Họa Chi Đơn Vương

Chương 1



Một âm thanh chói tai đâm vào màng nhĩ, theo bản năng nhíu mày lại, miễn cưỡng mở mắt ra lại thấy tầm mắt bị che bởi tấm vả đỏ.

Theo bản năng muốn đem mảnh vải đỏ xuống, nhưng thân thể lại không thể nhúc nhích.

Âm thanh bên tai vừa dứt:

“Chúc mừng Tấn vương cưới được quý nữ….”

“Hoa tiểu thư và Tấn vương thật sự là trai tài gái sắc…”

……………

Mông nàng chạm xuống giường, âm thanh bên tai dần dần yên tĩnh, sau đó nàng phát hiện bản thân có thể khống chế được cơ thể.

Ta nóng lòng muốn xé đi tấm vải đỏ đó và cuối cùng ta cũng có thể nhìn thấy những màu sắc khác.

Miễn cưỡng cúi đầu nhìn tấm vải trong tay: Khăn voan đỏ?

Lại nhìn y phục của mình: Mão phụng long bào?*

Ngẩng đầu thì thấy căn phòng cổ kính với những ngọn nến lập lòe.

Nàng quay đầu một cách cứng ngắc, nhìn thấy một nha đầu mặt mày thanh tú, bộ dáng chắc 16 – 17 tuổi.

Chỉ thấy sắc mặt nàng ta trở nên kinh hoàng, đưa tay cướp lại khăn voan đỏ sau đó nhanh chóng trùm lại lên đầu nàng:

“Tiểu thư, khăn voan ngày tân hôn phải đợi Vương gia chính tay gỡ xuống mới được, tại sao người lại tự mình bỏ xuống chứ, thật không may mắn!”

Tầm mắt lại bị màu đỏ bao trùm, lại ngây ngốc một chút, kết hợp với âm thanh ồn ào vừa rồi, đầu óc chậm chạp cuối cùng cũng phản ứng lại.

Nhớ tới âm thanh tâng bốc vừa nghe thấy: Tấn vương, Hoa tiểu thư….

Nghe quen tai quá. Bên tai lại vang lên âm thanh của nha đầu kia, hoàn toàn chứng thực suy đoán của nàng: “Tiểu thư, giờ người mới vào Tấn vương phủ, có thể nói là gánh vác cả Hoa phủ, trước khi đi, đich phu nhân còn dặn dò lại nô tỳ…..”

Tấn vương, Hoa phủ….

Nàng thử mở miệng thăm dò: “Thiên Chỉ?”

“Có nô tỳ.”

Sau khi có tiếng đáp lại, nàng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế bản thân không nói tục.

Bởi vì cái tên nàng vừa gọi ra chính là tên của nha hoàn trong một bộ tiểu thuyết mà nàng đọc suốt đêm, cho nên bây giờ mình xuyên sách rồi à?

Chỉ vì thức đêm theo đuổi tiểu thuyết, ở chỗ làm không nhịn được chợp mắt, vừa mở mắt ra đã kết hôn?

Đối tượng vẫn nam chính trong cuốn tiểu thuyết mà tathức trắng đêm để theo đuổi——Trọng Dạ Lan.

Là một cô gái trẻ 23 tuổi vừa tốt nghiệp đại học, hẹn hò là thứ mù quáng với tôi… Chết tiệt, đây là độ tuổi tốt để tađạt được những thành tựu to lớn trong xã hội, làm sao tacó thể xuyên sách sau một giấc ngủ ngắn?

Cố gắng kiềm chế nỗi lòng loạn như tơ vò, lại hạ khăn voăn xuống. Không thấy Thiên Chỉ ngăn cản, miễn cưỡng mở miệng: “Thiên Chỉ, ngươi… đi lấy giúp ta ít nước ấm, cơ thể ta.. hơi mệt”

“Có thể đợi Vương gia…”

“Hắn có lẽ sẽ không tới” Nàng đánh gãy câu nói của Thiên Chỉ, lập tức đến trước gương, bắt đầu tháo mũ phượng.

Bởi vì nguyên chủ thân thể ta xuyên vào không phải nữ chính trong tiểu thuyết kia… mà nàng xuyên qua trở thành nữ hai – bạch liên hoa số một của truyện.

Xuyên đến làm nữ hai độc ác của bộ tiểu thuyết này – Hoa Thiển, nàng được khắc họa là một nữ hai độc ác điển hình trong tiểu thuyết ngôn tình với vô số mưu kế xảo quyệt, cách hành xử vô cùng tàn nhẫn, hôm này là ngày thành thân, theo đúng như nguyên tác thì mưu kế của nàng đã thành công.

Trước đó, nàng vu oan giá họa cho nam chủ là người làm mất trinh tiết của nàng, sau đó lại giả vờ thắt cổ tự vẫn để chứng minh trong sạch, và như ý nguyện, nàng được gả vào Tấn vương phủ.

Trong tiểu thuyết, mặc dù nam chủ phải cưới nàng, nhưng cho đến tận lúc chết cũng chưa từng chạm qua nàng, có lẽ tác giả có tâm lý trong sạch, khiến ta thở phào nhẹ nhõm.

Nha hoàn Thiên Chỉ ở phía sau do dự hồi lâu rồi yên lặng lui ra, làm theo phân phó.

Nàng nhìn vào gương đồng trên bàn trang điểm, quả nhiên làm một gương mặt xa lạ. Chỉ thấy khuôn mặt trên gương nhìn đẹp như tranh vẽ, hiện rõ vẻ nhu nhược yếu đuối, đúng thực là gương mặt mà nam nhân thích nhất, cũng là gương mặt mà nữ nhân ghét nhất.

Đi như liễu rũ, tâm như rắn rết.

Tám chữ này là cảm nhận của tavề nữ hai sau khi đọc tiểu thuyết, phụ thân nàng là tể tướng đương triều, Hoa gia cũng là danh gia vọng tộc, nàng ấy sinh ra ôn nhu vô tội, tinh thông cầm kì thi họa, vốn dĩ là một quân bài tốt nhưng lại bị đánh hỏng.

Từ nhỏ Hoa Thiển đã quen biết nam chính Trọng Dạ Lan, vì sự hiểu lầm lúc đầu với nam chính nên mới khiến nàng ái mộ. Mà nữ chính thật sự tên là Mộ Dao, phụ thân nàng là thái thú biên thành, vì có chiến tích nổi bật mà được điều về kinh thành nhậm chức, cũng bởi vậy mà tạo thành mối tình tay ba ngược luyến tàn tâm.

Ngồi trong bồn tắm bốc hơi nghi ngút, trái tim vốn treo lơ lửng cũng không hề được buông lỏng đi một chút nào.

Một mặt là do bản thân vô duyên vô cớ xuyên sách, mặt khác là do ta rất sợ hãi…

Kết cục của nữ hai trong tiểu thuyết rất bi thảm, bởi vì nàng ác độc, tác giả đã an bài cho nàng một kết thúc vô cùng bi thảm— —Đầu tiên là lên đài, sau đó ngàn mũi tên xuyên tim mà chết.

Khi ta xem nó, tachỉ cảm thấy vui vẻ, nhưng khi nó được thay đổi thành tôi, talại đau lòng khi nghĩ về nó.

Chỉ là thời cơ của ta quá xui xẻo, hôn lễ hôm nay có thể coi là một bước ngoặt trong tiểu thuyết, bởi vì ngày thứ mười sau hôn lễ là ngày nhà của nữ chính bị chém đầu, bị cha của nữ hai – Hoa Tương, vu cho tội danh “Phản quốc”.

Nữ chính trước đó không bị bắt giam cầm nhờ sự bao bọc của cả gia đình, nhưng nàng ấy muốn nhờ nam chính giúp đỡ nhưng lại gặp phải đám cưới của Trọng Dạ Lan với Hoa Thiển, người luôn giả làm tỷ muội tốt với nàng.

Trong tuyệt vọng, nàng đã tiết lộ tung tích của bản thân, khi nàng bị phát hiện, nam chính đã giấu nàng đi.

Sau đó, nữ chính bất lực nhìn người thân của mình bị chặt đầu Ngọ Môn, nàng bắt đầu nuốt hận trốn vào Tấn vương phủ.

Theo sự phát triển của cốt truyện trong tiểu thuyết, bước tiếp theo là sự thức tỉnh và hắc hóa của nữ chính Mộ Dao, cũng bắt đầu con đường ngược luyến.

Dưới ánh hào quang che chở của nữ chính, nàng ta không chỉ tìm ra bằng chứng phạm tội của Hoa gia mà còn bày tỏ tình cảm với nam chính.

Cuối cùng, với sự giúp đỡ của nam chính, nàng ta diện thánh trần tình*, để Hoa gia độc ác gặp phải kết cục giống với Mộ gia, tất cả đàn ông đều bị chặt đầu, phụ nữ thì bị bắt làm nô lệ.

Ta bị cuốn theo những ký ức, tathậm chí không nhận thấy rằng nước trong bồn tắm đã lạnh rồi, giọng nói của Thiên Chỉ phía sau bức bình phong đã cắt ngang sự ai oán của tôi.

“Tiểu thư… Vương… gia uống nhiều rượu ở tiền sảnh, không muốn quấy rầy ngài, nên truyền tin nói đêm nay nghỉ ngơi ở thư phòng.”

Quả nhiên, giống như trong tiểu thuyết, lúc này nam chính có lẽ đã tìm được tung tích của nữ chính, hai người bọn họ có lẽ đang diễn một màn ngược luyến tàn tâm.

Ta vốc một ít nước còn lạnh tạt vào mặt cho đỡ rối bời. Vì vậy, ta đứng dậy và bắt đầu thay quần áo, ta cần sắp xếp lại những suy nghĩ của mình, vì vậy tamặc kệ hai người bọn họ.

Mặc dù không biết tại sao mình lại tới đây, nhưng tình thế hiện tại phải xử lý cũng không lạc quan lắm, thay vì nghĩ ngợi, phàn nàn vô ích, không bằng nhanh chóng chấp nhận, tìm một lối thoát mới.

Dù sao ta cũng không phải nguyên chủ Hoa Thiên, không thể cứ ngồi chờ chết được.

Vì vậy, bây giờ câu hỏi đầu tiên là về nữ chính Mộ Dao. Nguyên chủ Hoa Thiên đã làm quá nhiều chuyện xấu, hiện tại Mộ Dao vừa nhìn thấy bộ mặt thật của nàng, cho dù ta quỳ trước mặt Mộ Dao mổ bụng tự sát, nàng ta cũng có thể sẽ không tha thứ, chỉ có thể từ từ tìm cách khác.

Câu hỏi thứ hai là về nam chính Trọng Dạ Lan.

Lý do bây giờ hắn thích Hoa Thiển là vì hắn đã nhận nhầm nàng ta là cô gái mà hắn đã gặp khi còn nhỏ, và bây giờ chỉ có đương sự là Mộ Dao biết về chuyện đó và tôi.

Chuyện này giống như một quả bom hẹn giờ, Trọng Dạ Lan nhất định phải biết được từ miệng ta, bởi vì nếu biết từ miệng Mục Dao, ta sợ mình chết không có chỗ chôn.

Nhưng trong tiểu thuyết, Mộ Dao phải mất hơn 200 chương ngược luyến mới nói cho hắn biết, hiện tại ta còn khoảng 100 chương để thay đổi cốt truyện, ít nhất là thay đổi quan điểm của Trọng Dạ Lan, tốt nhất là để hắn biết trong lòng. trái tim của hắn nợ ta… một cái gì đó.

Nếu sau này ta nói ra chuyện này, hai người có thể bù đắp, nếu không bây giờ ta chạy tới nói, sợ nam chính bá đạo sẽ trực tiếp một dao giết ta.

Tương lai không chắc chắn, ta tạm hài lòng với hoàn cảnh này, ta muốn… được sống, đây là suy nghĩ duy nhất tacó sau khi xuyên không.

* Mão phụng long bào: (mão và áo choàng của phi hậu trong hoàng cung); lúp và áo choàng của cô dâu thời xưa.

*Diện thánh trần tình: gặp vua để nói ra chuyện gì đó