Hoa Cát Đằng

Chương 22



Trời càng về khuya, không gian càng trở nên tĩnh mịch, ánh đèn đường vàng vọt, héo hắt, im ắng người qua lại. Trong căn phòng tịch liêu, ngọn đèn ngủ mờ ảo, bà Hương ngồi gục đầu bên chiếc bàn, bên cạnh còn có một chai rượu dang dở. Mơ màng trong men rượu, tâm trạng của người phụ nữ càng trở nên yếu đuối. Tiếng khóc thút thít như ai oán, như tủi hờn cho số phận hẩm hiu, bất hạnh vang vọng trong đêm.

Đang ủ rũ, sầu bi, bà Hương vén ngược mái tóc, búi gọn gàng, đứng phắt dậy có vẻ quyết đoán chuẩn bị cho một chuyên đi xa. Bà nâng niu tấm hình đứa con trai bé bỏng, đã mãi mãi rời xa, đưa tay lau qua lớp bụi phủ mờ, khuôn mặt khôi ngô, rạng ngời của Thành như đang mỉm cười với bà. Cẩn thận bà đặt tấm hình ngay ngắn trên mặt bàn ở một góc trang trọng, lấy ra một chiếc hộp gỗ, bên trong có cuốn sổ đã cũ kỹ, nhưng vẫn giữ nếp từng trang giấy. Lần rở từng trang, từ lúc nào không thể ngăn dòng cảm xúc, đôi hàng lệ lăn dài trên gò má người phụ nữ khổ hạnh nhỏ xuống cuốn sổ.

Cặm cụi ngồi viết những dòng chữ cuối cùng gửi gắm cho tương lai và cũng là để khép lại những ký ức đau buồn xen lẫn ngọt ngào của cuộc đời bà. Chỉ sau ngày mai thôi bà sẽ trở thành người thiên cổ.

Cánh cửa sổ khép hờ, những ngọn gió khẽ khàng len lỏi đưa luồng hơi lạnh choắn lấy căn phòng. Bà Hương ngủ gục trên mặt bàn, trên tay vẫn còn cầm cây bút. Một bàn tay nhè nhẹ đặt lên bờ vai gầy gò, vuốt ve những nếp nhăn trên khuôn mặt khắc khổ của bà. Âm thanh vang vọng, nghe như từ một cõi xa xăm đưa tới:

- Mẹ, mẹ ơi!

Tiếng gọi "mẹ" nghe thiêng liêng, da diết quá đỗi. Bà Hương choàng tỉnh dậy, đưa mắt đảo quanh như kiếm tìm một thứ gì đó:

- Con về đấy hả Thành? Con đâu rồi, Thành ơi!

Đáp lại chỉ là những âm thanh của ngày mới, những tia nắng sớm chiếu thẳng vào vách tường, làm căn phòng trở nên ấm áp lạ thường. Ngoài phố, tiếng huyên náo, tiếng í ới gọi nhau, tiếng người chạy rầm rập.

Đẩy bung cánh cửa sổ, phía dưới dòng người đang nháo nhào đổ ra bãi đất hoang ở khu dự án cách đó không xa. Tiếng xì xào bàn tán, tiếng còi xe cảnh sát réo vang. Không ngăn nổi sự tò mò, bà Hương nhanh chân bước xuống nhà, gọi với theo một người đáng dáo dác:

- Có chuyện gì mà cả phố náo loạn lên thế à cô?

Người phụ nữ dường như không biết bà Hương là mẹ của Thành - Người đã bị sát hại trong căn nhà hoang, buông lời như sát muối, chạm vào nỗi đau của bà:

- Bà có nhớ cậu thanh niên hôm rồi bị chém chết dã man trong căn nhà hoang không? Bắt được đám sát nhân đó rồi bà ơi.

Cố bấu tay vào mạn cửa, bà Hương từ từ ngồi bệt xuống nền nhà, tâm trạng có chút rối bời. Những kẻ ác nhân đã phải đền tội, bà lùi người, bó gối ngồi trong góc nhà, vẻ mặt vô hồn.

Người thì ngất xỉu, kẻ thì nôn mửa khi chứng kiến cảnh sát đưa thi thể của hai kẻ sát nhân ra ngoài để khám nghiệm. Hình hài đã không còn nguyên vẹn, những mảnh thi thể đã xám xịt, trồi xương đang còn rỉ ra những giọt máu thâm đen được chắp vá, sắp xếp lại trên tấm bạt trải trên nền đất, mùi máu tanh tưởi lôi kéo bầy ruồi nhặng bay vo ve xung quanh.

Những tiếng bàn tán, xì xào không ngớt, buông lời cay độc, phỉ nhổ với hành vi man rợ của bọn chúng:

- Đáng đời, đúng là ác giả, ác báo mà.

Dòng người tản ra, khi chiếc xe cứu thương đưa thi thể của hai kẻ tội đồ rời đi.

Bà Hương ngồi đó trầm lặng, dù những kẻ xuống tay với con trai bà đã phải chết nhưng tâm trạng lại không thấy được an ủi chút nào mà trở nên não nề, thê lương. Liên tiếp những cái chết ghê rợn trong vài ngày đã bao trùm lên cả khu phố không khí u ám, dân tình hoang mang, hãi hùng.

Từ đó trở đi, bà Hương như một bóng ma, một người điên trong khu phố, lúc ẩn, lúc hiện, khi thì lẩm bẩm, khi hò hét trong bộ dạng tiều tụy.

Bị đánh thức bởi tiếng gà gáy râm ran, tia nắng sớm chiếu qua khe cửa đánh thức Đại. Cánh cửa sổ mở toang, cây đa đầu làng hiện ra xa xa che khuất ông mặt trời đã ló rạng sau lũy tre làng. Hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, anh cảm thấy thật khoan khoái trong người. Rồi đây những uẩn khuất trong câu chuyện về Thanh sẽ được làm sáng tỏ.

Bên bếp lửa hồng, Đại đang chăm chú lắng nghe bà cụ kể chuyện, đôi mắt rạng người mỗi khi nhắc về Thanh. Những ngày ở đây, không thấy sự xuất hiện của vợ chồng con trai bà, làm dấy lên trong lòng Đại nỗi bất an, lo lắng:

- Thế bố mẹ của Thanh hiện giờ làm gì vậy bà?

Câu hỏi bất ngờ của Đại ngắt ngang mạch cảm xúc của bà cụ. Khuôn mặt vừa rạng ngời trở nên ủ rũ, đôi mắt tèm nhèm của bà vương vài giọt lệ..

(còn tiếp)