Hồ Yêu Nương Nương

Chương 26



Lý Viêm: “Đường quận vương cũng tham gia thi trạng sao?? Ngài ấy là muốn làm gì nữa đây??”

Chiêu Dao: “Ta vô tình nghe được chuyện này, chỉ có điều ta hiện giờ không biết gì về người này cũng chả biết liệu hắn có gây trở ngại cho chúng ta không??”

Lý Viêm: “Phụ thân của hắn một đời liêm minh, vì quân vì nước nhưng chỉ vì quá tài giỏi và được người người kính nể mà bị nghi ngờ, bị cho rằng tấm lòng không trung thành muốn xoán ngôi vua, cuối cùng là cho lui về trấn thủ vùng biên giới, không có lệnh triệu tập không được quay về, cho đến nay… dù Đại vương gia tuổi trẻ tài cao nhưng vẫn không sánh được với quốc công năm đó còn về Đường quận vương thì chỉ có hai mục đích để trở về…”

Chiêu Dao: “Hoặc là quay về đòi lại công bằng cho phụ thân mình hoặc là…đòi lại những thứ thuộc về mình”

Lý Vi: "Không phải…đều giống nhau sao, nương nương??

Chiêu Dao: “Không giống nhau!! Nếu hắn chỉ vì đòi lại công bằng cho phụ thân mình thì thứ duy nhất nên làm là trở thành một vị quan giỏi như phụ thân hắn, công chính, liêm minh, vì quân vì nước thì ngày mà phụ thân hắn được trở về hoàng cung, phục hồi lại danh hiệu, được bách tính hoan nghênh chắc chắn sẽ không xa, còn nếu…trong lòng hắn sớm đã nuôi lớn ngọn lửa thù hận thì tất nhiên những thứ hắn làm bây giờ chỉ là tung quả mù mà thôi”

Lý Vi: “Nói ra thì Quận vương cũng khá đáng thương đấy chứ, rõ ràng phụ thân ngài ấy công lao tựa núi, tấm lòng trung thành cũng rộng như biển vậy mà…vẫn bị đối xử như vậy, đúng là không hiểu nổi!!”

Chiêu Dao: “Từ từ muội sẽ hiểu, không phải chúng ta cứ đi trong sáng thì sẽ có được kết cục đẹp đâu!!”

…----------------…

Vài ngày sau…trên dưới kinh thành đều dán bảng thông báo kỳ thi trạng vào đầu hai tháng sau, điều đặc biệt được in mực đỏ trên giấy là cho phép nữ tử được tham gia, bách tính vừa bất ngờ vừa vui mừng, ai nấy cũng thầm cảm ơn hoàng đế đại kim.

Còn trong cung cũng xôn xao bàn tán sôi nổi, Chiêu Dao và Tiểu Cầm ở ngự hoa viên thưởng trà ngắm hoa nghe các tì nữ qua lại cứ nói mãi về việc này, hai người khẽ mỉm cười, Tiểu Cầm nói:

“Đột nhiên cảm thấy…trong cung không còn ngột ngạt, bí bách như lúc trước nữa, các tì nữ nhỏ rất hay chạy đến Tây cung muốn xin ta học chữ, có một số rất thông minh lanh lợi vô cùng nổi trội, nếu sau này được rèn luyện tốt Chiêu Nghi cô cũng thu về mấy người đi”

Chiêu Dao: “Vậy thì để xem ta có phúc thu nhận bọn họ không đã, lỡ như đều kéo nhau thi làm quan hết, thì sau này chúng ta tự làm tự dọn vậy”

Tiểu Cầm cất tiếng cười giòn tan, cả hai bây giờ rất ưa trêu đùa với nhau, từ xa Tô Tô chạy đến, hành lễ với hai vị nương nương rồi nhìn lấy Chiêu Dao nói:

“Nương nương!! Thái Hậu bệnh rồi, có vẻ rất nghiêm trọng, mấy ngày nay cứ nhốt mình trong phòng, không cho ai vào thăm, đến thái y cũng không gọi đến, bệ hạ vừa biết tin đã lập tức chạy qua đó, nô tì vừa đi ngang quá thấy vậy…nên mới nhanh chân thông báo cho hai người biết”

Tiểu Cầm: “Hèn chi mấy ngày nay không thấy người gọi ta đến như mọi ngày, chúng ta đi xem xem thế nào đi”

Chiêu Dao: “Được!!”

Cả ba đến trước Minh cung đã thấy đông người vây quanh trước cửa phòng của Thái Hậu, hai vị thân vương cũng có mặt, thấy Chiêu Dao và Tiểu Cầm đều đến, Sở Tiêu tiến lên chặn hai người lại:

“Hai vị nương nương xin đừng lại gần, nghe nói Thái Hậu bị bệnh truyền nhiễm, tốt nhất chỉ nên đứng ở xa đợi tới khi thuyết phục được Thái Hậu ra ngoài”. Truyện Khoa Huyễn

Tiểu Cầm: “Sao lại nghiêm trọng như thế chứ?? Bình thường người chỉ cần ho nhẹ một chút là gọi thái y đến, sao bây giờ…lại không chịu gặp ai vậy nè”

Nghe Tiểu Cầm nói vậy…Chiêu Dao có chút nghi ngờ, gọi ma ma hằng ngày hay bên cạnh Thái Hậu đến hỏi han tình hình:

“Ma ma!! Thái Hậu bị bệnh như vậy cụ thể là được mấy ngày rồi??”

Ma ma: “Thưa nương nương!! Có lẽ cũng được…bảy ngày rồi, không ăn không uống, gọi Thái Hậu có lúc trả lời lúc không, lão nô vô cùng lo lắng cuối cùng nhịn không được mà báo lên bệ hạ”

Chiêu Dao: “Vậy tại sao ngay từ đầu không báo??”

Ma ma: “Lúc vừa bệnh tầm ba ngày lão nô đã thấy sắc mặt Thái Hậu vô cùng tệ, cứ ho liên tục, lờ đờ như không hồn, sau đó hai ngày thì bảo đóng cửa bế quan dưỡng bệnh không gặp ai hết kể cả thái y, Thái Hậu có dặn không được báo cho ai biết hết”

Càng nghe kể càng thấy khó hiểu, cứ như…tẩu hoả nhập ma vậy nhưng rõ ràng không luyện công, không luyện thuật pháp thì hà cớ gì lại có biểu hiện như vậy, vào lúc Chiêu Dao đang phân vân có nên tiến vào bên trong hay không thì Thái Hậu cuối cùng cũng bước ra ngoài.

Nhìn thấy bộ dạng của người, ai cũng sợ như gặp quỷ, mặt thì trắng bệch, mắt thì đen thâm do thức trắng, người gầy gò xanh xao do liên tục bảy ngày không ăn uống, chỉ có điều quần áo, tóc tai đều gọn gàng, sạch đẹp, thậm chí đeo khá nhiều ngọc trai, Chiêu Dao khẽ liếc nhìn vào bên trong, nàng thấy một vài con bướm đen bay lượn, cảm giác không ổn, Chiêu Dao nói:

“Tiểu Cầm…cô quay về cung trước đi, ở đây lâu sợ không tốt cho bà bầu đâu”

Tiểu Cầm: “Ừm…vậy ta quay về trước, có gì…lập tức thông báo cho ta nhé??”

Chiêu Dao gật đầu mỉm cười an ủi, đợi khi bóng dáng Tiểu Cầm đã đi xa, nàng nhân lúc không ai chú ý đến mình, khẽ bọc lên toàn thân màng bảo vệ chắc chắn, trong người cũng đột nhiên xuất hiện thêm vài lọ thuốc đặc biệt, tiến đến gần Thái Hậu nghe người đang nói chuyện với Trình Tranh:

“Ta không sao, con không cần lo lắng!!”

Đường Trình Tranh sắc mặt nhăn lại, vừa lo lắng vừa tức giận đáp:

“Sao lại không mời thái y đến khám?? Bộ người định giam mình mãi vậy sao?? Có gì không mà Thái Hậu không nói được với trẫm sao??”

Thái Hậu: “Ta thật sự không sao, để các con lo lắng rồi, quay về nhanh xử lý công vụ đang dang dở đi, vài ngày nữa là ta khoẻ ngay”

Đến nói cũng không ra hơi mà bảo vài ngày sao là khoẻ?? Chiêu Dao bước đến bên cạnh Trình Tranh, khẽ kéo lấy cánh tay hắn, Đường Trình Tranh nhìn Chiêu Dao, ánh mắt nàng chớp liên tục như muốn nói gì đó

Chiêu Dao: “Có vẻ như Thái Hậu đang giấu bệ hạ gì đó, muốn cho người ngạc nhiên hay bất ngờ gì mà hao tâm tổn sức, đến thân thể cũng không màn nữa”

Nghe Chiêu Dao nói, Trình Tranh liền ngó xem bên trong phòng nhưng vừa nhìn vào đã bị Thái Hậu đứng ra chặn lại, bà đột nhiên thay đổi sắc mặt, cọc cằn nói:

“Chả có gì cả!! Lời ta nói các ngươi không nghe sao?? Mau cút về hết cho ta”

Lần đầu tiên mọi người ở đây nghe Thái Hậu chính miệng nói ra những câu chửi nặng nề thô tục đến như vậy, Thái Hậu luôn ăn chay, niệm phật, ít khi nổi nóng và chửi mắng vô cớ nhưng bây giờ cứ như người khác, ai nấy cũng xì xào nói rằng Thái Hậu bị quỷ nhập.

Mộc Nhĩ: “Được rồi, Thái Hậu không sao rồi thì các ngươi lui đi làm việc đi, đừng có ăn nói lung tung, bổn vương ta cấm không ai được nói ra nói vào chuyện này nữa”

Nghe Mộc Nhĩ quát mắng, đám nô tì cũng vội rời đi, trong sân chỉ còn lại bốn người, nhìn Thái Hậu đã bị chọc giận, Chiêu Dao càng tiếp lời:

“Bệ hạ xem…bên trong có hồ điệp đang bay kìa, đẹp quá!!”

Thái Hậu giật thót mình, vội quay vào xem, Chiêu Dao nhanh chân tiến lên đập một phát vào gáy cổ, Thái Hậu vì vậy mà ngất đi, Trình Tranh và hai vị thân vương vô cùng bất ngờ, Trình Tranh nói:

“Nàng làm gì vậy??”

Chiêu Dao: “Bệ hạ yên tâm, chỉ là muốn Thái Hậu ngủ một chút cũng tiện bề chăm sóc, cái thiếp cần…là đám dơ bẩn bên trong”

Để Thái Hậu cho đám nô tài khiêng đến Thái y viện, cả ba tiến vào, nhìn căn phòng vốn sáng sủa, ngát hương hoa ngày nào bây giờ tối đen như mực do đám bươm bướm đen vây dày đặc, Sở Tiêu kinh ngạc nói:

“Những thứ này ở đâu ra vậy?? Sao lại nhiều đến thế??”

Mộc Nhĩ: “Trời ạ, vài ngày nữa chắc căn phòng lớn này cũng không giữ được bọn chúng nữa đâu”

Chiêu Dao: “Là do chúng tự sinh sôi ra nên mới nhiều như vậy, tìm nơi mà bọn chúng tụ lại đông nhất mới có cách khiến đám hồ điệp này biến mất”

Cả ba chia nhau ra tìm từng góc, Đường Trình Tranh tiến gần đến bên giường nằm, phía dưới giường gỗ là một màn đen dày đặc, hắn vội kêu nàng:

“Chiêu Dao, ở đây!!”

Bốn người đứng trước cái hố đen toàn bướm bướm, cứ ngỡ hoa mắt, Mộc Nhĩ nhăn nhó chán chê nói:

“Trời ạ, còn hơn trong rừng nữa, không lẽ Thái Hậu bị…yểm bùa hả??”

Trình Tranh: “Hỗn xược!!” - một lời của hắn làm Mộc Nhĩ không dám nói năng xằng bậy nữa.

Chiêu Dao nhìn một hồi trực tiếp thò tay vào trong lần tìm gì đó, Trình Tranh cản cũng cản không kịp bất ngờ là chả bị làm sao cả, nàng nắm được một thanh gỗ nhỏ liền dùng lực kéo ra ngoài, xoẹt một tiếng trước mắt là…bức tranh màu nâu nhạt, bên trong…không có bất kỳ hoạ tiết nào, trống không.

Sở Tiêu: “Gì vậy nè?? Tranh gì mà không có hoạ tiết, màu sắc, chữ nghĩa gì hết vậy??”

Chiêu Dao: “Có lẽ…bức tranh này khác với bình thường một chút, Nhị Vương Gia, có tiện cho ta mượn ba giọt máu không??”

Mộc Nhĩ: “Mượn khi nào trả đây?? Dòng máu của hoàng tộc không phải muốn lấy là lấy đâu…”

*Xoẹt*

Thanh âm sắc bén của thanh kiếm treo bên hông của Sở Tiêu được Chiêu Dao rút ra vô cùng dứt khoát, Mộc Nhĩ vẫn lẳng lặng nhìn nàng, ôn thanh nói:

“Đây là nương nương muốn xin giúp đỡ từ ta đó hả?? Thành khẩn một chút không được sao??”

Nói rồi Mộc Nhĩ cũng đồng ý đưa tay ra, một vết cắt nhỏ, từng giọt máu đỏ tươi nhuộm lên bức tranh, không mấy chốc đám bươm bướm kia đã bu lại, Chiêu Dao nhẹ nhàng dùng yêu thuật phong ấn lại bức tranh, thì ra dáng vẻ ban đầu của nó là hoạ một cô gái sau bả vai là chú bướm đen đang đậu lên.

Mộc Nhĩ: “Đây là ai vậy?? Nhìn cũng…xinh đẹp quá đấy chứ??”

Sở Tiêu: “Vậy đệ cầm về treo đi!!” - y nở nụ cười trêu chọc Mộc Nhĩ.

Trình Tranh: “Về nội các rồi nói!!” - nói rồi cả bốn người cùng rời đi, trên đường quay về cả một đoạn đường dài Đường Trình Tranh hầu như im bặt, hắn suy nghĩ gì đó khiến bản thân lơ đễnh đi hồi lâu.

Ngồi giữa căn phòng rộng, bốn người ai cũng nhìn nhau chăm chú nhưng không nói gì, Đường Trình Tranh sau khi xem chút tấu chương cần duyệt gấp rồi quay ra nói:

“Chuyện này…là thế nào vậy, Chiêu Dao??”

Chiêu Dao: “Bệ hạ…không phải nghi ngờ thần thiếp đó chứ??”

Trình Tranh: “Nếu là nàng làm thì nàng đã không có mặt ở đây ngày hôm nay rồi!!”

Chiêu Dao gật đầu đồng ý, nàng đem bức tranh ra trải dài trên nền nhà, nhìn thoáng qua thì chả có gì đặc biệt nhưng một khi treo trong phòng một đoạn thời gian dài mới có vấn đề:

Chiêu Dao: “Bức tranh này…có nguồn gốc đến từ Mông Cổ, bình thường sẽ không treo mà chúng thường dùng để an táng người chết!!”

Mộc Nhĩ: “Gì chứ?? An táng người chết sao?? Tại sao chứ??”

Chiêu Dao: “Đây là tập tục rất lâu rất lâu về trước, khi một người mất đi vì muốn bảo giữ thân xác vẹn toàn không bị phân hủy, họ sẽ dùng một số bột phấn dụ những con bướm đen này lại phủ đầy thân xác người chết, sau đó là dùng máu nuôi chúng đủ bốn mươi chín ngày, tương truyền rằng như vậy thì thân thể của người chết sẽ được bảo toàn vĩnh viễn, những con bướm đen này về sau được gọi là bướm ma!!”