Hoạ Ái

Chương 7



Tác giả: Y Đình Mạt Đồng

Edit+beta: Diệp Hạ

Từ sau ngày đó Cung Thiếu Đường cũng không xuất hiện nữa, Diệp Đàm cũng hơi an tâm chút.

Ba năm này, Diệp Đàm cũng không ở cố định một chỗ. Tiền lúc trước định gửi về nhà cho em trai trị bệnh giờ còn dư lại không ít, Diệp Đàm cũng không trở về, hoàn toàn coi nó trở thành tiền lương nhờ làm tình nhân lúc trước. Bởi vì áp lực tâm lý, cho nên lựa chọn du lịch, không quan trọng đi chỗ nào, chỉ là muốn đi một chút mà thôi.

Nhà ở bây giờ là cậu mới mua, còn rất nhiều tiền dư lại. Nơi ở đơn giản, không cần trang hoàng tiêu phí với cậu mà nói quả là lựa chọn rất tốt. Căn nhà ở quê thì vẫn để đó, cậu cũng không muốn trở về, đợi đến khi cải tạo phá bỏ và di dời thì lại nói.

Mấy năm nay cậu cũng có kiếm tiền. Dưới sự đề cử của đàn chị, vẫn thường làm một ít tạp chí, xuất bản tranh bìa, khác cái là từ vẽ trên giấy biến thành dùng tablet, chăm chỉ một chút là có thể kiếm không ít, cũng khá vừa lòng với cuộc sống hiện tại.

Không tiếp tục học tập, không yêu đương, sinh hoạt của Diệp Đàm có thể dùng từ 'đơn điệu' để hình dung, nhưng đối với cậu mà nói, đây là tốt nhất.

Chiều hôm nay, Diệp Đàm trở về từ siêu thị, xuống xe taxi liền nhìn thấy Cung Thiếu Đường đứng cạnh một chiếc xe.

Gặp lại Cung Thiếu Đường, Diệp Đàm không phủ nhận rằng tâm của bản không thể bình tĩnh không gợn sóng. Rất nhiều chuyện cũ luôn tránh né muốn nhảy ra, lại bị cậu gắt gao đè lại, không cho nó tiếp tục làm càn.

Rời Cung Thiếu Đường, Diệp Đàm mới phát hiện nguyên lai mình thật sự là người tinh tế mẫn cảm. Trước kia người ta nói cậu như vậy, cậu chỉ cảm thấy người khác không đủ hiểu mình, nhưng sau này lại phát hiện, là mình không hiểu chính bản thân mình. Cho nên Diệp Đàm cho mình lời khuyên rằng, không nên bị thương vì tình yêu một lần nữa, với cậu mà nói thật sự rất khó tốt lên, có lẽ có đôi khi nhìn thấy tốt, nhưng ở một khoảnh khắc nào đó lại sẽ hỏng mất —— tựa như sinh nhật cậu.

Năm ấy, sinh nhật cậu có Cung Thiếu Đường chúc mừng, vì cậu bao nguyên công viên trò chơi, thuê nhà thiết kế trứ danh làm pháo hoa, champagne cùng bánh kem giá trị xa xỉ, những món quà xếp thành núi, nụ hôn ôn nhu lại bá đạo, cái nắm tay ấm áp... Hết thảy, Diệp Đàm biết rằng nó hẳn lần duy nhất trong cuộc đời cậu.

Cho nên khi rời khỏi Cung Thiếu Đường, cậu không ăn sinh nhật.

Đứng bên xe nhìn nhau nửa phút với Cung Thiếu Đường, Diệp Đàm lựa chọn làm lơ, xoay người đi về cửa lớn dưới lầu.

Cung Thiếu Đường nhanh nhẹn chặn cậu trước cửa.

Diệp Đàm cúi đầu không nhìn hắn, cũng không nói lời nào.

Cung Thiếu Đường nhíu mày, nỗ lực làm thanh âm mình trở nên ôn nhu "Chúng ta nói chuyện đi."

Diệp Đàm nhẹ nhàng hít hít mũi "Không có gì để nói."

"Diệp Đàm..."

Diệp Đàm ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Cung Thiếu Đường "Lúc trước tôi thích anh, cũng hy vọng anh có thể xem tôi là người yêu, mà không phải là sủng vật. Tôi là người, không phải sủng vật, cũng không có yêu thích đặc thù. Tôi biết điều mình muốn quá khó khăn đối với anh, với thói quen cách sống của anh. Cho nên đừng tới trêu chọc tôi, coi như chúng ta chưa từng quen nhau đi, tôi không muốn thật vất vả bình phục rồi lại giẫm lên vết xe đổ."

"Tôi..."

"Chuyện quá khứ anh không sai, tôi cũng không sai, chỉ là chúng ta sai người sai thời điểm." Diệp Đàm nói một câu thật dài, "Cứ như vậy đi, đừng tới quấy rầy sinh hoạt của tôi, coi như tôi xin anh."

Nói xong, Diệp Đàm lấy chìa khoá mở cửa, vài lần cũng không nhắm ngay lỗ khoá, cuối cùng thật vất vả mở ra, cơ hồ là chạy trối chết.

Trở lại xe, nghênh đón Cung Thiếu Đường chính là ánh mắt hài hước của Hàn Mặc Lẫm.

Là một người đang sống hạnh phúc bên người yêu, Hàn Mặc Lẫm hiển nhiên đã quên mất bộ dạng thê thảm khi theo đuổi Tô Cảnh Thần lúc trước, giờ thời gian mỗi ngày ở cùng Tô Cảnh Thần còn không đủ, ai rảnh nhớ lại những điều không thoải mái đó? Cho nên cũng chướng mắt Cung Thiếu Đường, cảm thấy người này thật không có hiệu suất, cũng không quyết đoán. Hoàn toàn quên lúc trước Tô Cảnh Thần cự tuyệt hắn như thế nào, rồi hắn đã lo lắng không ngủ được suốt đêm như thế nào, thiếu chút nữa phải đi gặp bác sĩ tâm lý.

"Sớm sao không làm? Mất đi mới biết hối hận?" Hàn Mặc Lẫm cười lạnh, "Muốn theo đuổi người ta phải dốc toàn lực và thành ý. Cậu không coi người ta là người, cứ như đang nuôi sủng vật, giờ muốn bắt người tới tay còn tưởng không cần tốn nhiều sức, cậu nghĩ vậy thật tốt quá."

Cung Thiếu Đường trầm mặc. Hắn lớn như vậy, chưa từng theo đuổi ai, nào biết nên làm như thế nào?

"Nếu cậu đã hiểu tâm ý của mình, vậy phải tỉnh lại đi, ngẫm lại về sau phải đối xử với cậu ấy như thế nào, nếu xác định có thể làm được thì nỗ lực bắt người tới tay, đối tốt với người ta, vậy là được." Hàn Mặc Lẫm nói: "Theo đuổi cần sự kiên nhẫn. tôi thấy cậu ấy cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác với cậu, hẳn là còn có cơ hội."

"Ừm." Cung Thiếu Đường vậy mà vẫn lên tiếng.

Mấy ngày hôm trước Cung Thiếu Đường trò chuyện với Danny, nói việc đã tìm được Diệp Đàm, cũng nói Diệp Đàm nói không hối hận khi rời khỏi hắn.

Danny ở bên kia thở dài, nói đã sớm cảm thấy Cung Thiếu Đường đối xử với Diệp Đàm không giống, những "sủng vật" lúc trước tuy rằng sẽ cho tiền, cùng nhau ra cửa hàng mua cho họ vài thứ, nhưng tuyệt nhiên sẽ không tự mình chọn quà cho đối phương. Diệp Đàm chính là ngoại lệ, trừ bỏ nút tay áo, mấy thứ linh tinh vụn vặt Cung Thiếu Đường tặng cũng thật sự không ít.

Còn có thẻ ngân hàng, tận tâm cứu giúp em trai Diệp Đàm, cẩn thận tổ chức sinh nhật cho Diệp Đàm, thường xuyên ngủ lại chỗ Diệp Đàm, tất cả đều chưa từng thấy qua ở những người trước.

Nhưng Cung Thiếu Đường dù sao cũng là gia chủ, nếu không phải Cung Thiếu Đường tự phát giác, y cũng không dám nhiều lời trước mặt Cung Thiếu Đường, mà phương diện này Cung Thiếu Đường cũng thật trì độn. nguyên bản y nghĩ tính cách Diệp Đàm tốt, cũng không phải người tham tài thế lực, chỉ là vì chuyện trong nhà nên mới bất đắc dĩ đi theo Cung Thiếu Đường, nếu có năng lực, yên phận đi theo Cung Thiếu Đường, nói không chừng ngày nào đó Cung Thiếu Đường phát hiện, Diệp Đàm cũng hết khổ.

Không nghĩ tới chờ Cung Thiếu Đường phát hiện, Diệp Đàm đã đi không thấy bóng dáng. Cho nên mấy năm nay tìm Diệp Đàm, y xuất lực nhiều nhất, cũng vì hy vọng Cung Thiếu Đường có thể bước ra, có người tri kỷ, về sau chậm rãi tính cách cũng tốt lên, EQ cũng tốt hơn, tất cả đều có thể tốt hơn một chút.

Nói chuyện với Danny xong, Cung Thiếu Đường đã thông suốt hơn, cũng là lần đầu tiên chân chính đối diện với tâm tình của mình, chậm rãi chải vuốt ý tưởng của mình với Diệp Đàm, cũng xác định đời này hẳn là sẽ không gặp lại người như Diệp Đàm vậy —— tâm vừa động, hết thảy đều phải đi theo.

Cho nên hắn mới muốn tìm Diệp Đàm nói chuyện, nhưng nói thật, khi gặp nhau phải nói gì hắn cũng không biết, chỉ là muốn gặp Diệp Đàm. Cho nên Diệp Đàm vừa nói lời tuyệt tình, hắn lại không biết làm sao bây giờ. Chắc chắn là không thể trực tiếp trói người về nhà, đây là Hàn Mặc Lẫm cảnh cáo hắn, nói như vậy chỉ sợ thật sự không có đường sống.

Nhưng kế tiếp phải làm như thế nào, Cung Thiếu Đường vẫn rất mờ mịt, thậm chí có chút bực bội với bản thân, cho nên càng ngày mặt càng lạnh hơn, bảo tiêu cũng muốn cách xa hắn 10 mét.

Hàn Mặc Lẫm cũng không thể luôn chê cười Cung Thiếu Đường, dù sao cũng là bạn tốt, hơn nữa Cung Thiếu Đường từng bước tẩy trắng, hai người hợp tác cũng càng thêm nhiều. Cung Thiếu Đường bước ra, thanh thản ổn định sống qua ngày lành cũng là điều hắn hy vọng nhìn thấy, hiện tại đã khác với trước kia, trước kia nếu có một nhược điểm, nói không chừng ngày nào đó đã bị đối thủ trói đi giết con tin, chuyện Cung Thiếu Đường có thể làm cũng chỉ có nhặt xác.

Hàn Mặc Lẫm: "Được rồi, cậu cũng đừng phát sầu. Nếu cậu thật lòng đối tốt với cậu ấy, chắc phải tự biết làm sao bây giờ. Thời gian lâu rồi, cậu ấy sẽ cảm nhận được thành ý, rồi cậu lại nói một lần nữa, sẽ tốt hơn thôi."

Cung Thiếu Đường gật gật đầu, hiện giờ cũng chỉ có thể như vậy.

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn đã xem!