Hổ Tế

Chương 1791



Vừa định bắt đầu, một giọng nói âm vang vang lên: “Em gái, chăng lẽ bà muôn vị trí chủ nhà họ Liễu đền thế à? Vì mục đích mà không từ thủ đoạn sát hại Như Yên? Đã nhừ vậy, chớ trách anh cả này không nói chuyện tình cảm. Người đâu, bắt hết bọn họ lại cho tôi!”

Trong phút chốc, người đứng đầu họ Liễu ở Đề Đô xuất hiện!

“Bất lại!” Một người đàn ông khoảng ba mươi tuôi mạnh mẽ dẫn đầu một đoàn người nhanh chóng xông lên.

Dương Tiêu hơi ngắng đầu, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang đi vào từ lôi vào công ty Hoa Chi Uyên.

Đôi mắt của người này í toát ra vẻ khôn ngoan, khí chất của cấp trên tỏa ra, khiên người ta không thể bỏ qua hơi thở không lồ của người này.

Người tới rõ ràng là Liễu Cảm Văn chủ nhà họ Liễu ở Đề Đô. Trước khi Liễu Như Yên đến tìm Dương Tiêu, Liễu Nhự Yên đã gọi điện cho cha mình Liễu Câm Văn.

“Chủ… chủ nhà!” Nhìn thấy Liệu Cẩm Văn đến, đám vệ sĩ do Liễu Đồng đứng đầu đều sững SỜ.

Trước mặt Liễu Cảm Văn, nhóm vệ sĩ này không dám phản kháng, nhanh chóng bị nhóm vệ sĩ mà Liễu Cẩm Văn dẫn theo thu phục.

Khi Liễu Đồng nhìn thấy Liễu Cẩm Vân tới, sắc mặt bà ta tái nhọt: “Anh… anh cả! Sao… sao anh lại tói đây?”

“Hừ! Nếu tôi còn không tới, chắc Như Yên đã chết dưới tay người đàn bà độc ác như bà rồi nhỉ? Liễu Đồng à Liễu Đồng, bà cậy thế là em gái tôi, những năm qua bà bồ trí ở Đề Đô bà cho răng tôi không biết hả? Có rất nhiều chuyện tôi đều mở một mắt nhắm một mắt!”

“Bây giò, bà lại dám động vào Như Yên, thật sự cho rằng tôi Thông dám bắt bà?” Liễu Cảm Văn lạnh lùng măng.

Liễu Như Yên là cọn gái duy nhất của ông ta, còn Liễu Đồng là em gái của ông ta. Liễu Cầm Văn biết Liễu Đồng mơ tưởng vị trí chủ nhà họ Liễu, nhưng nễ tình quan hệ gia đình Liễu Cảm Văn đã mở một mắt nhắm một mắt.

Tuy nhiên, lân này Liêu Đông quyêt định ra tay với Liêu Như Yên, điêu này khiên người cha như Liễu Cầm Văn không thê kìm chế được sự tức giận trong lòng.

Liêu Đông biệt hôm nay mọi chuyện đã lộ, bà ta hoảng sợ: “Anh cả, em gái sai rồi, em thật sự hồi hận đứt ruột! Cũng may Như Yên không Sao, nêu Như Yên có mệnh hệ gì, em là cô sẽ hồi hận cả đời!”

“Hói hận cả đòi? Thật sự chưa từng thấy người nào trơ trến như vậy!”

Dương Tiêu không kìm được nói.

Để bảo vệ bản thân, Liễu Đồng lại có thể nói những lời trái lương tâm, khiến Dương Tiêu thật sự không nhịn được muốn nói mấy câu.

Liễu Cảm Văn phát tay hét lên: “Bắt hết lại!”

“Vâng, chủ nhà!” Hai tên vệ sĩ bước tới khuất phục Liễu Đồng.

Liễu Đồng biết lần này anh cả thật sự tức giận, bà ta kinh hãi nói: “Anh cả, chúng ta sinh ra từ một gỐc, sao nỡ đôt thiệu nhau, cho em gái một cơ hội sửa đổi đi!”

“Khôn kiệp, những lời này nói ra từ miệng bà đúng là trớ trêu mà, sao nỡ đốt thiêu nhau? Lúc đối phó với cô Như Yên, tại sao bà không nghĩ sao nỡ đốt thiêu nhau. Tôi đã thây người không biết xấu hồ, nhưng thật sự chưa thầy người không biết xáu hổ như bài” Trân Khải khinh thường nói.