Hoa Cát Đằng

Chương 14



Ngoài trời mưa tầm tã, tiếng nước xối xả từ máng nước đổ xuống mặt đường. Khuôn mặt ửng đỏ của cả hai khiến cho không gian rơi vào im lặng. Thằng Thành ngại ngùng, đưa tay gãi đầu, phân bua:

- Chả là hôm em đến quán, anh có nghe em và mẹ anh nói chuyện mà.

Nói rồi, nó đẩy cánh cửa, chìa tay mời con bé Thanh vào trong nhà, nó vừa đi vừa nói:

- Còn anh tên Thành.

Cũng kể từ hôm đó, cả hai đứa chúng nó "tình trong như đã mặt ngoài còn e", tình cảm bắt đầu nảy nở. Thằng Thành rất là chu đáo, nó biết con bé Thanh thường xuyên đi làm về trễ nên thường nán lại quán để đợi nó về ngang qua nhà và làm cho con bé một tô bún nóng hổi mang về. Càng ngày tình cảm của hai đứa càng trở nên thắm thiết.

Tâm trạng của bà Hương thì vui ra mặt, bà ấy cảm thấy thật hạnh phúc khi con trai đã tìm được một nửa yêu thương cho mình.

Nhưng rồi, không bao lâu sau thái độ của bà ấy hoàn toàn thay đổi một trăm tám mươi độ. Bà ấy ra sức cấm cản tình yêu của hai đứa nó.

- Vì sao mà bà ấy lại làm như thế à cô?

- Cô cũng không rõ, nhưng có chi tiết là bà ấy sau khi nhìn thấy chiếc vòng đeo trên tay của con bé Thanh thì rụng rời chân tay, bước đi lảo đảo, mặt mày say xẩm. Bà ấy loạng choạng bước vào nhà trong mà không nói lấy nửa lời. Cũng kể từ hôm đó, bà ấy trở nên lạnh nhạt hẳn với con bé Thanh tội nghiệp và cấm đoán thằng Thanh đến với con bé.

Cấm cản không được, nhiều lần bà ấy đã tìm cơ hội để gặp riêng con bé Thanh để nói cho nó rõ quan điểm của bà ấy về mối quan hệ của hai đứa:

- Tôi nói để cô biết, cái thứ quê mùa tỉnh lẻ như cô đừng có mơ mà bước chân vào cái nhà này.

Nghe đến đây, Đại phân vân có lẽ nào do bà Hương khinh rẻ Thanh là cô gái nhà quê, không xứng với con trai bà ấy. Nhưng cũng không đúng, nếu là như thế, thì ngay từ ban đầu bà ấy đã cấm đoán mối quan hệ của hai người. Mơ hồ Đại nhận ra nguyên nhân thực sự phải nằm ở chiếc vòng đeo tay mới đúng:

- Có lẽ nào, bà Hương cấm Thành và Thanh yêu nhau vì có uẩn khúc nào đó không cô? Mà cô kể tiếp cho con nghe đi ạ.

Bà Thu đôi mắt trùng xuống, tiếng thở dài nghe não lòng. Bà chép miệng thuật lại cuộc đối thoại giữa Thanh và bà Hương, mà thấy tội nghiệp cho con bé Thanh:

- Con xin bác, xin bác hãy chấp nhận tình cảm của chúng con. Chúng con yêu nhau thật lòng mà.

- Cô đừng có mơ, hãy buông tha cho con trai tôi. Tôi phải quỳ xuống xin cô hay sao?

Thái độ của bà Hương vô cùng cương quyết.

Thấy vậy, con bé Thanh vội vàng quỳ sụp xuống, nắm lấy tay bà Hương van nài. Đáp lại, bà ấy càng tỏ ra cương quyết và ra điều kiện với con bé:

- Cô hãy buông tha cho con trai tôi, tôi sẽ đưa cho cô một khoản tiền để cô có thể đảm bảo cuộc sống sau này.

Nghe bà Hương nói vậy, lòng tự trọng trỗi dậy, tình cảm thiêng liêng của nó dành cho con trai bà ta chỉ có thể được đong đếm bằng tiền bạc hay sao. Nó rầu rĩ vừa khóc sướt mướt, vừa lấy vạt áo lau vội hàng nước mắt, vừa đứng dậy lủi thủi rời đi. Chứng kiến cảnh đau lòng này, mà trái tim cảm thấy nhói đau, đôi mắt bà Hương nhoè đi từ lúc nào không hay.

- Tại sao bà Hương lại khóc khi Thanh rời đi cô nhỉ? Thật là khó hiểu, đúng là bà ấy đang che giấu điều gì rồi, không thì bà ấy có tâm sự trong lòng mà không nói ra được.

- Cô cũng nghĩ như thế.

Vừa nói, bà Thu vừa tiếp tục câu chuyện đang còn dang dở:

Thằng Thành sau khi biết chuyện mẹ nó gặp gỡ và gây sức ép lên con bé Thanh buộc nó phải rời xa con trai bà, nó đã hết sức đau lòng mà gào thét lên trong tuyệt vọng, oán giận:

- Tại sao mẹ lại có thể làm như thế? Tại sao vậy mẹ.

Bà Hương cũng chỉ biết im lặng, mắt bà ấy nhìn thằng Thành mà rưng rức nước mắt, chất chứa ưu tư như muốn trực trào ra ngoài:

- Mẹ chỉ muốn tốt cho các con mà thôi.

- Mẹ muốn tốt cho chúng con, mà mẹ lại làm như thế sao hả mẹ?

Nói rồi thằng Thành đau buồn quay lưng bỏ đi, nó thương mẹ vô cùng nhưng không hiểu tại sao mẹ nó lại có thể hành xử như thế, nó không nghĩ mẹ nó lại có thể coi thường, khinh rẻ một cô gái chân quê, lại còn có thể ra điều kiện đối với tình yêu của hai người. Trong mắt thằng Thành, mẹ nó trở nên hoàn toàn xa lạ, bởi bà ấy đã hành xử trái ngược hoàn toàn với những gì bà ấy đã dạy dỗ, căn dặn nó.

Nhưng hơn cả vẫn là tình yêu lứa đôi, vượt nên trên những rào cản

Tình yêu của hai đứa, càng ngày càng lớn dần theo thời gian, bà Hương cảm thấy bất lực và trong đầu nảy ra những toan tính.. Ngôn Tình Tổng Tài

(còn tiếp)