Hoa Cát Đằng

Chương 12



Cái chết của Thành năm nào, được tái hiện trong giấc giấc mơ khiến bà Thu hồn bay phách tán, nhưng diễn biến sự việc sau đó mới khiến bà thật sự thất kinh, hy vọng đó chỉ là những điều bà tự huyễn hoặc bản thân, bà không tin đó là sự thật.

Sau cái chết quá man rợ của Thành, người ta cũng không còn thấy sự xuất hiện của người yêu Thành - Chính là cô gái tên Thanh. Miệng lưỡi thế gian đã thêu dệt, đồn thổi lên muôn vàn câu chuyện, muôn vàn lý do về sự biến mất của Thanh. Đa phần trong số đó đều ác mồm, ác miệng cho rằng Thanh đã sớm đi tìm tình yêu mới, khi người yêu chết chưa được bao lâu. Chỉ số ít, cảm thông cho cô gái trẻ, vì quá đau buồn trước cái chết quá đỗi đột ngột của người yêu mà bỏ đi biệt tăm, biệt tích để cân bằng lại tâm lý sau sang chấn.

Bố, mẹ của Thanh cũng đã từng lên xóm trọ nhà bà Thu để tìm gặp Thanh, nhưng cũng không đem lại kết quả. Họ thất vọng ra về mang theo niềm mong nhớ, khắc khoải chờ tin về đứa con gái bé bỏng.

Chỉ có bà Thu là trường hợp ngoại lệ, bà tin là con bé Thanh đã gặp chuyện bất chắc. Bởi sau cái ngày Thành chết và sự biến mất của Thanh. Căn phòng của Thanh ở trước đó, bây giờ là căn phòng mà Đại ở có quá nhiều chuyện kỳ quái xảy ra.

Đêm nọ, khi ánh trăng chiếu qua ô cửa sổ in một mảng sáng lên bức tường phía đối diện. Bà Thu đang nằm dài trên chiếc phản, nghe chuyên mục kể truyện đêm khuya mà bà yêu thích. Bỗng nhiên chiếc đài tắt ngủm, im bặt, bực tức bà đưa tay vỗ vỗ mấy cái nhưng không có tác dụng. Đặt chiếc đài sang một bên, bà lấy khăn đi rửa mặt, vừa bước vào phòng vệ sinh thì phía ngoài những âm thanh từ chiếc đài lại phát lên như nhiễu sóng kêu "xào xào" nghe vô cùng mà mị. Nhưng bà Thu cũng không để tâm nhiều đến điều đó. Bà bước ra với lấy cái đài toan tắt đi thì nó lại im bặt.

Văng vẳng ở đâu đó đưa lại là tiếng khóc thút thít, nghe nỉ non của một người con gái. Trời càng về khuya, không gian yên tĩnh càng làm cho tiếng khóc trở lên rõ mồn một, trằn trọc mãi không ngủ được vì tiếng khóc ỉ ôi. Bà Thu vùng dậy, lọ mọ dò dẫm tìm đến nơi có tiếng khóc. Thoáng chốc, đã leo lên tới sân thượng, trước mắt bà Thu như nhòa đi, bóng người đó chẳng phải là con bé Thanh đó sao. Khoắc trên mình tà áo dài nhăn nhúm, nhàu nát, khuôn mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, đôi môi trắng bệch, quầng mắt thâm đen, ánh mắt nhỏ lệ, trăn trối. Nhìn Thanh trong bộ dạng không giống ai, bà Thu ái ngại cất tiếng hỏi:

- Khuya rồi, sao còn chưa đi ngủ. Mà mấy hôm nay con đi đâu không có về phòng?

Thanh vẫn đứng đó, ôm mặt khóc nức nở. Một thứ âm thanh vang vọng từ phía xa như từ cõi âm ty đưa tới, đôi môi mấp máy:

- Con chết rồi còn đâu.. Con chết rồi, còn đâu mà về..

Nghe đến đây bà Thu thất kinh đổ sụp xuống. Mắt cố rướn nhìn về phía Thanh, bóng dáng cô dần dần tan biến vào màn đêm đen đặc quánh. Đưa tay ôm ngực, nghe rõ từng nhịp trái tim đập "thình thịch" trong lồng ngực. Hồi lâu chấn tĩnh lại, bà Thu vịn tay vào lan can bước xuống nhà.

Căn phòng số mười ba, phòng của Thanh, phía bên ngoài đã khóa lại mấy ngày hôm nay. Bà Thu cũng không có mở để coi vì nghĩ Thanh đi đâu đó vài hôm. Ngang qua căn phòng, hơi lạnh từ trong phòng len lỏi qua kẽ khe cửa tỏa ra ngoài, kèm theo đó là làn sương mờ mờ, ảo ảo. Bên trong có tiếng nước chảy rỏ "tong tong", tiếng khóc thút thít, ai oán. Cánh cửa phòng khe khẽ hé mở. Bà Thu tò mò, bước vào phía bên trong, căn phòng lãnh lẽo hoàn toàn trống trơn. Tiếng nước chảy cũng đã im bặt từ lâu. Chỉ thấy Thanh đang đứng quay lưng úp mặt vào tường, thân thể đầy thương tích.

Trời tờ mờ sáng, bà Thu bị đánh thức bởi tiếng la ó, hò hét của đám người trong xóm trọ. Một đứa con gái lao tới dìu bà về phòng. Chân tay rệu rã, toàn thân ê ẩm bà Thu nặng nhọc ngồi lên chiếc ghế sô pha. Vẻ mặt thất thần nhớ về câu chuyện hồi đêm, trong lòng có chút hoang mang, lo lắng.

Hóa ra cả đêm qua, bà đã ngất lịm ngay trước cửa căn phòng số mười ba. Cũng may được mọi người trong xóm trọ nhìn thấy, đánh thức. Những sự việc như thế thường xuyên tái diễn, khiến bà tin rằng Thanh đã gặp chuyện bất trắc, thế nên oan hồn của cô mới hiện về báo mộng cho bà được biết. Bà đem chuyện kể lại với bà Hằng nhưng tuyệt nhiên bà Hằng lại không tin vào những chuyện hoang đường đó. Còn cho rằng bà Thu do tuổi tác cao mà sinh ra lẩm cẩm. Bà Thu chả biết sẻ chia, tâm sự cùng ai, bất lực bà tìm đến nhà một thầy bói để giải tỏa những nghi hoặc trong lòng..

(còn tiếp)