Họ Thật Sự Không Yêu Ta

Chương 1



1

Ngày phụ mẫu mang theo a tỷ khải hoàn trở về, ta mới chỉ mười ba tuổi.

Bách tính vui vẻ tràn ra đường đón tiếp, hoa tươi ném đầy một đường đi.

"Cô nương chậm một chút, chậm một chút!" Ma ma vú nuôi chăm sóc ta từ thuở nhỏ ở phía sau hô to, ta lại ngoảnh mặt làm ngơ.

Đi thẳng đến lầu hai của quán trà, để có góc nhìn nhìn thấy phụ mẫm sau một năm không thấy.

Trong đám người, phụ thân đi đầu, một thân cao lớn mặc khôi giáp cưỡi ngựa, làn da ngăm đen, ngũ quan khí khái hào hùng.

Còn đi bên cạnh, mẫu thân cũng có chút rám nắng, cùng với a tỷ thân mặc váy trắng khó che được nét tú lệ, hai người đang nói gì đó.

A tỷ cười rất vui vẻ.

Trong lòng ta kích động, cũng không để ý tới chút lấn cấn trong lòng, hướng về phía họ gọi to, "Phụ mẫu! A tỷ!"

Ta cứ tưởng rằng nghe thấy tiếng gọi của ta, bọn họ sẽ rất vui vẻ, thật không nghĩ đến, lúc mẫu thân ngẩng đầu nhìn ta, nhíu mày, lúc ta vén váy chạy đến trước mặt bọn họ, mẫu thân không hài lòng nhìn về phía ma ma ở phía sau đang chạy theo ta thở hồng hộc, "Nhị cô nương không quy củ, ngươi cũng không quy củ sao?"

Vân ma ma vội vàng cúi đầu nhận sai.

Ta không chú ý tới giọng nói trách cứ của mẫu thân, mắt nhìn chăm chú con ngựa trắng như tuyết dưới thân a tỷ, cẩn thận hỏi dò, "A tỷ, có thể cho muội cùng cưỡi với tỷ được không?"

Ta với a tỷ chỉ có thể gặp nhau vào ngày lễ cuối năm, nghe người khác nói, nàng bây giờ cũng chỉ mới mười sáu tuổi đã có thể ra trận g.i.ế.t địch.

Quả nhiên là lợi hại!

A tỷ có dáng vẻ rất giống cha, ngũ quan tươi đẹp, nghe vậy liếc mắt nhìn ta, "Lên đây đi."

Nàng kéo ta lên ngựa, mấy cái trâm cài trên đầu ta lắc lư, quét qua mặt nàng, nàng khẽ nhăn mày, "Ôm chắc."

Ta lần đầu cưỡi ngựa, cảm giác mất trọng lượng ùa đến, ta vội vàng ôm chặt eo của nàng.

Quần áo của nàng thô ráp đơn giản, không có chút nào yểu điệu.

Có lẽ a tỷ thực sự chịu nhiều cực khổ đi, ta sẽ chia cho nàng nhiều đồ tốt mới được.

02

Về tới phủ, a tỷ ở ngay bên cạnh tiểu viện của ta, rất rộng rãi, so với của ta còn tốt hơn.

Nhưng ta cũng không hâm mộ, a tỷ là a tỷ của ta, theo lý cũng nên ở chỗ tốt hơn của ta là đúng.

Ta mang mấy lọ cao dưỡng da dùng hàng ngày và rất nhiều trâm cài đẹp đẽ mang cho nàng.

Nàng nhận mà không hề nói thêm câu nào.

Ta còn một bụng tâm tư muốn cùng nàng nói chuyện, nhưng thấy được vẻ mặt lạnh nhạt của nàng, vẫn là nhịn xuống.

Nhưng ta không nghĩ đến, trong đêm đó, đã có chuyện xảy ra.

Mẫu thân đi vào tiều viện của ta, sắc mặt hơi lạnh. "Con biết rõ a tỷ của con ở tái ngoại (*) phơi nắng phơi gió, da thịt vô cùng mẫn cảm, thế mà con còn đưa cho nàng thứ kia, con đã may mắn hơn nhiều so với a tỷ, vì sao con còn đối xử với nàng như thế?"

(*) tái ngoại chỉ vùng biên giới phía bắc của Vạn Lý Trường Thành.

Ta kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mẫu thân, mịt mờ khó hiểu, mở miệng muốn giải thích.

Không phải như vậy.

Con không muốn hại a tỷ!

Nhưng mẫu thân không có nghe.

Có đại phu đi vào trong viện của a tỷ, sau đó đi qua bên này, nói với mẫu thân vài câu, nghe thấy mặt a tỷ không làm sao, chỉ cần nghỉ ngơi một hồi mới có thể tốt được, sau khi mẫu thân lệnh cho nha hoàn cám ơn đại phu, mẫu thân nhìn ta. "Đi từ đường quỳ một canh giờ mới được đi ra, hôm nay con đã không có quy củ như vậy, có tiểu thư nhà quan nào giống như vậy, la to trên đường, còn không ngại mất mặt, nhiều năm vậy để con ở trong kinh thành sống sung sướng, không học được gì tốt cả!"

Nói xong, mẫu thân liền vội vàng đi sang tiểu viện bên cạnh.

Ngay cả một câu ta muốn biện giải cho mình cũng không kịp nói ra.

Vân Chi là con gái của Vân ma ma, cũng là nha hoàn của ta, lớn lên cùng ta, thấy thế không nhịn được, tủi thân thay ta, "Cô nương ngài rõ ràng là muốn đem đồ tốt nhất cho tỷ tỷ, phu nhân sao có thể nói ngài như vậy."

Ta thu tầm mắt lại, lắc đầu, trong lòng lo lắng cho vết thương của a tỷ. "Không cho phép nói như thế nữa."

Vào ban đêm từ đường rất lạnh, cũng rất tối.

Ta chưa từng bị phạt quỳ, chỉ một lát sau quỳ không nổi, lại thêm buổi trưa vì đón bọn họ đã quên ăn cơm.

Lúc này vừa lạnh vừa đói, không cầm được mà nhìn ra bên ngoài.

Nhà chính sáng trưng, xa xa có tiếng nói cười truyền đến, ta nghe ra giọng a tỷ.

Trong lòng ta bừng lên sự hâm mộ.

Vì sao a tỷ có thể nói chuyện to tiếng như vậy, có thể tùy ý nói cười mà ta lại không được?

03

Sau khi ta quỳ đủ một canh giờ, phụ mẫu và a tỷ đã dùng cơm xong.

Thấy ta xuất hiện, phụ thân có chút ngạc nhiên, giống như bây giờ mới nhớ đến có một nữ nhi là ta, có chút xấu hổ rồi liếc nhìn mẫu thân, "Ăn cơm sao không báo cho Nhiên nhi biết?"

A tỷ nói, "Phụ thân đừng trách mẫu thân, lúc ở vùng biên giới đều là ba người chúng ta ăn chung, vừa trở về có chút chưa quen để mà dùng cơm với muội muội, đó cũng là bình thường."

Nghe thấy a tỷ nói như vậy, mẫu thân nhẹ nhàng thở ra, "Đúng vậy, Nhiên nhi sống ở kinh thành, cơm ăn ngon hơn chúng ta, sợ chưa quen cơm của chúng ta, lại để phòng bếp làm mấy món mang cho nàng là được."

Ta đứng ở cửa và không biết làm sao.

Nhà chính rõ ràng đang sáng đèn, bên trong là người nhà mà ta nhớ mong một năm trời.

Nhưng vì sao trong lòng ta lại khó chịu như vậy đâu?

Đúng, nhất định là bọn họ mới trở về, không quen.

04

Ngày hôm sau, đầu gối của ta sưng lên, không biết có phải nhiễm lạnh hay không, đau đến mức không ngồi xuống được.

Vân ma ma lo lắng, vội vàng đi bẩm báo với mẫu thân.

Phụ thân đã đi vào triều, mẫu thân và a tỷ đang luyện kiếm ở trước viện.

Ta đợi ở trong phòng thật lâu cũng không chờ được mẫu thân, cũng không chờ được đại phu.

Vân ma ma mặt mày xám tro đi về, im lặng luộc cho ta quả trứng gà để giúp ta xoa chân.

Giây phút nhìn thấy ma ma, mắt ta sáng lên, vội vàng nhìn phía sau lưng của bà, "Ma ma, mẫu thân đâu?"

Mặt a tỷ bị thương, nương đã lo lắng như vậy, bây giờ đầu gối ta bị thương có phải mẫu thân sẽ đến làm bạn với ta phải không?

Đúng.

Ta có thể trốn quỳ phạt, nhưng ta vẫn cứ chịu phạt thậm chí còn quỳ ngay ngắn, quỳ đến cả đầu gối bị thương.

Trong mắt ma ma thoáng chút đau lòng, "Phu nhân và đại cô nương đã ra cửa, nói chỉ một chút vết thương nhỏ, một lát sẽ ổn thôi."

Đầu gối của ta...chỉ là vết thương nhỏ thôi sao?

Ma ma hơi dùng sức ấn xoa, đầu gối của ta vốn trắng nõn, bây giờ đang sưng đỏ lên, rất xấu cũng rất đau nữa.

Nước mắt của ta suýt đã rơi xuống.

Ma ma vội vàng an ủi ta, "Cô nương ngoan, đừng khó, phu nhân là theo tướng quân đi chiến trường nhiều năm, có chút qua quýt là bình thường, chờ mấy ngày nữa sẽ biết, ngài đợi một chút."

"Thật sao?" Ta ngửa đầu trong mắt còn có vệt nước.

"Nhất định, ngài là cô nương mà tướng quân và phu nhân yêu thương nhất mà."

Khi đó ta đã tin.

Nhưng sau đó một đoạn thời gian rất dài, ta không được mẫu thân hỏi han chăm sóc, nhưng lại luôn có thể nhìn thấy mẫu thân hỏi han ân cần với a tỷ.

Còn cố ý tìm chưởng quỹ của cửa hàng son phấn để điều chế cao dưỡng da phù hợp với làn da của a tỷ.

Mà những thứ này, ta cũng không hề được như vậy.

Nói không có chút hâm mộ nào là nói dối, nhưng tất cả mọi người đều nói, ta đã may mắn hơn a tỷ rất nhiều, ta không nên ích kỷ như vậy.

Dung mạo a tỷ ngày ngày được nuôi dưỡng, chăm sóc tỉ mỉ.

Nàng vốn đã xinh đẹp động lòng, lại biết võ, có rất nhiều thiếu niên trong thành đều tranh nhau vây quanh, che lấp cả danh tiếng của ta.

Nhưng lúc nhắc tới ta.

A tỷ luôn nói, "Phụ mẫu thương nhất là muội muội, nếu không sao lại để một mình muội muội ở trong kinh thành hưởng phúc."

Nàng kể cho đám người kia vùng tái ngoại vất vả như thế nào, nói đến những con ngựa hoang đứt cương, cũng nói đến cả m.á.u tanh trên chiến trường.

Mỗi lần nói những điều này, đều khiến mọi người cảm thán sống ở nơi chiến tranh quả không dễ dàng.

Lại so sánh thêm.

Nàng giống như đóa mai kiêu hãnh mọc trong sương giá, mà ta là đóa hoa được nuông chiều được nuôi trong nhà.

Dần dần, mọi người cũng không muốn chơi cùng ta.

Trong yến hội, ta một mình ngồi ở nơi vắng vẻ, nhìn qua đám người, ta thấy phụ mẫu và a tỷ đều nói cười vui vẻ.

Mẫu thân cũng lộ ra nụ cười thật tâm, khác hoàn toàn lúc ở cùng với ta.

Ta bỗng nhiên cảm thấy, lời người bên ngoài nói, thật ra không đúng chút nào.

05

Ta từ khi ra đời đã bị bỏ lại ở kinh thành, được phong làm Huyện chủ.

Tăng thêm vinh quang, đúng là ân điển.

Ở trước mặt người ngoài, ta là cẩm y ngọc thực, trông qua tốt đẹp, nhưng thật ra, cũng không có như vậy.

Trong kinh thành, con cháu hầu tước thiếu gia nhiều như c.h.ó, trong đó không ít kẻ ngang ngược.

Lúc tuổi còn nhỏ, mấy kẻ hoàn khố trào phúng ta là con rơi, không ai thèm yêu.

Bọn hắn cố ý giẫm váy của ta, để cho ta ngã sấp xuống, nhìn ta xấu mặt.

Bọn hắn cướp đồ mà ta mua, đẩy ta xuống cống nước bẩn.

Nhưng những điều này, ta không thể nói được với ai, chỉ có thể thầm chờ mong.

Chờ phụ mẫu trở về, ta sẽ không bị bắt nạt nữa.

Nhưng bây giờ, họ đã trở về.

Ta lại cảm thấy bị tủi thân nhiều hơn.

Nhưng từ đầu đến cuối ta chỉ cho là, trong lòng phụ mẫu có ta, chỉ là thiên vị a tỷ nhiều hơn một chút.

Cho đến hôm đó, ta gặp nguy hiểm, ta mới biết mình sai rồi.