Hoa Cát Đằng

Chương 27



Nghe tiếng ồn ào ngoài phía cổng, cả xóm trọ nháo nhào mở toang những cánh cửa ngó nghiêng, bà Thu sau một hồi hoang mang cũng đã bình tâm trở lại, bà vừa chỉ tay ra phía cổng vừa nói:

- Thằng bé đánh giày, mau đuổi theo nó.

- Dạ.

Đại chạy nhanh ra ngoài đường. Con hẻm vắng bóng người qua lại, heo hút, thăm thẳm, đứa bé đánh giày lặng lẽ bước đi. Đại đuổi kịp, kéo tay đứa nhỏ, giọng gấp gáp:

- Ai, là ai đưa em tờ giấy ban nãy.

Đứa trẻ thấy dáng vẻ của Đại có chút sợ hãi, giọng ú ớ:

- Là chị.. nãy có một chị đưa cho em nhờ đưa cho bà Thu ạ.

- Thế chị ấy đâu rồi em?

- Dạ, chị ấy đi rồi.

Đại thất vọng quay trở lại xóm trọ. Đỡ bà Thu vào trong nhà, hai con người với hai luồng suy nghĩ chỉ biết nhìn nhau. Hồi lâu, Đại mới lên tiếng:

- Là ai mà lại đề cập đến căn nhà hoang, cô có nghi ngờ là người nào không?

- Chả phải đứa nhỏ nói đó là một cô gái hay sao?

- Dạ, nhưng..

- Liệu có phải là..

- Cô nghĩ là Thanh sao?

Bà Thu khẽ gật đầu. Vẻ mặt không dấu được vẻ lo lắng. Trong đầu óc của Đại cũng đang liên tưởng đến Thanh, nghe bà Thu hỏi như vậy, quả thật trong lòng có chút hoang mang, trầm tư hồi lâu, mới cất tiếng hỏi:

- Có lẽ nào Thanh muốn chúng ta đến căn nhà hoang đó à cô? Hay ở đó vẫn còn điều gì đó chưa được làm sáng tỏ.

- Chẳng phải cháu kể về cơn ác mộng khi còn ở nhà bà nội của Thanh có sự xuất hiện của bố mẹ con bé ở căn nhà đó hay sao?

Bà Thu tiếp tục:

- Hay chúng ta đi báo công an..

- Liệu ai mà đi tin vào giấc mơ của cô cháu mình. Có lẽ chúng ta phải đến căn nhà đó một lần coi sao cô ạ.

Bà Thu lại khẽ gật đầu kèm với đó là một tiếng thở dài, khắc khoải.

Như đã dự tính, cả con phố còn chìm trong sương sớm, thời tiết se se lạnh cùng với cảm giác đang tiến đến căn nhà hoang khiến bà Thu thoáng giật mình sợ hãi. Hai con người lặng lẽ bước đi, trước mắt của họ là căn nhà đã xuống cấp trầm trọng, những mảnh tưởng đổ vỡ ngổn ngang, những đám cỏ dại mọc lổm nhổm trên nền nhà, mạng nhện giăng kín khắp nơi. Không khó để nhận ra nơi đây đã để hoang phế từ lâu. Đại quay sang bà Thu, cất tiếng hỏi:

- Có đúng căn nhà này không cô?

Bà Thu gật đầu rồi đi lên phía trước, cả hai người giật mình lùi lại khi thoáng thấy có bóng người vụt qua, bà Thu hoảng hốt níu lấy tay áo của Đại:

- Cháu cũng nhìn thấy phải không?

Đại chỉ im lặng, anh cố trấn tĩnh liệu đó có phải là ảo giác hay không. "Căn nhà hoang" theo như lời chỉ dẫn trong mảnh giấy khiến họ thất vọng, bởi khi nhìn vào nó, chẳng có gì để tìm kiếm. Rảo quanh ngôi nhà một lượt, hai người toan quay bước ra về thì từ đâu một cơn gió lạ mang theo hơi lạnh đến rợn người ùa vào trong căn nhà. Bất giác cả Đại và bà Thu như bị thôi miên vậy.

Căn nhà như biến hình, nó trở về nguyên trạng như ngày xưa vốn có. Giữa nền nhà ngay góc chân cầu thang, bốn con người khốn khổ đang bị buộc chặt lại với nhau, trên mình chằng chịt thương tích, trông họ tả tơi đến thảm hại nhưng không thấy bóng dáng của hai gã nghiện ở đó. Cảnh tượng như nối tiếp giấc mơ của Đại hôm nào.

Người đàn ông trung niên đang ra sức tháo sợi dây trói, ba người còn lại đang dáo dác nhìn xung quanh. Mảnh thủy tinh làm chân của ông tứa máu, hồi lâu thì sợi dây cũng được cắt đứt. Đúng lúc này có tiếng xe máy chạy phía trước hiên nhà. Cả bốn người hoảng hốt nhìn nhau.

Sợi xích thô kịch kêu lên lẻng xẻng, cánh cửa hé mở, bốn người họ rùng mình run sợ, không ai khác đó là hai gã thanh niên. Tên đại ca ngổ ngáo bước vào, cái áo không cài cúc phe phẩy sang hai bên, đưa mắt nhìn về phía Thanh, anh mắt hiện rõ hai chữ "đê tiện", hắn hất hàm ra hiệu cho tên đàn em.

Thanh bị tách ra khỏi nhóm người, miệng không ngừng kêu than thảm thiết, cô bị hắn kéo lê trên nền nhà, cố quay người lại nhìn Thành và bố mẹ, ánh mắt cầu cứu trong sự tuyệt vọng. Ba con người còn lại cố ra sức giãy dụa, mẹ của Thanh cất tiếng van xin:

- Xin các người hãy tha cho con bé đi mà, tôi xin các người đấy.

Vừa nói bà vừa nấc lên từng hồi, cái vạt áo còn sót lại trên cơ thể của Thanh bị chúng xé toạc ngay trước mắt bố mẹ và người yêu. Nỗi tủi hờn, nhục nhã ê chề hóa thành sự hận thù. Bố của Thanh không thể nhẫn nhìn, dương mắt nhìn con gái mình bị kẻ xấu hãm hại. Ông gồng mình, dùng chút sức lực yếu ớt lao về phía tên đàn em, xô hắn ngã nhào ra nền nhà. Rồi lấy thân mình bao bọc, che chở cho đứa con gái tội nghiệp. Thanh chỉ biết bấu víu gục đầu vào trong lòng cha mình mà khóc nấc nở..

(còn tiếp)