Hoa Cát Đằng

Chương 16



Căn phòng trở nên trống trải vô cùng, bà Hương đang nằm đó. Đôi mắt đờ đẫn, thâm cuồng vì cả đêm không thể chợp mắt. Toàn thân mệt mỏi rã rời. Cánh cửa sổ bật mở, những tia nắng sớm hắt vào cũng không xua tan được không gian lạnh lẽo trong căn phòng. Bà Hương như trai lỳ cảm xúc, dáng người co quắp, gối đầu nên bàn tay gầy gò, xanh xao áp sát vào má, hàng lệ ngắn, dài lăn trên gò má.

Thằng Thành dường như là một con người hoàn toàn khác, thay vì vẻ trầm tĩnh, tinh tế thường ngày. Nó trở nên điên dại, quay cuồng, chạy đôn, chạy đáo đi tìm vì lo lắng cho sự an nguy của người yêu. Vẻ mặt bơ phơ, đầu tóc rối bời, mồ hôi nhễ nhãi trên khuôn mặt. Vạt áo cũng đã ướt sũng, dáng đi liêu xiêu như muốn gục ngã.

Trời nhá nhem tối, hai gã thanh niên lảo đảo trở về căn nhà nằm sâu trong con hẻm mọc đầy cỏ dại và phế liệu xây dựng. Thời gian đã làm cho căn nhà trở nên cũ kỹ, rêu phong, mốc meo bám phủ kín các vách tường làm cho nó hoen ố từng mảng. Những đám mạng nhện giăng phủ khắp nơi, khiến cho người nhìn có cảm giác rờn rợn. Hai cánh cửa xộc xệch, nghiêng ngả được khóa bằng một sợi xích to thô kệch. Cả hai nhìn nhau, đôi mắt đờ đẫn, ngáp ngắn, ngáp dài vì lên cơn thèm thuốc. Đưa bàn tay gân guốc, đen nhẻm, lục tìm trong túi những đồng tiền vún vó còn lại, tiền vào tay những kẻ nghiện ngập như "gió vào nhà trống", mới đó khoản tiền bà Hương đưa cho chúng chỉ còn là những đồng bạc lẻ. Hắn dúi vội vào tay của tên còn lại mà lớn tiếng như ra lệnh:

- Mày đi kiếm "cơm" về đây.

Có lẽ hắn là đại ca của tên còn lại, cũng có thể là "bạn đồng nghiệp" nắm giữ tiền mà thôi. Vừa nói hắn vừa với tay kéo sợi xích nghe loảng xoảng. Cả căn phòng một màu tối đen, dò dẫm mãi hắn cũng bật được công tắc điện đang treo lủng lẳng chỉ muốn trực rơi.

Bao trùm căn phòng là mùi ẩm mốc, hôi hám. Ánh đèn vụt sáng, căn phòng hiện ra trống rỗng, phía gầmcầu thang là một người con gái đang gục đầu xuống đất, tay bị trói quặt ra sau ghế. Mái tóc dài che phủ kín khuôn mặt, quần áo nhầu nhĩ, ngồi bất động như không còn chút sức lực. Nghe có bước chân người, từ từ cô gái ngẩng đầu, khuôn mặt xưng húp, trầy xước, thều thào:

- Nước, cho tôi xin hớp nước!

- Nước cái con m*** mày.

Tuy nói vậy, nhưng gã thanh niên cũng đá về phía cô gái một chai nước uống dở. Cô gái tìm mọi cách để lấy chai nước. Chiếc ghế đổ về phía trước, cô gái ngã sõng xoài ra nền nhà, đau đớn không nói nên lời. Cô dùng miệng ngoặm lấy chai nước nhưng không có cách nào để mở nắp chai, đúng lúc này gã thanh niên ngồi xuống túm lấy tóc cô giật mạnh, đưa bàn tay dơ bẩn, đê tiện mân mê cơ thể cô gái, rồi vỗ vỗ vào má:

- Cô em đẹp lắm!

Nói rồi hắn cười lên một cách xảo trá. Cô gái rướn mắt nhìn hắn căm hờn. Một sợi xích to được hắn xỏ vào chân, cô được giải thoát khỏi chiếc ghế, lết nhanh về phía chai nước. Đôi bàn tay hằn tím vết dây chói, khó khăn lắm mới mở được lắp chai, cô gái uống lấy, uống để nhưng cũng không thể thỏa mãn cơn khát. Cô gái nhìn gã thanh niên sợ hãi lùi vào chân cầu thang, ngồi bó gối, tâm lý vô cùng hoảng loạn. Hắn ra vẻ đắc ý lắm, đôi mắt đểu rả lướt nhìn khắp cơ thể cô gái một lượt đầy dục vọng, với vẻ thèm khát, ham muốn chiếm đoạt trỗi dậy trong hắn.

Đang mê man, như có một sức mạnh thần kỳ bà Hương ngồi phắt dậy, tay với lấy chiếc điện thoại trên mặt bàn, rồi nhanh chóng bấm số gọi. Đầu dây bên kia dội lại những tiếng "tút, tút" liên hồi. Bà lo lắng lao nhanh ra khỏi nhà, bà tiến về phía quán nước hôm trước đảo quanh tìm kiếm hai gã thanh niên nhưng hoàn toàn vô vọng, bộ mắt hớt hải, thần sắc lộ rõ vẻ lo lắng, bất an. Bất cẩn xô ngã cả người đi đường:

- Bà già, bà có biết đi đường không vậy? Thật là xúi quẩy đi mà.

Lúc này nhìn người phụ nữ trước mặt đang lồm cồm bò dậy, bà Hương rối rít xin lỗi, xấn đến đỡ người đó đứng dậy, đôi tay không ngừng phủi bụi bẩn trên quần áo của người phụ nữ. Cũng vì thế mà người phụ nữ cũng không còn làm khó dễ bà Hương.

Bà ngồi thất thần trên bậc thềm cửa, cất tiếng thở dài, dường như bà đang hối hận về quyết định của bản thân. Thất vọng, bà đứng dậy lểu thểu bước đi và mất dạng nơi cuối con hẻm.

Trong bãi đất hoang đầy cỏ dại và lau sậy, một gã thanh niên đang lồm cồm đi ra. Thu hút ánh mắt của thằng Thành, không khó để nó nhận ra hắn là một trong hai gã đêm hôm trước đã xuất hiện trước quán nhà nó. Không bỏ lỡ cơ hội, thằng Thanh nhanh chóng tiếp cận, theo dấu của gã thanh niên.

(còn tiếp)