Họ Thật Sự Không Yêu Ta

Chương 3



11

Bời vì tâm tư tích tụ, vết thương lại nứt toác, trong phòng ta từ mùi thơm đã tràn ngập mùi thuốc.

Chỗ ở sau lưng bị trầy da nghiêm trọng mà vì trời nóng nực, cũng đã bắt đầu nhiễm trùng lở loét.

Ta gần như trắng đêm mất ngủ, đau đến mức không ngăn được nước mắt cứ rơi xuống.

Từ lúc mẫu thân nhìn thấy ta rơi nước mắt, về sau cũng không đến thăm ta nữa.

Nghe người ta nói, bà đang bận hôn sự của a tỷ.

A tỷ ở trên chiến trường trễ nải nhiều năm, bây giờ đã mười bảy tuổi, nên tìm một nhà tốt để gả.

Chỉ có Vân Chi làm bạn với ta, kể cho ta chuyện ở bên ngoài.

Dù cho trước mặt ta nàng tỏ vẻ không có gì, nhưng sau đó, nàng cho là ta đã ngủ thiếp đi, cùng Vân ma ma nói, "Sao phu nhân có thể nói là cô nương cố ý giả bệnh, từ nhỏ đến lớn cô nương nào đã phải chịu vết thương nặng như thế này, một thân da thịt mềm mại kia, có chỗ nào tốt đâu!"

Giọng của Vân ma ma cũng nghẹn ngào, "Cô nương mới vừa cập kê..bây giờ cô nương như thế này, về sau làm sao gả cho người khác, chuyện đại cô nương nghị hôn con đừng nói trước mặt cô nương, miễn cô nương nghe thấy lại đau lòng.

"Mẹ, về sau Vân Chi cũng không lấy chồng, sẽ hầu hạ ở bên người cô nương, cô nương ở đâu con sẽ ở đấy."

"Đứa bé ngoan."

Ta siết chặt cái khăn, mặc cho nước mắt rớt xuống như mưa.

Trong đầu bỗng nhiên hiện lên một bóng dáng.

Có lẽ, đời này ta thật sự không có cơ hội gả cho chàng đi.

12

Nửa đêm ta bắt đầu sốt cao.

Mấy ngày qua Vân Chi chăm sóc ta cứ tưởng ta đã đỡ hơn nhiều, cũng không chịu nổi mệt mỏi mà đi ngủ.

Trán ta nóng hổi, thân thể lại lạnh toát như rơi vào hố băng, cả người run rẩy.

Nhưng ta lại không muốn gọi người.

Có lẽ, cứ như thế này mà c.h.ế.t đi, sẽ không còn chịu đau nữa.

Ta nghe thấy có cửa sổ có tiếng động, có tiếng chân bước đi nhè nhẹ đi dần về phía ta.

Sau vụ kia, khi thấy bất cứ thứ gì lạ lẫm ta đều như chim sợ ná, ta cố hết sức mở to mắt.

Lại thấy một gương mặt vốn là không nên xuất hiện ở đây.

Gương mặt thiếu niên quen thuộc, vào đêm trăng thanh gió mát, lén lén lút lút, bị ta phát hiện, gãi đầu, nắm tay che miệng ho nhẹ. "Nghe nói em bị thương trong lúc bị bắt cóc, hơn nửa đêm không ngủ được, ta liền tới nhìn em một chút, không có ý gì khác."

Ta đưa mắt nhìn chàng, lại không kìm được ho khan mấy tiếng.

Triệu Húc Vi phát hiện ra sự bất thường của ta, bước nhanh về phía trước, "Sao mặt em lại đỏ như vậy?"

Dứt lời, chàng cúi người, cẩn thận từng li từng tí đưa tay sờ trán của ta, trong nháy mắt bị luống cuống, thấy bên cạnh ta có chậu nước, lúc này cũng không lo được cái gì, vén tay áo làm ướt khăn.

Dùng khăn để lên trán ta.

Ta không nghĩ tới chàng sẽ làm như vậy, liền ngẩn ngơ.

Chàng đắm chìm trong thế giới của mình, cứ như vậy, lặp đi lặp lại, bận bịu hơn nửa đêm mới có thể ngồi tạm xuống bên cạnh giường của ta.

Ta không nghe ra được cảm xúc gì từ trong giọng nói, "Lúc bị thương nặng như vậy, chắc là em đau lắm, nhất định là rất đau, không sao đâu, ta đã xông vào khuê phòng của em nhất định sẽ phụ trách với em."

Chàng cứ nói một mình mà ta chỉ im lặng, chỉ có nước mắt không thể kìm nén được đang chảy ra mà thôi.

– Nhất định rất đau đi.

Từ lúc bị thương cho đến bây giờ, ta mới được nghe câu này, mà lại từ miệng chàng.

Triệu Húc Vi là tiểu công gia của phủ quốc công, ở sát vách phủ tướng quân, cũng coi như là thanh mai trúc mã của ta.

Lúc còn nhỏ, khi ta bị những đứa trẻ khác chế giễu, kiểu gì chàng cũng sẽ lạnh lùng đứng chắn trước mặt ta, trào phúng mấy đứa kia có phụ mẫu ở bên lại không bằng một đứa mồ côi như ta.

Lúc mà lũ con cháu thế gia kia nhiều lần tìm ta gây phiền phức, sau khi chàng nhìn thấy ta bị bắt nạt, cứ như là phát đ.i.ê.n đánh cho lũ kia một trận, sau đó không có ai dám bắt nạt ta nữa.

Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy chàng thất thố như vậy.

Vào những năm tháng mới chớm biết yêu, gặp gỡ một người như vậy, không động lòng là chuyện không thể.

Nhưng bây giờ, có lẽ cái gì cũng không thể nữa rồi.

***

Chờ tới trời gần sáng, chàng lại lén lút rời đi.

Có vẻ bây giờ mẫu thân mới chợt nhớ ra ta, thấy ta mở mắt, ngồi bên cạnh giường nói với ta một tin tức, "A tỷ của con sắp đính hôn, về sau chúng ta không ra chiến trường nữa, vẫn ở lại trong phủ, thân thể của con cũng phải nhanh sớm khỏe lại đấy."

Bà nói với ta, đối tượng đính hôn của a tỷ là thế tử của Trung Nghị hầu phủ, tuổi nhỏ đã thành danh, danh tiếng vang vọng khắp kinh thành.

Đối với a tỷ là vừa gặp đã cảm mến.

Nói những lời này, trong mắt bà là niềm vui không gì che giấu nổi.

Tóm lại thì chỉ cần a tỷ sống tốt, bà sẽ rất vui vẻ đi.

Đúng lúc này, có ma ma chạy từ bên ngoài vào, mặt mũi tràn đầy sự vui mừng, "Phu nhân, tiểu công gia phủ quốc công sát vách đến cầu thân, nói muốn cưới nhị cô nương!"

"Gì cơ?"

Ta mở mắt, nhạy cảm thấy được trên mặt mẫu thân không phải là niềm vui mà là sự phức tạp.

Giống như là làm sao ta có thể gả được cho tiểu công gia của phủ quốc công.

Thật lâu, bà mới chần chừ nhìn ta một chút rồi nó, "nhưng thân thể con như thế này, cũng không thể khỏe lên ngay được, nếu không thì mẫu thân thay con từ chối mối hôn sự này, chờ thân thể con khỏe hơn lại đến nhà họ nghị hôn?"

"..."

Ta kinh ngạc nhìn bà.

Cổ họng giống như bị nghẹn hốc mắt gần như không thể kìm nén, đỏ ửng lên.

Ta nhắm mắt lại, kìm nén cảm xúc gần như tuyệt vọng, miễn cưỡng lên tiếng, "Đều nghe mẫu thân."

Một câu mẫu thân xa cách, khiến cho bà ngẩn người.

Đợi bà rời đi, ta vẫn không nhịn được, tan vỡ mà bật khóc nức nở.

Chờ ta khóc mệt, lại bắt đầu suy nghĩ.

Không gả cho chàng, có lẽ mới là không chậm trễ chàng.

13

Nhưng mà ta không nghĩ tới, thấy Vân ma ma trở về, phía sau còn có một người nữa.

Là Triệu Húc Vi.

Chàng quang minh chính đại ngồi vào bên cạnh ta, chạm vào đôi mắt đang sưng đỏ của ta, vươn tay chạm vào gương mặt ta, "Sao mà khóc, em sẽ không cho là mẫu thân em từ chối thì ta sẽ không cưới em nữa sao?"

Vân ma ma cũng ở bên cạnh, cười nói, "Cô nương cũng phải nhanh khỏe lại lên nhé, thế mà tiểu công gia mang thẳng sính lễ tới đây."

Ta nghe thấy vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.

Chàng quân tử đoan chính như vậy, vì ta mà phá lệ không ít lần.

Ta bỗng nhớ tới, lúc ta tám tuổi, ngửi thấy mùi cơm chín, vụng trộm trèo tường sang sát vách, vừa đúng lúc bị chàng bắt gặp, giọng chàng hung ác quát ta phải nhanh đi xuống.

Ta sợ quá theo bản năng buông tay, té xuống.

Nhưng không như dự đoán, ta cũng không cảm thấy đau đớn.

Phía dưới ta còn một người đang nằm.

Hóa ra là chàng ấy sợ quá — làm đệm thịt cho ta.

Sau đó, chàng bị đau lưng một thời gian dài, nhưng vẫn nhớ, mỗi lần trong phủ có món gì ngon đều mang sang cho ta.

"Nhưng nếu như em không thể khỏe lên thì sao bây giờ?". Ta gần như không dám nhìn miệng vết thương của mình, nhưng mà ta nghe hiểu lời đại phu nói.

Nếu là cứ mãi không khỏe, sợ là ta không sống được bao lâu nữa.

Nói ra lời đó, ta vẫn là đang cười.

Nhưng mắt chàng thiếu niên lại đỏ lên, chàng cũng không giữ kẽ nam nữ, mà kéo tay của ta, "Nói cái gì ngốc vậy, chẳng phải chỉ bị thương ngoài da thôi sao, yên tâm, ta sẽ không chê em."

"Vâng."

Ta cười đồng ý với chàng.

Nếu cứ như thế, cũng ổn mà.

14

Từ sau lần đó, Triệu Húc Vi thường đến xem ta.

Mà cả phụ mẫu đều tất bật chuyện hôn sự của a tỷ.

Hôn kỳ xác định rất gấp gáp, ngay đầu tháng sau, thế trong phủ bắt đầu thu xếp.

Nghe người ta nói, là xung hỉ cho ta.

A đúng, những ngày này vết thương của ta lại nặng hơn, lúc tỉnh táo không nhiều.

Ngày đêm lẫn lộn, rất nhiều chuyện cũng không nhớ rõ.

Cuối cùng thì mẫu thân cũng tin ta không phải giả bệnh, nhưng bà vẫn cứ không đến, có lẽ luôn cho là ta chỉ bị thương chút ngoài da, rồi sẽ tốt hơn, thế là chỉ bảo Vân ma ma và Vân Chi hầu hạ ta cho tốt.

Dùng canh sâm tốt để kéo dài mệnh cho ta.

Triệu Húc Vi cũng đang chờ ta khỏe lại, chàng nói đã đánh cho ta một cây trâm rất đẹp, chờ đến ngày ta xuất giá sẽ làm xong, đến lúc đó, chàng muốn tự tay giúp ta đeo lên.

Thời gian từng ngày trôi qua, trong nháy mắt đã đến ngày a tỷ xuất giá.

Trong phủ giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiều, bên trong phòng của ta cũng treo lụa màu.

Triệu Húc Vi vẫn kiểu ăn mặc một thân áo xanh (kiểu mặc mấy công tử thư sinh ngày xưa), ngồi bên cạnh giường của ta, thay ta chỉnh lí mấy thứ lộn xộn, trêu ghẹo nói, "Hôm nay a tỷ xuất giá, nhìn thấy bộ hỉ phục tân lang kia thật nóng mắt, Nhiên nhi đến bao giờ mới để ta được mặc đây?"

Chỉ có một tháng ngắn ngủi, ta đã gầy không còn gì.

Cũng không còn đẹp như trước, nhưng ánh mắt của chàng vẫn ôn nhu như vậy.

Ý thức của ta mơ mơ màng màng, có thể nghe thấy lời chàng nói, nhưng đã không thể đáp lời.

"Nhiên nhi? Nhiên nhi sao em lại không nói chuyện?" Chàng đợi một lúc lâu cũng không đợi được câu trả lời của ta, chàng véo nhẹ mặt ta, "Được rồi, ta cũng không có vội vã như vậy, tóm lại thì thân thể của em mới là quan trọng nhất."

Đúng lúc này, tinh thần của ta tự nhiên lại tốt hơn, ta mở mắt ra, quay đầu nhìn chàng, "Có thể gọi phụ thân mẫu thân đến nhìn em được không?"

Ta có một loại dự cảm bất thường.

Nghe thấy lời này, sắc mặt của chàng cứng đờ, hiển nhiên là cũng ý thức được điều gì, tay nắm lấy tay đang run rẩy, miễn cưỡng nở một nụ cười, "Được, em chờ ta một chút, ta đi chút!"

Dứt lời, chàng buông tay ta ra, chạy nhanh ra bên ngoài.

Đường đường là tiểu công gia của phủ quốc công, xưa nay là người trầm ổn, giờ phút này lại bước đi tập tễnh, đi tới cửa còn suýt té ngã.

Ta cứ chờ.

Giống như khi đó bị phạt quỳ ở từ đường, không cầm được mà nhìn ra ngoài.

Bên ngoài tiếng nói ồn ào xôn xao, có tiếng cười, có tiếng nói chuyện.

Nhưng ta đợi đã lâu.

Vẫn là không đợi được gì.

Nhưng mà ta chưa từng cảm thấy nhẹ nhõm như vậy.

Thật ra là ta lừa chàng, lúc này ta không muốn gặp phụ mẫu chút nào cả, chỉ là, ta không muốn ra đi trước mặt chàng mà thôi.

15

Giây phút linh hồn rời khỏi thân xác, ý thức của ta lại trở về.

Ta lơ lửng bay lượn trong không trung, nhìn thân xác mình gần như bị mài đi một nửa, giật mình, thảo nào lại đau như vậy.

Trong phòng không có ai.

Ta bay ra ngoài, ở tiền viện vô cùng náo nhiệt.

Ta thấy a tỷ đang được nha hoàn đỡ lấy và tỷ phu đang cùng nhau kính trà cho phụ mẫu, phụ mẫu cười vui nói nhiều lời may mắn, mắt theo bọn họ ra ngoài.

Trên đường đi, trong phủ từ nha hoàn đến gã sai vặt, ai cũng đang vui mừng.

Chỉ có một người, sắc mặt ngưng trọng.

Là Triệu Húc Vi.

Có lẽ đã rất khó chịu để nhịn được đến lúc nghi thức kết thúc, chàng vội vàng đẩy đám người ra, đi tới trước mặt phụ mẫu, vội vàng nói: "Bá mẫu, vết thương của Nhiên nhi nặng hơn, muốn gặp hai người có lẽ có lẽ là sợ không qua được."

Nói xong câu cuối, ta rõ ràng trông thấy nam nhân cao tám thước mắt đỏ lên.

Nhưng ánh mắt của mẫu thân từ đầu tới cuối chỉ dõi theo mũ phượng của a tỷ, chân cũng vội bước theo nàng ra khỏi phủ, nghe lời này, theo bản năng nhíu mày, thuận miệng nói, "Sao vết thương của nha đầu kia còn chưa lành? Ngài đi tìm đại phu đi!"

Phụ thân cũng nói, "Đúng đó, tiểu công gia, chỉ bị mài chút da thịt thôi mà, nó tuổi còn nhỏ, qua ít ngày nữa sẽ lành lại, hôm nay Tuyết nhi xuất giá, ngài nói với nó, lát nữa chúng ta sẽ quay lại gặp nàng."

"Nếu còn không đi, coi như không gặp được nữa!"

Giọng Triệu Húc Vi hơi to, mọi sự chú ý đều rơi vào người chàng.

Ngay cả a tỷ cũng dừng lại, quay đầu nhìn.

Ta tinh tế nhìn nàng, hôm nay nàng thật xinh đẹp, giống như tiên nữ.

Cũng không còn giống như lúc ban đầu.

Lại nói, xưa ta cũng từng tưởng tượng có một ngày kia ta xuất giá, sẽ như a tỷ, phu quân yêu thương, phụ mẫu đưa mắt nhìn, a đúng, còn có a tỷ sẽ nói với phu quân của ta, không cho phép b.ắ.t n.ạ.t muội muội của ta.

"Phụ thân, mẫu thân, hai người đi xem muội muội đi, con không sao." Nàng nói sao mà khéo hiểu lòng người.

Thật ra thì nàng cũng không cố ý nói như vậy, lúc nói lời này, trong mắt nàng có sự cam chịu.

Nhưng mẫu thân cứ khăng khăng còn có chút không vui.

"Hôm nay là ngày con xuất giá, chuyện của con là lớn nhất, mẫu thân sẽ đưa con ra ngoài."

Nàng không có cách nào, đành áy náy nhìn Triệu Húc Vi, kéo tỷ phu đi ra cửa.

Phụ mẫu một đường đưa tới cửa.

Chỉ có Triệu Húc Vi, siết chặt nắm đấm, vội vàng trở về.

Ta nhìn phụ mẫu không có chút lưu luyến, nghĩ nghĩ, đi theo chân Triệu Húc Vi về tới tiểu viện.

Ta thấy chàng đứng ở cửa ra vào chần chừ hồi lâu, nhiều lần lau đi nước mắt, lúc này ra vẻ bình thường đi tới, "Nhiên nhi, đừng vội, bá phụ bá mẫu lát nữa sẽ đến, em chờ một chút."

Ta bay ở trong không trung nhìn chàng.

Muốn trả lời chàng, ta không muốn đợi thêm nữa, nhiều năm như vậy, thời gian chờ đợi nhiều lắm.

Chàng ngồi bên cạnh giường bệnh của ta, thấy ta nhắm chặt hai mắt, gương mặt tuấn tú tràn đầy sự bối rối, nhưng chàng không dám đụng vào vết thương của ta, chỉ có thể lôi kéo tay ta, cầu xin, "Nhiên nhi, em tỉnh lại đi, em đừng dọa ta! Mau tỉnh lại!"

"Ta vừa mới đi lấy cây trâm về, là hoa tử đằng mà em thích nhất, mau mở mắt ra nhìn đi mà."

"Ta sẽ không đợi đến lúc thành hôn nữa, bây giờ ta sẽ cài cho em!"

Nói xong, chàng vội vàng tìm trong tay áo, càng bối rối hành động càng loạn, chàng tìm một lúc cũng không thấy, cuối cùng là cây trâm rơi ra, chàng vội vàng nhặt lên, dùng tay áo xoa xoa, đưa tới trước mặt ta.

Ta bay lơ lửng ở phía trên, nhìn chiếc trâm cài tóc tinh xảo này, nhớ về một đoạn hồi ức.

Lúc sinh nhật mười hai tuổi, phụ mẫu cũng chưa trở về, ngay cả một phong thư cũng không gửi.

Ta một mình cảm thấy mất mát ngồi trước cửa nhà, chàng đi qua, thấy bộ dạng ta như vậy, giống như có phép lạ từ trong tay áo lấy ra một bó hoa tử đằng đưa cho ta, tai đỏ lên, "Vừa mới đi đường nhìn thấy, tiện mua cho em nè."

Ta nhận lấy, trong lòng ấm áp, nói "Cảm ơn."

Đó là món quà sinh thần đẹp nhất mà ta nhận được.

Ta trơ mắt nhìn chàng cẩn thận từng chút cài cây trâm lên tóc ta, sau cũng không kìm được, bả vai cứ run run.

Vân Chi và Vân ma ma ở phía sau thấy vậy thì sửng sốt.

Một chốc, Vân Chi vội lao đến, thấy ta đã không còn thở, chớp mắt nước mắt rơi xuống: "Cô nương! Cô nương ngài tỉnh lại đi!"

Vân ma ma cũng đã lau nước mắt.

Trong phút chốc, tiếng khóc vang cả căn phòng.

Ta lặng lẽ quan sát, mấy người trong căn phòng này, không có một ai là có máu mủ huyết thống với ta, lại bởi vì cái chết của ta mà đau lòng sụp đổ.

Mà người nhà của ta đâu.

Có lẽ còn đang vui vẻ đi.