Hổ Tế

Chương 2082



Cạch cạch cạchI!

Quân đen trắng rơi điên cuồng, như thệ bàn cờ đã bị biến thành chiến thần tu la, vô số binh tướng triển khai trận giáp lá cà, môi chiêu đêu đâm trúng điểm yếu của đối phương.

Di chuyển, tấn công, nghiền nát, lại triển khai tấn côngÌ Tình huống này diễn biến liên tục, đâu óc tật cả người xem ong ong.

Vẻ mặt già nua của Bạch Nguyên Kiệt đầy kinh ngạc: “Không được, tôi sắp không theo kịp tốc độ chơi cò của bọn họi”

“Tôi cũng vậy!” Cát Hưu hơi chóng mặt.

Ngay khi mọi người đang sững sờ, Park Joon Hyun cười dữ tợn: “Nhóc, anh rất giỏi, nhưng cuối cùng anh vẫn thual”

Cạch!

Trong phút chốc, Park Joon Hyun đặt quân trăng, gân như chặn hoàn toàn quân đen của Dương Tiêu.

“Làm tốt lắm, thằng nhóc này thua rồi, Joon Hyun thắng!” Nhóm kỳ thủ cờ vây Hàn Quốc nhìn bàn cờ cười điên cuông.

Như thể Dương Tiêu chỉ là hư danh, như thể Dương Tiêu chẳng là cái thá gì trước mặt Park Joon Hyun.

Tuy nhiên, ngay khi Park Joon Hyun và những người khác đang dương dương đặc ý, Dương Tiêu lại cười đùa: “Thắng? Anh chắc chứ?”

Cạch!

Khoảnh khắc tiếp theo, Dương Tiêu cười thâm thúy, câm một quân cờ đen đột nhiên đặt xuông.

Ban ngnnnranrrnrrrrrrorarnrrrrrrrerrvprven Chương 1595 CạchI Trong ánh mắt quan sát của mọi người, quân cò đen của Dương Tiêu rơi vững vàng trên bàn cờ, giông như một thanh kiêm sắc bén đột nhiên căm vào tim.

Bật! Long trời lở đất!

Sụp đổ, cờ trắng của Park Joon Hyun lập tức sụp đồ.

Như thể hai bên trong trận chiến khốc liệt, một quả bom hạt nhân bát ngờ rơi xuống, trực tiếp nuốt chửng toàn bộ lực lượng triển khai của bên kia.

Giết ròng! Quân đen của Dương Tiêu rơi xuống trực tiếp giết rồng!

Tròng mắt Park Joon Hyun trợn lên suýt rơi ra ngoài: “Giết rồng lớn, tôi vậy mà bị giệt rông lớn?”

Giết rồng lớn là một thuật ngữ chuyên môn trong cờ vây, có nghĩa là ăn một số lượng lớn quân cờ của đối thủ, rông lớn bị giết. Trong tình huồng này, người bị rông giêt vê cơ bản sẽ không cứu được nữa.

“Cái này… cái này làm sao có thể?”

Park ‹Joon Hyun điên cuông hét lên.

Chương 1595 Vừa nãy Park Joon Hyun đã bố trí xong, có thể giết sạch rồng của Dương Tiêu.

Điều khiến Park Joon Hyun không bao giờ ngờ tới là Dương Tiêu lại đi trước một bước giêt rông của anh ta.

Điều này không kém gì khiến Park Joon Hyun trúng đòn cảnh tỉnh, trong nháy mất anh ta hoàn toàn choáng váng.

Không thể tin được! Park Joon Hyun thực sự không thê tin được.

Quân đen rơi xuống, Dương Tiêu thờ ơ nói: “Đã nói rôi, hy vọng lát nữa anh vẫn có thể cười được, xem ra bây giờ anh cười không nỗi!”