Họ Thật Sự Không Yêu Ta

Chương 5: Phiên ngoại 1: Góc nhìn của Phó Tuyết



Ngày mà Phó Tuyết lại mặt, bầu không khí trong phủ rất nặng nề.

Nghe người ta nói, bỗng nhiên mẫu thân nôn ra m.á.u, nằm trên giường không dậy nổi, còn cãi vã với phụ thân, mối quan hệ rất căng thẳng.

Nàng đi vào Noãn Xuân Đường, hỏi thăm mẫu thân, "Mẫu thân, chuyện gì xảy ra vậy? Ngài đang khỏe mạnh sao lại nôn ra m.á.u, thương thế của Muội muội đã đỡ chút nào chưa? Sao còn không thấy người?"

Đã mấy ngày nàng không có nghe thấy tin tức của Phó Nhiên.

Không biết cô muội muội này thương thế đã tốt lên như thế nào rồi.

Nghe thấy nàng nói, mặt Phó phu nhân trắng bệch, không lưu loát nói ra, "Muội muội của con, c.h.ế.t rồi, đúng vào ngày con xuất giá."

C.h.ế.t rồi?

Vẻ mặt của Phó Tuyết cứng lại, vô ý thức siết chặt tay lại.

Nàng thừa nhận, nàng có chút không thích cô muội muội này, bởi vì trong nhận thức của nàng, muội muội sinh ra đã hạnh phúc, không cần trên biên cương chịu nắng gió, da trắng xinh đẹp, còn có một đống đồ trang sức quần áo đẹp nữa.

Cho nên nàng cố ý dùng đồ của muội muội cho nàng, muốn cho mẫu thân quan tâm nàng thêm một chút.

Nhưng nàng không cảm thấy mình có lỗi, thời gian muội muội trôi qua tốt hơn nàng nhiều, vậy nàng muốn thêm một điểm yêu thương của phụ mẫu thì như thế nào?

Nhưng mà bây giờ chính tai nghe mẫu thân nói, muội muội c.h.ế.t rồi.

Cũng chưa đợi nàng lấy lại tinh thần, một tiếng "Chát" vang lên.

Từ nhỏ đến lớn, mẫu thân chưa bao giờ đ.á.n.h nàng.

Nhưng người phụ nhân trước mặt nàng bây giờ đang rưng rưng muốn rơi lệ. "Rõ ràng là con biết võ công, vì sao con không cứu muội muội của mình! Nó là muội muội ruột của con cơ mà!"

Sắc mặt Phó Tuyết hơi trắng bệch.

Đúng, ngày đó lúc bị cường đạo bắt cóc, thật ra là nàng có thể cắt đứt dây trói của muội muội.

Nhưng không hiểu sao nàng không làm như thế.

Nàng muốn cho muội muội ăn chút đắng, muội muội bị thương xong sẽ hiểu được thời gian ở biên cương đã khổ cực như thế nào, sau đó sẽ không còn muốn chiếm mẫu thân nữa.

Nhưng nàng không nghĩ tới, muội muội lại bị thương nghiêm trọng như vậy.

Chỉ là nàng vẫn cảm thấy, bị thương ngoài da nghiêm trọng mấy, nàng cũng đã chịu qua, thậm chí còn từng gãy cả tay.

Lúc ấy nàng cũng đau đến mức muốn c.h.ế.t đi sống lại, nhưng vẫn chịu đựng được.

Nàng cho là, muội muội sẽ không sao cả.

"Con, con nghĩ là muội muội sẽ không sao." Thật lâu, nàng mới mở miệng nói.

Nhưng người phụ nhân trước mặt này cũng không để ý đến nàng nữa.

Lúc đi ra phủ tướng quân, Phó Tuyết vẫn thẫn thờ.

Sao lại như vậy chứ?

Sao muội muội lại c.h.ế.t cơ chứ?

Tự nhiên nàng lại nhớ đến ngày đó, muội muội ôm nàng, hai đứa cưỡi chung một con ngựa, mặt tràn ngập niềm vui.

Thật ra thì, nàng cũng có chút thích muội muội.

Chỉ là, chỉ là muốn cho muội muội chịu một chút tổn thương thôi mà.

Chưa bao giờ nàng nghĩ muội muội sẽ c.h.ế.t, chưa từng nghĩ tới.

Nghe nói muội muội an táng trong phần mộ của Triệu Gia, Phó Tuyết muốn đi thăm.

Nhìn cái tên trên bia mộ lạnh lẽo, nàng chợt giật mình, muội muội mới chỉ mười bốn tuổi.

Nàng lớn hơn muội muội ba tuổi, nàng tính toán với muội muội nhiều như vậy để làm gì?

Nàng bỗng hối hận.

Nếu có thể quay lại ngày đó, nàng nhất định sẽ thay muội muội đỡ lấy mũi tên của phụ thân.

Mũi tên kia, nhất định là rất đau.