Hộ Thực

Chương 23: Không được



"Chết tiệt...... con mẹ nó...... như thế nào lại chạy nhanh như vậy!"

Râu xồm cùng mắt kính thở hổn hển đuổi theo Lục Kim, chạy đến muốn tuột quần xuống cũng vẫn không đuổi kịp nàng.

Mà nàng lại còn đang khiêng cái camera nặng trĩu nữa chứ!

Như là có gió dưới chân Lục Kim, nàng giống như một con thỏ không ai bắt được, chỉ trong chớp mắt đã chạy đến sườn núi, còn tiếp tục dùng điện thoại quay lại dáng vẻ chật vật của bọn họ.

Râu xồm tức tới điên rồi, tát một cái lên đầu của mắt kính, mắng mỏ: "Cái đồ phế vật nhà cậu! Lúc camera bị cướp bộ cậu không biết bảo vệ nó à!"

Mắt kính cũng không còn cách nào, nói: "Cô ta đột nhiên xuất hiện, động tác còn nhanh như vậy, làm sao em có thể phản ứng được? Hơn nữa cả hai chúng ta đều ở đây, không phải là anh cũng không bảo vệ máy sao?"

"Còn dám cãi......" Râu xồm làm ra vẻ lại muốn đánh anh ta, nghe thấy Lục Kim còn đang vui vẻ quay bọn họ ở cách đó không xa, dù thế nào cũng không thể để cái cảnh đáng xấu hổ này bị quay được.

"Đuổi theo cho tôi! Cướp camera về! Bằng không thì chúng ta sẽ thật sự trở thành trò cười!"

Râu xồm cùng mắt kính thở hồng hộc, mặc cho gió bắc thổi qua, tiếp tục đuổi theo Lục Kim.

Lục Kim đã lớn lên ở đây từ nhỏ, cùng Lục Miên chạy qua khắp mọi ngóc ngách trong công viên này, quen thuộc như ở trong phòng khách nhà mình vậy, nhắm mắt lại cũng biết góc ngoặt kế tiếp còn bao xa.

Hơn nữa, nàng đã có thể chạy có thể nhảy từ lúc có ký ức đến nay. Từ tiểu học đến đại học, chưa có ai phá được kỷ lục thi chạy mà nàng đã lập. Hai cái tên khuyết thiếu vận động này bị nàng bỏ lại mấy lần, thở cũng thở không nổi, mà Lục Kim đang khiên camera lại không thở dốc một chút nào.

Ở nơi xa, Yển Phong ngồi trong xe nhìn thấy Lục Kim đùa giỡn với hai người đàn ông kia, khịt mũi, khoanh tay trước ngực, mắt vẫn nhìn về phía trước như cũ:

"Lần này thì yên tâm rồi chứ? Kim Kim của cô rất thông minh, xem ra nguyên thần của cô ta quả thật đã thức tỉnh một chút, bằng không cũng không thể xác định được vị trí cách xa trăm mét của hai tên paparazzi kia. Tuy rằng chỉ mới thức tỉnh một chút, nhưng đối phó với hai tên phàm nhân kia vẫn là dư dả."

Tiểu Túc đang cau mày nhắm mắt lại, nghe được lời nói của cô, có chút kỳ quái hỏi: "Cô đang nói chuyện với ai vậy?"

Yển Phong ngước mắt lên, nhìn băng ghế trống rỗng sau xe qua kính chiếu hậu, không trả lời Tiểu Túc, giống như là đang nói với cái ghế xe không người ở phía sau: "Cô vừa mới tỉnh, hơi thở còn yếu ớt, hà tất gì phải chạy tới đây một chuyến? Cô đây là cảm thấy tôi không thể chăm sóc tốt cho một con vật ăn cỏ nhỏ đấy à?"

Giống như bị lời nói của cô triệu hồi, một ngọn lửa màu đỏ sậm rơi xuống băng ghế sau. Ngọn lửa kia nhanh chóng hóa thành hình dáng một người, chính là hình dáng Triêu Từ đang hơi hơi cúi đầu.

Tiểu Túc kinh ngạc, lập tức quay đầu lại: "Chủ nhân!"

Triêu Từ yếu ớt cười, mang theo ý xin lỗi: "Xin lỗi Tiểu Túc, làm em bị thương rồi."

"Không sao, em không sao đâu chủ nhân." Tiểu Túc ngồi ở ghế phụ, quay người lại, giọng nói cũng kích động lên: "Ngài không sao chứ?"

Yển Phong liếc mắt nhìn cô ấy một cái, thấy cô ấy hoàn toàn trở thành một con chó con vừa mới đoàn tụ với chủ nhân sau một thời gian dài xa cách. Bộ dáng đối với ai cũng hung hăng trước đó cùng với dáng vẻ thất hồn lạc phách vừa rồi, lúc nhìn thấy Triêu Từ thì lập tức liền biến mất không còn tăm hơi. Nếu như Tiểu Túc có cái đuôi dài như thú cưng, không chừng cái đuôi đã vểnh lên trời rồi.

Theo lý mà nói, tộc của cô ấy không nên có tính tình nhiệt tình mới đúng, càng đừng nói tới trung thành và tận tâm làm người hầu cho người ta.

Tiểu yêu cấp thấp đúng là tiểu yêu cấp thấp, thật là không có mắt nhìn.

Yển Phong ghét bỏ mà dời đi ánh mắt.

"Ngài hiện giờ cảm giác thế nào rồi?" Tiểu Túc ôm lưng ghế xe, lo lắng hỏi Triêu Từ, "Có còn khó chịu không?"

Triêu Từ cười nói với cô ấy: "Bây giờ thì ổn rồi. Nhưng còn em đó, chắc là đã bị ta làm bị thương không nhẹ đi, may mắn có Yển Phong tỷ tỷ độ khí trị thương cho em, bằng không sợ là hiện giờ, ngay cả sức nói chuyện em cũng không có. Đã nói lời cảm ơn với Yển Phong tỷ tỷ chưa?"

Triêu Từ đã nói như vậy, Tiểu Túc đành phải âm thầm nhìn về phía Yển Phong, cứng ngắc mà nói bằng giọng yếu ớt: "Đa tạ Yển Phong thượng thần đã trị thương cho tiểu nô."

Yển Phong mới lười để ý tới trò chơi chủ tớ của bọn họ, không trả lời Tiểu Túc, tiếp tục nói với Triêu Từ: "Ngũ hành của Tứ giới đều có quy luật riêng, cho dù quy luật này có bị đánh vỡ thì cũng là mệnh số do vận mệnh chỉ định, cô hẳn là rõ hơn so với tôi ở điểm này đi. Đây là luật trời tạm thời không thể được nhìn thấy, cũng là kiếp nạn cô ta không thể hiểu rõ. Triêu Từ, cô còn muốn nghịch thiên sửa mệnh sao?"

Yển Phong nói rất nghiêm túc, cũng mang theo một chút nóng nảy.

Triêu Từ vẫn trước sau như một mà không có ý định đối đầu trực tiếp với cô ấy, ngược lại còn dựa vào chuyện bản thân suy yếu, rất tự nhiên mà ho khan một phen, nhẹ nhàng lấp kín miệng Yển Phong, đồng thời cũng đè ép khí thế của cô ấy.

Yển Phong: "......"

Yển Phong đã sống trên vạn năm, người có thể làm ra cái trò đáng giận này cũng chỉ có mình vị ký chủ của Thanh Uyên xích hỏa này mà thôi.

Yển Phong tự mình tức giận, mà sự chú ý của Triêu Từ đã sớm chuyển qua chỗ của Lục Kim.

Lục Kim chạy về phía các trưởng lão đang chơi cờ trong đình, không ngừng chú ý xem hai người phía sau có đuổi theo mình hay không. Nàng thỉnh thoảng quay đầu lại, không phát hiện bản thân sắp giẫm phải một cục đá.

Nếu giẫm lên nó một cách không chuẩn bị trong khi đang toàn lực chạy, khẳng định sẽ bị trẹo chân, thậm chí có thể té bị thương.

Nguy hiểm mà Lục Kim không hề phát hiện, Triêu Từ lại thấy tất cả ở trong mắt.

Hai mắt Triêu Từ tối sầm, hòn đá bị một cơn gió nhẹ thổi bay đi, Lục Kim đang chạy đạp trên mặt đất bằng phẳng, hoàn toàn không hề phát hiện ra điều gì khác thường, bình an mà chạy nhanh qua.

Yển Phong cùng Tiểu Túc: "......"

Tuy rằng đã sớm biết Triêu Từ là hộ thê cuồng ma, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô tự mình bóp chết một con tiểu yêu vì Lục Kim, thổi cục đá đi, giúp nàng mát xa chữa thương, ân cần đóng cửa số giúp nàng, nhớ đến nàng vào đông ấm hè lạnh...... Vẫn làm cho họ cảm thấy quái dị, bất đắc dĩ đến không nói nên lời.

Nếu như bị những người khác trong Tứ giới biết được ký chủ của Thanh Uyên xích hỏa, thượng cổ tà hỏa đã từng thiêu hủy một phần ba của Thần giới, lại đem nó đi sưởi ấm nấu canh cho vợ...... Có lẽ là vẻ mặt sẽ thú vị lắm đây.

Cục đá vừa lăn sang một bên, Lục Kim liền xoay người chạy vào trong đình.

Mặc dù cuối năm là thời điểm lạnh nhất trong năm, nhưng chỉ cần là người không bị gió bắc thổi bay, nhất định có thể ra ngoài đi dạo.

Gió lúc này không quá mạnh, còn có chút nắng ấm, trong đình có ít nhất bảy tám người đang tụ tập.

Mấy ông lão bên trong đều đang chú ý tới chiến cuộc, hai người đang đứng bến ngoài nhìn thấy Lục Kim cũng không có cảm giác xa lạ gì. Dù nàng bây giờ đã là một đại minh tinh, nhưng nàng vẫn là cô bé được họ dõi theo và giúp đỡ từ nhỏ tới lớn. Họ vẫn luôn xem nàng và Lục Miên như cháu gái nhà mình, nên rất tự nhiên mà chào hỏi với nàng:

"Kim Kim, cuối tuần về chơi với em gái đó à?"

"Vâng! Đúng vậy!" Lục Kim thở hổn hển, một bên chú ý hướng đi của râu xồm cùng mắt kính, một bên ngọt ngào đáp lại mấy ông lão.

Nàng ôm chặt camera vào trong ngực, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi: "Alô, 110 đúng không? Tôi đang bị uy hiếp, có hai tên bắt cóc vẫn luôn đi theo tôi, muốn cướp đồ của tôi! Đúng, vị trí của tôi ở......"

Râu xồm cùng mắt kính đuổi theo Lục Kim đến không thể thở nổi, còn chưa lấy lại hơi liền nghe Lục Kim báo địa chỉ chỗ này cùng với đặc điểm của "tên bắt cóc", làm cho miệng của hai người cũng méo đi.

Không còn cách nào, nếu bây giờ còn không rút lui thì cuối năm cũng không phải chuyện uống gió Tây Bắc hay không, mà đổi lại là thành ăn cơm tù.

Camera còn đang ở chỗ Lục Kim, cả hai còn bị cô ta quay từ đầu đến cuối, vừa hỏng chuyện còn thiệt hại, nhưng hai người cũng không thể lại đuổi theo, chỉ có thể rút lui trước.

Lúc râu xồm chạy trối chết, ông ta còn khiêu khích mà dùng ngón tay chỉ vào Lục Kim, ý bảo — cô chờ đó cho tôi!

Thấy hai người kia cuối cùng cũng rời đi, Lục Kim mới lấy cái điện thoại còn đang khóa khỏi tai ra.

Nàng cũng không có thật sự báo cảnh sát.

Đối với một người của công chúng như nàng, việc gọi cảnh sát có thể sẽ gây ra hàng loạt rắc rối sau này, nhất là khi tình hình hiện tại rất phức tạp và liên quan đến nhiều người, không thích hợp để gây rắc rối mà không biết lý do, cho nên nàng chỉ giả vờ gọi cảnh sát, dọa hai tên paparazzi đó bỏ chạy.

Dù sao cũng là "chuột già" không có lá gan, mới dọa một chút liền chạy.

Lục Kim thở phào nhẹ nhõm, nương theo sự hưng phấn của các ông lão trong đình để lấy lại bình tĩnh, xem đoạn video vừa rồi được quay bằng điện thoại di động, xác định đã ghi lại chuyện về Dương Thư Kỳ và chủ tịch ban giám khảo Phong Bi, Hà Thiên Minh.

Nàng biết không thể dùng loại video này làm bằng chứng thiết thực, nhưng có còn hơn không, có thể sẽ có ích sau này.

Nàng lập tức gửi một bản sao lên icloud, rồi mở lên một lần nữa, nghe hai người đàn ông dùng giọng điệu hài hước mà trêu chọc công việc Lục Kim vô cùng quý trọng, làm cho trong lòng nàng giống như đang có một ngọn lửa thiêu đốt đến khó chịu.

Khóe miệng Lục Kim run rẩy.

Hóa ra việc vụt mất giải Phong Bi không phải vì mình thật sự kém cỏi hơn ai cả......

Sự hoài nghi cùng mất mát mà nàng cảm thấy mấy ngày qua, giờ phút này đã biến thành sự bất bình, khiến nàng cảm thấy chua xót, đôi mắt không khỏi trở nên mông lung.

Không được.

Lục Kim thở dài thật sâu, nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng bất mãn của mình.

Hiện tại không phải lúc để tự chua xót chính mình.

Nếu chuyện Dương Thư Kỳ giành được giải thưởng Phong Bi là do mối quan hệ cá nhân không biết xấu hổ của cô ta với Hà Thiên Minh, vậy thì giải thưởng Kim Đồng quan trọng nhất thì sao? Liệu Dương Thư Kỳ đã có sắp xếp từ trước rồi không? Nếu giải thưởng Kim Đồng cũng rơi vào tay cô ta, như vậy thì đối với những diễn viên tận tâm, chăm chỉ trao dồi kỹ năng diễn xuất là không công bằng.

Không được.

Đuôi mắt nàng dần dần đỏ lên.

Không thể mặc kệ sự bất công này được, cách lễ trao giải Kim Đồng chỉ còn......

Hai ngày!

Tức giận cùng nôn nóng ngược lại khiến Lục Kim bình tĩnh lại, ý chí chiến đấu sục sôi.

Nàng nhanh chóng xem ảnh chụp cùng video trong camera của hai tên paparazzi, phát hiện bên trong có rất nhiều thứ liên quan đến chuyện riêng tư của người nổi tiếng.

Thậm chí còn có bức ảnh chụp tại nhà tang lễ của nghệ thuật gia lớn tuổi vừa mới qua đời.

Lục Kim nhìn đến cảm thấy lưng với da đầu đều tê dại.

Quá ghê tởm.

Lục Kim gửi một số bức ảnh liên quan đến Dương Thư Kỳ vào điện thoại của mình qua bluetooth, còn mấy tấm ảnh khác thì xóa toàn bộ. Nàng lấy thẻ nhớ ra, dùng đá đập vỡ rồi ném xuống một hồ nước nhân tạo cách đó không xa.

Ban đầu, nàng nghĩ đến việc xử lý nó chung với cái camera luôn, nhưng sau khi cân nhắc một lúc, camera vẫn còn hữu dụng nên nàng tạm thời giữ nó lại.

Sau khi xác nhận hai tên paparazzi kia đã thật sự rời đi, Lục Kim nhanh chóng trở về nhà rồi nói với Lục Miên: "Miên Miên, chị có việc quan trọng phải làm, có lẽ chị không thể ở lại với em được. Chị phải đi ngay."

Lục Miên tựa hồ đã đoán trước được điều này, cũng không lộ ra vẻ mặt thất vọng nào có thể khiến Lục Kim khó xử, chỉ là lo lắng cho Lục Kim: "Thấy chị vội vàng như vậy, không phải là chuyện nguy gì hiểm đó chứ? Để em đi cùng chị!"

Lục Kim đè cô lại: "Em đừng nháo, làm sao em có thể đi được."

Lục Miên nghe nàng nói như vậy, vẻ mặt trở nên có chút ảm đạm, không kiên trì nữa, chỉ là sờ ống quần trống rỗng theo bản năng.

Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của em gái, Lục Kim lập tức hiểu được con bé đang nghĩ gì, lập tức nắm tay con bé, nói: "Em đừng suy nghĩ nhiều, chị phải làm một việc rất phiền phức, rất dễ bị phát hiện nếu có quá nhiều người. Hơn nữa, cũng sắp tới kỳ thi rồi, em đừng phân tâm. Thi cử cho tốt, chờ em thi xong rồi, chị đưa em đi chơi."

Khóe miệng Lục Miên nhếch lên, cô rút tay ra, cố ý "Hừ" một tiếng, nói: "Chị đừng coi em như trẻ con, em cũng sắp 18 tuổi, sắp là người trưởng thành rồi, em biết tự mình đi chơi nếu như muốn, còn chị đang vội thì đừng lo cho em. Không phải chị có chuyện quan trọng sao? Còn không đi mau đi!"

"Dù có lớn thì cũng là em gái của chị, phải để chị đưa em đi." Trong lòng Lục Kim cảm thấy ấm áp, nàng lập tức mặc áo khoác, xách túi cùng cái camera, đeo khẩu trang lên rồi xoa đầu Lục Miên, "Chú ý an toàn nha Miên Miên, nhớ gọi cho chị."

Khi nói đến nửa câu cuối, giọng nói của Lục Kim có chút run vì không đành lòng, Lục Miên liền đẩy nàng một cái, nói: "Mau đi đi, mới có bao nhiêu tuổi mà lại dài dòng như vậy!"

Lục Kim mỉm cười với cô một cái, sau khi võ trang đầy đủ liền ra khỏi nhà.

Chờ khi nàng xuống dưới lầu, Tiểu Đổng đã hấp tấp chạy xe tới, đợi sẵn ở đây sau khi anh ta nhận được cuộc gọi của nàng.

"Chị Tiểu Kim, sao chị lại gấp như vậy? Tôi còn tưởng chị sẽ ở đây tới tối chứ." Tiểu Đổng vẫn còn đang ngậm nửa cái bánh bao trong miệng, mơ hồ hỏi, "Chúng ta đi đâu đây?"

Lục Kim lấy những bức ảnh của Dương Thư kỳ và Hà Thiên Minh ra, phóng to chúng, phát hiện ra rằng họ luôn xuất hiện ở một căn hộ khách sạn.

"Đến căn hộ khách sạn S." Lục Kim nói.

"Được!"

Tiểu Đổng vội vàng đưa Lục Kim đến căn hộ khách sạn S.

"Đi theo em ấy." Phát hiện Lục Kim đã rời đi, Triêu Từ ngồi ở băng ghế sau xe lập tức ra lệnh cho Yển Phong.

Yển Phong đen mặt: "...... Cô coi tôi là tài xế của cô à?"

Tiểu Túc lập tức nói: "Yển Phong thượng thần, nếu ngài cảm thấy phiền phức, ngài có thể qua ghế phụ nghỉ ngơi, để tôi lái cho, xin ngài đừng làm chậm trễ việc của chủ nhân."

Yển Phong: "......"

Yển Phong không lập tức lái xe, cảm thấy bản thân có nghĩa vụ phải nhắc nhở bạn tốt một lần nữa.

"Vận mệnh đời này của Lục Kim nhấp nhô đến ngay cả mệnh bộ cũng không thể biết trước được. Có lẽ đó là thiên mệnh khó trái. Nghịch thiên sửa mệnh sẽ có kết cục gì, cô còn cần tôi phải nói nữa sao?"

Nói tới đây, giọng nói của Yển Phong đột nhiên trở nên lạnh băng.

"Nếu bởi vì cô ta mà trời phạt lại được giáng xuống, cô còn có thể chịu được hay sao? Có lẽ trước khi cô ta sống hết một đời này thì cô đã hồn phi phách tán rồi."

Tiểu Túc bị câu nói có tính uy hiếp này làm cho ớn lạnh.

Cô hiểu rõ ý của Yển Phong.

Nhưng mà, hiện giờ chủ nhân vẫn còn ở đây......

Lúc Yển Phong tức giận, pháp lực cũng sẽ không tự khống chết mà tiết ra ngoài, nguyên nhân là do có một nửa dòng máu thượng thần trong người cô, giờ phút này bởi vì cảm xúc của cô dẫn phát luồng khí, làm cho Tiểu Túc không thể khống chế mà sợ hãi, run bần bật.

Triêu Từ lại không có chút sợ hãi nào, ngược lại còn tươi cười đáp lại sự tức giận của cô ấy.

"Đúng vậy, cô nói đúng." Triêu Từ cũng tán thành lời nói của Yển Phong.

Yển Phong: "Vậy cô......"

"Nếu là thiên mệnh......" Ý cười của Triêu Từ cũng không giảm, "Vậy sao cô không nghĩ, tôi sẽ là nét bút mới trong số mệnh của em ấy?"

Yển Phong bị lời nói cưỡng từ đoạt lí này làm cho cạn lời.

Triêu Từ giả bộ muốn xuống xe, Yển Phong phiền lòng mà "chậc" một tiếng, nói: "Ngồi yên cho tôi!"

Nói xong, một chân đạp ga, chiếc xe nhanh chóng lao về phía trước, trong nháy mắt đã đuổi kịp xe của Lục Kim.

"Cảm ơn." Triêu Từ vẫn lịch sự cảm ơn như mọi khi.

Yển Phong trầm mặc hồi lâu, mới rầu rĩ mà mở miệng: "Triêu Từ, cô nên biết hậu quả khi cô tới gần cô ta. Cô cũng đã biết từ lâu rồi."

"Ừm." Triêu Từ cũng không lảng tránh, nhẹ giọng lên tiếng, "Đời này sẽ không, tôi đã chuẩn bị tốt tất cả rồi."