Hoa Cát Đằng

Chương 3



Nỗi sợ hãi trào dâng trong lòng, Đại rít thêm mấy khói rồi vứt vội điếu thuốc hoảng hốt chạy về phòng. Ngồi bó gối trên giường mà anh nghe từng nhịp trái tim run rẩy. Chính Đại cũng không thể hiểu tại sao bản thân lại rơi vào tình cảnh này. Tiếng đồng hồ vẫn đều đều đổ từng hồi chuông trong đêm thanh vắng, lúc này đã là mười hai giờ đêm. Những ảo mộng mà Đại vừa trải qua khiến anh dằn vặt, trăn trở mãi không sao tìm được giấc ngủ.

Cái nắng oi nồng của mùa hè, làm cho căn phòng trở nên ngột ngạt, mỗi tia nắng chiếu qua khe cửa sổ hắt thẳng vào mặt của Đại. Cả đêm thức trắng, khuôn mặt của Đại trở nên xám xịt, guồng mắt thâm cuồng, toàn thân ê ẩm, rã rời. Đại uể oải vươn mình đứng dậy, thất thểu vắt cái khăn trên vai đi ra khu giếng nước sinh hoạt của xóm trọ.

Mặt trời đã lên cao, khu trọ trở lên vắng lặng chỉ còn lác đác vài sinh viên đang giặt giũ quần áo. Những bước chân rệu rạo của Đại thu hút ánh mắt của mọi người, họ nhìn anh với ánh mắt ái ngại. Tất cả đều tỏ ra lo lắng cho sức khỏe của anh. Một người trong nhóm sinh viên cất tiếng hỏi:

- Đêm qua thức khuya hay sao mà nhìn ông anh chán đời thế?

Cuộc sống sinh viên kể ra cũng khá thú vị, quý nhau ở tấm chân tình mà cũng không thiếu phần tếu táo. Mới lo lắng hỏi thăm nhau đó, nhưng tức thì chọc đùa nhau được ngay:

- Học hành ít thôi không thành con mọt sách đó, anh Đại.

Nói rồi, cả đám phá lên cười làm tan cái không gian yên ắng của xóm trọ. Thấm mệt vì cả đêm mất ngủ, Đại cũng chỉ biết cười gượng gạo cho qua chuyện. Mọi người thấy Đại không hào hứng nên tản ra, ai làm việc của người đó.

Trở về bàn học, Đại ngồi suy nghĩ vẩn vơ, nhớ lại những gì xảy ra đêm qua, trong lòng có phần ưu tư. Lần đầu tiên trong đời, Đại bị cái suy nghĩ về ma quỷ ám ảnh. Ngả lưng muốn ngủ một giấc, nhưng hình ảnh cô gái đêm qua cứ chập chờn trong đầu. Quá mệt mỏi, Đại vùng dậy với lấy chiếc áo phông lững thững ra quán bà Hằng làm ly trà đá cho tỉnh táo.

Bước ra tới cầu thang, bắt gặp bóng dáng của một cô gái trong tà áo dài đang đi ra phía cổng. Lục lại ký ức, chẳng phải là cô nữ sinh đêm qua hay sao, Đại vội vàng hớt hải đuổi theo sau. Cứ như thế, mải miết đi theo người con gái ấy, Đại chỉ dừng lại khi tiếng của bà Hằng cất lên:

- Đi đâu đấy con trai, ghé quán u làm ly trà đã.

Giật mình đứng lại, Đại nhìn về hướng cô gái đang đi, quay sang hỏi bà Hằng với vẻ tỏ mò:

- U, u có biết con nhỏ kia tên gì không?

Mọi người đều trố mắt ngước nhìn Đại, Bà Hằng thắc mắc hỏi lại:

- Con nhỏ nào?

- Con bé mặc áo dài trắng kia kìa – Vừa nói Đại vừa chỉ tay về hướng của cô gái.

(còn tiếp)