Hổ Tế

Chương 291: Người vừa rồi bị một cú mắt mặt



Hàn Thúy Bình cười lạnh một tiếng: “Hừ! Tiêu Dương, anh không lẽ tính nói tài năng đàn piano của Lưu Kiện đại sư không bằng anh hay sao?”

Dương Tiêu cũng không có ý khiêm tốn, hắn hôm nay chính là muốn làm khiếp sợ đám người xấu xa này, cũng nhằm mục đích giải quyết phiền phức sau này cho Đường Đường.

“Đúng vậy!” Dương Tiêu gật đầu thừa nhận.

Bùm!

Nghe câu nói này của Dương Tiêu, một đám người ở hiện trường không cách nào bình tĩnh được, toàn bộ đều đồng loạt hô hào.

Tên khoác lác này vậy mà lại nói bản thân hắn so với Lưu Kiện đại sư càng lợi hại hơn? Làm sao có thể?

Tần Lãng Hiên tiếp tục truy hỏi: “Ò? Thật không nhìn ra Tiêu Dương đại ca vậy mà lại còn biết đàn piano, nếu như đã nói như vậy, vậy thì đến cả thiên tài piano Lãng Lãng cũng không phải là đối thủ của anh hay sao?”

“Đúng vậy!” Dương Tiêu lại gật đầu xác nhận một lần nữa.

Mẹ nó!

Tận mắt nhìn thấy Dương Tiêu lại lần nữa gật đầu thừa nhận, khóe miệng một đám người liên tục co giật, đến cả Lưu Kiện đại sư trên sân khấu khi nhìn Dương Tiêu cũng tràn ngập khinh bỉ Trong lòng tất cả sinh viên, tài năng của Lưu Kiện có lẽ bọn họ phải dành cả đời khổ luyện mới có thể đuổi kịp, chứ đừng nói đến thiên tài piano Lãng Lãng.

Lưu Kiện không thể không thừa nhận, Lãng Lãng chính là thiên tài âm nhạc, tài năng đàn piano nhát định đã vượt xa cả ông ta.

Đường Đường cứng người, trong lòng nổi lên một trận dao động. Ông trời của tôi ơi! Anh rễ ơi anh rẻ, anh rốt cuộc muốn làm gì chứ? Dù cho là Đường Đường, thì đến bản thân cô cũng cho rằng Dương Tiêu huênh hoang.

Trong ấn tượng của Đường Đường, Dương Tiêu trong năm năm này căn bản không biết cái gì gọi là y thuật hay đàn piano, đợi lát nữa nếu chọc giận đến Lưu Kiện đại sư, vậy thì khó thu dọn tàn cục rồi.

“Anh rễ, anh đừng nói nữa!” Đường Đường đỏ mặt kéo tay Dương Tiêu.

Dương Tiêu dịu dàng nói: “Đường Đường, anh chỉ muốn tường thuật một sự thật mà thôi!”

Lời nói này, Hàn Thúy Bình tiếp tục công kích nói: “Vậy sao?

Anh đừng có nói với tôi rằng, buổi hòa nhạc của Lãng Lãng vào ngày hôm nay xuất hiện một cao thủ thần bí tái diễn lại bản hòa tấu Song of Herding Sheep chính là anh, khiến cho Lưu Sướng đại sư phải cam bái hạ phong cũng chính là anh, người tại hiện lại khung cảnh thịnh điển Không Sơn Điều Ngữ cũng chính là anh.”

Trong mắt tất cả mọi người, Dương Tiêu chính là đang bốc phét.

“Không sai!” Dương Tiêu tiếp tục gật đầu.

Hừ!

Tắt cả mọi người có mặt ở hiện trường hoảng loạn nhìn Dương Tiêu. Mẹ ơi! Tên tiểu tử này thật biết cách chém gió.

Tỉ mỉ quan sát quần áo rách nát Dương Tiêu mặc trên người, so với kẻ nhặt rác cũng không có gì khác biệt, bọn họ chính là cho rằng Dương Tiêu đang ở nơi này cố ý thổi phồng mọi chuyện, chỉ đang phô trương thanh thế mà thôi.

“Kiêu căng ngạo mạn!” nghe thấy lời thừa nhận vô liêm sỉ của Dương Tiêu, Lưu Kiện đại sư triệt để phẫn nộ.

Khung cảnh thịnh điển Không Sơn Điều Ngữ ông cũng đã nghe qua, chuyện này khiến cho Lưu Kiện chấn động không thôi.

Cũng vì Không Sơn Điều Ngữ chính là điển tích chỉ được ghi lại trong các điển tích cổ mà thôi, có thể làm đến bước này, có thể diễn tấu ra tinh túy của bản hòa tấu Song of Herding Sheep thì chính là tiền bối của ông, đến mức trong tim Lưu Kiện đã xem người này như một vị thần minh trong giới đàn piano. Hiện tại, thần tượng bị người sỉ nhục, Lưu Kiện không thể không tức giận.

Tần Lãng Hiên triệt để nổi giận, hắn đập tay lên bàn tức giận nói: “Tiểu tử, tôi nhịn anh lâu lắm rồi, anh con mẹ nó không bốc phét thì sẽ chết hay sao?”

“Đúng vậy, rốt cuộc từ đâu nhảy ra một tên cuồng đồ như thế này chứ, nhanh chóng đem tên tiểu tử này ném ra ngoài,”

“Đáng chết, đã chọc giận đến Lưu Kiện đại sư rồi; tiểu tử này, cậu chết chắc rồi, cậu nhất định chết chắc rồi, vừa lên tiếng chính là bốc phét, thật là cho cậu mặt mũi mà.

Một đám người nhìn Dương Tiêu giống như đang nhìn thấy một kẻ cuồng đồ chỉ biết bốc phét, giống như đang nhìn thấy một kẻ bắt tài vô dụng không cách tư cách lên sân khấu.

“Bốc phét? Tôi thật sự không có bốc phét! Những gì tôi nói đều là sự thật!” Dương Tiêu từ tốn nói.

Tần Lãng Hiên sắc mặt hung hãn khinh thường nói: “Tiêu Dương, vừa rồi tất cả mọi người đều đã nhường nhịn, không muốn cùng anh xé rách lớp mặt nạ; chuyện đã nước này, anh vẫn còn tiếp tục bốc phét hay sao?”

“Tôi không hề bốc phét, nếu như không tin thì các người có thể tự mình đi điều tra!” Dương Tiêu cười nhạt nói.

Nhìn sang Dương Tiêu lúc này, tất cả mọi người càng bất lực không lời nào để nói, Dương Tiêu cho rằng bọn họ không có cách nào để kiểm tra sự thật hay sao?

Chính ngay lúc này, một tiếng hô kinh ngạc vang lên: “Liễu thần y Liễu Giang Hà đã đến!”

Cái gì? Liễu Giang Hà đã đến?

Lời này, Tần Lãng Hiên liền nhìn sang Dương Tiêu châm chọc nói: “Liễu thần y đã đến, lát nữa để xem anh sẽ chết như thế nào!”

Hiện trường tất cả mọi người đều cười lạnh, giống như tất cả bọn họ đã nhìn thấy trước được hình ảnh khi lời nói dối của Dương Tiêu bị vạch trần, hắn đã phải mắt mặt đến thế nào.