Hổ Tế

Chương 2111



Đâm được một cú, Đường Long có cảm giác báo thù vô cùng thỏa mãn, ánh mắt anh ta lạnh lùng: “Đường Mộc Tuyết à Đường Mộc Tuyết, tôi và cô vôn cùng cội nguôn, nhưng đáng tiếc cô cưới nhằm người. Chớ đê tôi thấy Dương Tiêu, nêu khồng, tôi sẽ khiên anh ta muôn sông không được muốn chết không xongÌ”

“Nềể mặt tôi và cô cùng chảy chung dòng máu nhà họ Đường, tôi tạm tha tha chết cho cô, ném cô ta ra ngoài cho tôi!”

Xét cho cùng đây là tập đoàn Đề Hào, Đường Long vừa mới nhậm chức không lâu, anh ta cũng không dám làm âm 1 trong tập đoàn Đề Hào.

“Ném đi!” Nhân viên bảo vệ đứng đầu bị ép buộc đành phải ra lệnh.

“Đường Long, anh thật sự là đồ khốn nạn!” Đường Mộc Tuyết sợ hãi tuyệt vọng.

Lúc này, tình cảm mẹ con mạnh mẽ tuôn ra từ trong người Đường Mộc Tuyết, cô nhìn chăm chằm Đường Long với ánh mắt căm hận.

Nếu đứa bé vì cú đắm của Đường Long mà có điêu gì bât thường, cô sẽ không bao giờ tha cho Đường Long.

Đường Long dương dương tự đắc: “Đường Mộc Tuyết, tức giận không?

Hỏi cô tức giận không đó? Đáng tiệc Dương Tiêu là đồ vô dụng, hiện tại tôi có tập đoàn Đề Hào là chỗ chóng lưng lớn, anh ta có thể làm gì tôi?

Ném đi!”

“Ném đi? Ai dám ném thử xeml”

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiêng quát tức giận đột nhiên vang lên, chỉ thây Dương Tiêu đen mặt nhanh chóng đi tới.

“Dương Tiêu!”

Nhìn thấy rõ người đi tới, hai mắt Đường Long gân như bốc cháy, anh ta hung hăng hét lên: “Tốt! Tốt lắm!

Rất tốtI Cuối cùng anh cũng xuất hiện! Dương Tiêu, tôi đã đợi ngày này rất lâu, người đâu, mau bắt tên khốn này cho tôi. Hôm nay tội sẽ tự tay hành hạ anh ta đến chết!”

Giờ phút này, Đường Long VÔ cùng vui vẻ, trên mặt lộ ra vẻ căm hận nham hiểm nhìn chằm chằm Dương Tiêu.

Như thể lần này Dương Tiêu hoàn toàn rơi vào tay anh ta, như thể lần này Dương Tiêu phải nợ máu trả bằng máu trước mặt anh ta.

Nghe vậy, nhóm nhân viên bảo vệ có mặt tại hiện trường đều run rấy điên cuông.

Đường Long nói gì, bắt… bắt Dương Tiêu, sếp Dương?

Hành… hành hạ Dương Tiêu, sếp Dương đến chết?

Những người khác không biết thân phận của Dương Tiêu, nhưng là nhân viên bảo vệ bọn họ biết rât rõ.

Nhìn trạng thái thê thảm của Đường Mộc Tuyết, rồi lại nhìn vét tát đỏ tươi trên mặt Đường Mộc Tuyết, khuôn mặt Dương. Tiêu lộ ra vẻ tức giận, sau đó lại trở nên bình tĩnh đến mờ mịt.

Ai cũng có thể nhìn ra, tất cả đều là yên lặng trước cơn bão.

“Thả cô ấy ra!” Dương Tiêu thờ ơ nói.

“Vâng, vâng vâng vâng!” Nhóm nhân viên bảo vệ không dám do dự, lập tức thả Đường Mộc Tuyết ra.

Đường Long như gặp ma, anh ta tức ¡ giận hét lên: “Mẹ kiếp! Ai cho các người thả con đĩ I này, ai cho các người thả con đĩ này? Bắt lại, mau bắt hệt bọn họ cho tôi!”