bước lên phía trước, quyết định sẽ không giữ thái độ khiêm tồn nữa.

Bậc thầy Alan kinh ngạc nói: “Thầy cuồi cùng người cũng định ra tay rồi?”

“Người này là ai?” Hai vị Thánh Y các mùa trước hơi kinh ngạc.

Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, Dương Tiêu bước tới khu vực thi đấu, anh liêc mắt nhìn Mục Lâm: “Đã qua mây năm, Mục Lâm, anh vân còn nhớ chuyện hồi đó nhỉ!”

“Ra tay đi!” Mục Lâm cười xấu xa.