Hổ Tế

Chương 1935



“Alo! Anh Dương, anh có chuyện gì à”

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nói, từ đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Lý Vịnh, trưởng phòng bộ phận pháp vụ của tập đoàn Đề Hào.

Dương Bân Hàn nghĩ mà tức giận nói: “Trưởng phòng Lý, bây giờ Dương Tiêu đứa con rơi của nhà họ Dương ở Đề Đô chúng tôi đã trộm hợp đồng họp tác giữa hai nhà chúng ta, sau đó xé nát tât cả ngay trước mặt tôi. Điều này rất quá đáng, đơn giản là điên rô, hoàn toàn không quan tâm đến uy nghiêm của tập đoàn Đề Hào!”

“Anh có thể cho tôi số điện thoại của sếp Dương không? Tôi muôn gọi điện báo cáo tên nghiệp chướng này ngay trước mặt sếp Dương!”

Sếp Dương phía sau tập đoàn Đề Hào vẫn luôn là thần long thầy đuôi không thấy đầu, số điện thoại này chưa từng tung ra thị trường, kế cả Dương Bân Hàn cũng chưa từng biết.

Chủ yếu là do Dương Tuyết Ly, nguyên chủ tịch tập đoàn Đề Hào yêu thích sự tự do, ghét xã giao, ghét sự can thiệp từ bên ngoài nên chưa bao giò xuất hiện trước mắt công chúng.

“Lại còn có chuyện như vậy?” Trưởng bộ phận pháp vụ Lý Vịnh của tập đoàn Đề Hào ngạc nhiên nói.

Anh ta nhớ rõ, thư ký của sếp Dương cũ đã lây hết hợp đồng hợp tác giữa nhà họ Dưới ở Đề Đô và tập đoàn Đề Hào, không có khả năng là trộm được!

Nhận thấy mọi chuyện hơi khó giải quyết, Lý Vịnh nói: “Chờ một chút, tôi đi xin chỉ thị!”

“Vậy thì tốt quá rồi, vất vả cho trưởng phòng Lý!” Dương Bân Hàn cảm kích nói.

Cúp điện thoại, Dương Bân Hàn chỉ vào mặt Dương Tiêu nói: “Chờ đi, tôi sắp lấy được số điện thoại của sếp Dương của tập đoàn Đế Hào rồi. Khi có sô điện thoại của sệp Dương xem tôi vạch tội cậu như thê nào!”

“Thật không?” Dương Tiêu chế nhạo, nhìn Dương Bân Hàn như nhìn một tên hê nhảy nhót.

Cửa văn phòng chủ tịch tập đoàn Đề Hào.

Lý Vịnh nhìn Hoa Mộ Tranh nói: “Hoa tông, nhà họ Dương ở Đề Đô vừa gọi điện thoại hỏi số điện thoại của sếp Dương, cô xem chúng ta có thê cho không? Nếu tôi đoán đúng, nhà họ Dương ở Đề Đô muốn xé rách da mặt với sêp Dương!”

Có thể trở trưởng phòng bộ pháp vụ của tập đoàn Đê Hào, đương nhiên không phải kẻ ngôc, anh ta khá khôn ngoan, chỉ cân đoán đã biết Dương Tiêu xảy ra chuyện gì.

“Ò2? Còn có chuyện như vậy?” Hoa Mộ Tranh bật cười như chuông bạc.

Nêu so sánh thì Hoa Mộ Tranh thông minh hơn, cô nói với Lý Vịnh: “Nếu nhà họ Dương ở Đề Đô muốn, thì đưa cho bọn họ đi!”

“Đã hiểu!” Lý Vịnh cung kính nói.

Hoa Mộ Tranh dừng lại một chút, tiếp tục dặn dò: “Nhân tiện thông báo cho các công ty khác hợp tác với nhà họ Dương ở Đề Đô mau chóng cất đứt mọi dỤ án với nhà họ Dương ở Đề Đô. Nếu nhà họ Dương ở Đề Đô muốn gây chuyện, cứ nói tập đoàn Đề Hào sẽ gánh mọi hậu quả, bảo nhà họ Dương tìm tập toàn Đề Hào mà gây rắc rồi!”

“Tôi hiểu Hoa tổng, tôi sẽ làm ngay!”

Lý Vịnh kính cân nói.

Trong đôi mắt đẹp của Hoa Mộ Tranh hiện lên gợn sóng: “Nếu đã muốn đùa với lửa, vậy thì đột cháy hoàn toàn, nhà họ Dương ở Đề Đồ, cái chết của các người sắp tới rồi!”

Sau khi rời khỏi văn phòng chủ tịch, Lý Vịnh đã gửi tin nhăn văn bản cho Dương Bân Hàn, gửi số điện thoại của Dương Tiêu.