Họa Chi Đơn Vương

Chương 14



Lần gặp lại Hoa Thâm là ở bữa tiệc Mộ Dao được phong làm trắc phi, thấy hắn gầy đi một vòng, lần này Hoa Tướng có lẽ đã nhẫn tâm ra tay trừng phạt hắn, nhưng như vậy thì đã sao, nha hoàn mạng yểu kia cũng đã chết rồi.

Ta không muốn để ý nhiều đến hắn, hắn lại không để tâm bám theo đến đây, ta cảnh cáo: “Những người xuất hiện ở yến tiệc hôm nay đều là người có thân phận địa vị, huynh tự quản lý tốt bản thân cho ta, đừng làm ra chuyện gì nữa đấy”

Hoa Thâm vâng vâng dạ dạ trả lời: “Muội muội yên tâm, ta vẫn biết chuyện gì là quan trọng

Ý của hắn là hôm nay sẽ không làm càn nữa, còn sau này hắn vẫn sẽ không thay đổi tính xấu của bản thân?

Không nhịn được trợn mắt, không thèm nhìn hắn nữa, ta thật sự quá lười xử lí hắn.

Hôm nay Dạ Trọng Hữu cũng đến tham dự, nhiều người đều thấy khó hiểu, chỉ là sắc phong một trắc phi mà thôi, sao hoàng thượng cũng đến?

Chỉ có mình ta hiểu rõ, hôm nay là ngày thành thân của người trong lòng hắn, sao hắn lại không đến cơ chứ?

Bận trong bận ngoài chào hỏi khách khứa, không dễ gì mới ổn định chỗ ngồi xong xuôi, ta thở dài một hơi, làm vương phi thật sự rất mệt. Không những phải nhớ hết bao nhiêu tên họ của các phu nhân, tiểu thư mà còn phải đón nhận ánh mắt thương cảm của họ dành cho mình. Nói gì thì nói Mộ Dao cũng chỉ là trắc phi, bày ra bữa tiệc phô trương như vậy quả thực hơi mất mặt, nhưng ta chẳng quan tâm lắm.

Quay đầu lại nhìn thấy Dạ Trọng Hữu một thân gấm trắng như trăng đang đứng dưới gốc cây nhìn về phía ta. Xnàng ra hôm nay tâm tình của hắn không tốt. Ta bật ra khuôn mặt tươi cười rạng rỡ nhất đi về phía hắn.

Hắn nhìn khuôn mặt được trang điểm xinh đẹp của ta thì cũng cười, bất giác nhướng mày, ta sợ hắn cảm thấy ta đang cười trên nỗi đau của người khác, nhanh nhảu nói: “Hoàng Thượng, mọi người đều đã vào đón tiếp xong rồi, người cũng mau chóng theo thần nhập tiệc thôi, hôn lễ sắp bắt đầu rồi”

Dạ Trọng Hữu gẩy gẩy mặt ngọc bội trên eo, nói:” Sao ngươi vẫn có thế cười vui vẻ như vậy?”

Hắn đang học hỏi kinh nghiệm của ta sao? Ta không thích Dạ Trọng Lan, tất nhiên nên cười vui vẻ, nhưng trong lòng hắn có Mộ Dao, đương nhiên cảm thấy không thoải mái.

Ta tình ý sâu xa trả lời hắn: “Hoàng thượng, hôm nay là ngày đại hỉ, cho nên phải cười hoan nghênh khách khứa mới tốt”

Cho nên ngươi đừng có mày chau mặt ủ nữa, lỡ người khác nhìn thấy rồi thì sa?

Ta cúi người làm động tác “mời“, Dạ Trọng Hữu cuối cùng cũng bước đi.

Chỉ là đi tới bên cạnh ta lại hỏi: “Hiện giờ trong lòng ngươi không còn hoàng huynh nữa phải không?”

Tim ta “thình thịch“ từng nhịp, gựơng cười: “Sao có thể chứ, hoàng thượng nghĩ nhiều rồi”

Nhìn thấy vẻ chột dạ trên mặt ta, khoé miệng Dạ Trọng Hữu nhếch lên, không đợi ta nhìn rõ đã đi thẳng.

Trắc phi không giống như chính thất, không cần phải ba quỳ chín bái thiên địa, thậm chí đến tiệc cưới xin cũng không cần tổ chức. Là ta dùng toàn lực chủ trì mới có bữa tiệc hiện tại, người khác đều âm thầm cười nhạo ta giả nhân giả nghĩa, giả đức hạnh cho Dạ Trọng Lan nhìn.

Hôn lễ này chỉ đơn giản là kính trà cho ta. Lúc đầu ta cũng muốn giảm bớt phiền phức của hôn lễ đi, nhưng không ngờ Mộ Dao lại cự tuyệt. Dạ Trọng Lan lo lắng Mộ Dao sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của thiên hạ, nên cũng muốn miễn đi. Vì vậy ta chỉ có thể nhận ly trà của Mộ Dao với tâm trạng phức tạp, trà đúng là vô vị.

Nhận xong lại tiếp tục tươi cười tiếp các vị phu nhân, trái tim đầy mệt mỏi nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Mà tiệc vừa mới ăn được một nửa, Ngân Hạnh đột nhiên hoảng hốt chạy đến, nói vào tai ta: “Vương phi, Hoa… Hoa công tử gặp chuyện rồi”

Tim ta nhảy dựng lên, đối diện với ánh nhìn của các vị phu nhân, cố gắng duy trì vẻ mặt thản nhiên, một lúc sau mới rời đi.

Ra khỏi bữa tiệc, ta mới hỏi Ngân Hạnh: “Huynh trưởng lại sao nữa thế?”

“Bẩm Vương phi, công tử hiện tại….. đang ở trong phòng của trắc phi nương nương” Mặt Ngân Hạnh biến sắc.

Ta loạng choạng, quay đầu nói: “Vậy là có ý gì?”

“Nô tì không nghe rõ, nghe hạ nhân báo lại… nói là Hoa công tử đột nhập vào phòng trắc phi nương nương” Ngân Hạnh nhìn như sắp khóc.

Ta kìm nén sự lo lắng bước nhanh chân.

Đến viện mới của Mộ Dao, bước vào phòng, chỉ thấy mảnh vỡ rải đầy trên đất, mà đầu tóc của Mộ Dao xoã rối tung. Chính giữa phòng là Hoa Thâm đang hôn mê bất tỉnh nằm dưới đất, trên trán còn đang chảy máu tươi.

Hai mắt ta tối sầm, buộc bản thân phải đến trước mặt Hoa Thâm, nhịn không được muốn tát cho hắn một phát, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, lay lay: “Huynh trưởng, tỉnh lại mau”

Hắn mơ mơ hồ hồ mở mắt, nhìn thấy ta đôi mắt tràn đầy hoang mang: “Muội muội, đây là…”

“Có chuyện gì thế?”

Tiếng của Dạ Trọng Lan vang lên sau lưng, tay ta run run, quay lại nhìn.

Khi Dạ Trọng Lan nhìn thấy cảnh tưởng trong phòng, khuôn mặt lập tức biến sắc, hắn bước vài bước đến trước mặt Mộ Dao, dìu nàng ta lên rồi mới nói: “A Dao, nàng không sao chứ?”

Mộ Dao tái nhợt siết chặt nắm tay, nở nụ cười, mạnh mẽ đáp: “Thiếp không sao, may mà có nha hoàn kịp thời đánh hôn mê… hắn”

Tuy nụ cười này ra hiệu nàng ta không sao, nhưng trong mắt nàng ta lại toàn là nước mắt.

Trong Dạ Lan trước giờ luôn là người sáng suốt, bây giờ lại lộ ra vẻ mặt giận dữ.

Hắn vươn tay rút kiếm bên hông của Nam Phong ra, hai mắt nóng như lửa đốt, từng bước từng bước đi về phía Hoa Thâm.

Ta thấy vậy, nhanh chóng đứng dậy cản tay hắn lại, kìm nén sự hoảng loạn trong lòng, bình tĩnh nói: “Vương gia, người bình tĩnh một chút đi, nghe thiếp nói đã…”

Dạ Trọng Lan dứt khoát kéo cánh tay ta ra, ta bị ảnh hưởng lực tay của hắn, bị hất ngã xuống mặt đất, lòng bàn tay cũng tì vào những mảnh vỡ rơi trên sàn.

Thấy Dạ Trọng Lan đi đến trước mặt Hoa Thâm, giơ cao thanh kiếm, thân thể ta phản ứng còn nhanh hơn não, chạy thẳng ra chắn trước mặt Hoa Thâm…. Có trời mới biết tại sao ta lại chạy ra cản cho hắn.

m thanh “leng keng” của đao kiếm vang lên.

Thanh kiếm không hề xuyên vào người ta, thì ra Hoa Nhung Châu cầm kiếm chắn trước mặt, nhanh tay dùng kiếm đỡ một chiêu của Dạ Trọng Lan. Có điều Dạ Trọng Lan là nam chính, tiềm năng vũ lực tất nhiên khó có thể sánh bằng, nhìn thấy gân xanh nổi lên trên mu bàn tay của Hoa Nhung Châu, ta biết hắn đã gắng sức bao nhiêu.

“Không biết tự lượng sức mình” Dạ Trọng Lan lạnh lùng chế giễu, chỉ thấy hắn giơ tay còn lại lên, một chưởng đánh bật Hoa Nhung Châu ra thật xa.

Cơ thể Hoa Nhung Châu bay lên, nặng nề bay về phía chiếc ghế, chiếc ghế cũng bị vỡ thành từng mảnh. Hắn nằm trên mặt đất, trên mặt cắt không còn giọt máu, lòng ta thắt lại, nhưng rất nhanh chóng vực lại tinh thần.

Không được, cứ coi như hôm nay Hoa Thâm lại làm chuyện xấu, nhưng không thể mặc kệ để Dạ Trọng Lan giết Hoa Thâm, oán hận sẽ tích tụ lại, không thể hóa giải nữa.

“Vương gia, người nghe ta nói…”

“Tránh ra” Khuôn mặt lạnh lùng của Dạ Trọng Lan lúc này như ác quỷ Tu La, hàn băng trong đáy mắt dường như muốn đóng băng dòng máu trong người ta.

“Vương gia, người không thể giết hắn, chúng ta từ từ nói chuyện được không?” Ta xuống giọng, mang theo vài phần cầu khẩn.

Nhưng trong ánh mắt Dạ Trọng Lan không có lấy một phần thương tình, hắn nhìn ta, giống như lần đầu gặp gỡ, hắn nói: “Ta nói rồi, ngươi hà cớ gì lại vì A Dao đi cầu xin, chẳng trách, thì ra huynh muội các ngươi lên kế hoạch ngay từ đầu phải không?”

Loại kịch bản này… đang biến ta thành nữ chính truyện ngược sao? Ta nói gì hắn cũng không tin. Trước đây Hoa Khiết từng lừa dối hắn rất nhiều lần, khó trách bây giờ hắn không còn tin lời ta nữa.

“Vương gia…” Ta nhấn mạnh, thanh âm không kìm được bật ra tiếng run rẩy.

“Ta có thể không giết hắn, nhưng phải phế hai cánh tay hắn đi, để hắn biết người nào không nên động đến” Dạ Trọng Lan mở miệng nói tiếp.

Ta nên tránh sang một bên mới đúng, ta cũng muốn phế cánh tay Hoa Thâm, để hắn về sau bớt gây phiền phức cho ta, nhưng không biết gì sao, người ta không di chuyển được.

Ánh mắt Dạ Trọng Lan ngày càng lạnh, cuối cùng hắn nói: “Không tránh ra phải không? Được, ta thành toàn cho huynh muội tình thâm các người”

Hắn lại giơ kiếm lên, ta kiên quyết nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt.

Đợi đã lâu cũng không thấy kiếm rơi xuống, bên tai vang lên một âm thanh quen thuộc.

“Hoàng huynh nên tỉnh táo chút đi” Mở mắt ra, ta thấy Dạ Trọng Hữu đứng cạnh Dạ Trọng Lan, dùng một tay giữ chặt cánh tay đang cầm kiếm của hắn.

Dạ Trọng Lan nhíu máy, ánh mắt không hề nao núng.

Đôi mắt Dạ Trọng Lan như hằn lên từng tia máu, Dạ Trọng Hữu cũng không ngại, chẳng những thế còn cong môi cười một tiếng, mở miệng: “Chẳng lẽ Hoàng huynh muốn đánh một trận với trẫm sao?”

Dạ Trọng Lan trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng vẫn thu kiếm về. Ta nhẹ nhõm thở hắt ra, bây giờ mới cảm giác lòng bàn tay đang kịch liệt đau nhức, lúc nãy bị hất ngã, vài mảnh sứ vỡ đã găm thật sâu vào lòng bàn tay ta.

Hoa Thâm ở sau lưng cũng đã kịp hoàn hồn, kéo nhăn cả y phục của ta, không dám ló ra.

“Hoàng thượng có ý gì? Muốn ra mặt cho loại phế nhân kia?” Dạ Trọng Lan đối mặt với Dạ Trọng Hữu, không một chút cung kính.

Dạ Trọng Hữu bước lên trước một bước, thân người chắn trước mặt ta, tựa như vô tình để ta núp sau lưng che chở, tiếp tục nói với Dạ Trọng Lan: “Hoa Thâm là đích tôn độc nhất của Hoa tướng, tâm tư của Hoàng huynh trẫm rất rõ, nhưng chớ nên mất đi lý trí”

Dạ Trọng Lan ném thanh kiếm cho Nam Phong rồi mới nói: “Hắn dám ra tay với Trắc phi của ta, chẳng lẽ thân phận lại trở thành tấm chắn bảo vệ cho hắn sao?”

Dạ Trọng Hữu suy tư một lát rồi nói: “Vậy chi bằng nhốt hắn ở chỗ Kinh Triệu Doãn trước đi, đợi ngày sau hẵng kết tội, hôm nay còn rất nhiều việc cần xử lý, bằng thân phận của Hoàng huynh, Kinh Triệu Doãn cũng không dám lơi lỏng Hoa Thâm”

Ta không nhìn thấy sắc mặt của Dạ Trọng Lan, có điều sau một lúc nghe thấy giọng hắn: “Thuận theo hắn đi”

Sau đó thấy hắn bước tới ôm eo Mộ Dao rồi rời đi, cả quá trình không hề quay đầu nhìn lại.

Cuối cùng ta cũng bình tĩnh lại, sau lưng mồ hôi đã ướt đẫm, trong thoáng chốc hình như Mộ Dao đã nhìn lướt qua ta, nhưng chỉ một khắc sau Dạ Trọng Hữu xoay người ngồi trước mặt ta, ta cũng không nhìn hai người bọn họ nữa. Có cung nhân đi tới kéo Hoa Thâm đi, hắn nước mắt nước mũi giàn dụa kêu khóc cầu xin ta cứu hắn, nhưng ta không còn chút sức lực để bận tâm.

“Đa tạ Hoàng thượng cứu giúp” Ta miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

Dạ Trọng Hữu không nói gì, vươn tay nâng tay trái của ta lên, thấy máu chảy ròng ròng trên lòng bàn tay, hắn nhướng mày nói: “Ngươi về viện xử lý vết thương đi”

“Nhưng ở tiền viện vẫn còn rất nhiều phu nhân…”

“Cứ giao cho trẫm xử lý, ngươi cứ yên tâm đi” Dạ Trọng Hữu ngắt lời ta, buông tay ra rồi đứng thẳng người dậy, bước thẳng ra ngoài.

Ta vội vã mở lời: “Cung tiễn Hoàng thượng”

Sau khi Dạ Trọng Hữu rời đi, ta lau mồ hôi lạnh trên trán, Ngân Hạnh thấy vậy tranh thủ tới dìu ta, ta gạt tay nàng ấy ra, chạy về phía Hoa Nhung Châu vẫn đang nằm trên nền đất, dùng hết sức đỡ hắn ngồi dậy.

“Ngươi vẫn ổn chứ?”

Một chưởng của nam chính Dạ Trọng Lan dĩ nhiên không thể khinh thường, sắc mặt Hoa Nhung Châu vẫn trắng bệch, nói: “Thuộc hạ không sao… Thật xin lỗi, Vương phi”

Đứa trẻ ngốc này, đang cảm thấy tội lỗi vì mình không giúp được ta sao?

Nghe giọng của hắn vẫn còn chút sức lực, ta yên tâm hơn phần nào, giơ tay lên xoa đỉnh đầu hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt ảm đạm của hắn, nói: “Không, ngươi đã làm rất tốt rồi, mau đi tìm đại phu đến khám cho ngươi thôi”

Hoa Nhung Châu cúi đầu không nói nữa, ta cũng đứng dậy quay về viện.

Về đến viện, Ngân Hạnh vội vàng lấy thuốc cứu thương ra, ta ngồi trên ghế còn không dám nhìn bàn tay mình một chút.

“Nô tì tham kiến Hoàng thượng”

Lúc này lại nghe thấy thanh âm của nha hoàn ở bên ngoài truyền tới, còn chưa kịp phản ứng đã thấy thân hình màu xanh nhạt của Dạ Trọng Hữu bước tới.

Hắn vô cùng tự nhiên bước đến bên cạnh Ngân Hạnh, mở miệng: “Để trẫm làm cho”

Ngân Hạnh vâng lời đưa thuốc và kim châm cho hắn.

“Hoàng thượng…..”

“Yên tâm, người trên tiền viện đã sắp xếp ổn thỏa rồi, đang rời phủ” Dạ Trọng Hữu cắt ngang lời ta, thấy hắn đưa tay ra, ta theo bản năng rút về.

“Hoàng thượng, để Ngân Hạnh làm vẫn hơn” Ta đáp lời.

Dạ Trọng Hữu lại đưa tay ra, kéo giật tay trái ta lại: “Ngươi không tin trẫm sao?”

“Không phải, thế này hình như không hợp lễ… Ưm…” Mới nói được một nửa, ta hít một ngụm khí lạnh, lòng bàn tay đau quá.

“Không ai biết trẫm đến viện ngươi, vả lại giữa chúng ta những chuyện không hợp lễ nghĩa đã làm hết rồi còn gì, ngươi để ý cái gì?” Dạ Trọng Hữu hờ hững trả lời ta.

Khóe miệng ta không khỏi giật một cái, lời nói này của hắn rất dễ gây hiểu lầm, không phải là hôm trước ta chỉ bôi thuốc cho hắn thôi sao? Sao nói nghe mờ ám vậy?

Nhưng ta lập tức bất lực, không còn để tâm những thứ này nữa, lúc Dạ Trọng Hữu gắp mảnh sứ ra, dù động tác đã hết sức nhẹ nhàng, nhưng vẫn rất đau, ta đau đến phát run, nhịn không được nói: “Hoàng thượng, hay là người đánh thần bất tỉnh đi, rồi xử lí vết thương sau”

Dạ Trọng Hữu không dừng tay, nói: “Đã sợ đau như thế, cớ sao lại chắn trước mặt Hoa Thâm?”

“Dù thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn là huynh trưởng của thần” Ta bất lực nói, đây là sự thật, dù ta có cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi được.

Dạ Trọng Hữu ngừng lại, nhưng vẫn không nói gì.

Trong lúc ta đang cảm thấy đau muốn ngất, Dạ Trọng Hữu cuối cùng cũng xử lý xong mảnh sứ cuối cùng trong lòng bàn tay, bắt đầu rắc gói thuốc lên.

Dạ Trọng Hữu thấy vết thương đã ổn mới mở miệng: “Chuyện này trẫm tạm thời giúp ngươi đè xuống, nhưng ngươi phải biết, ngươi vẫn phải cho Hoàng huynh một lời giải thích”

“Vì sao Hoàng thượng lại cứu thần?” Ta nhịn không nổi hỏi, hình như ta có chút nhìn không thấu hắn.

Dạ Trọng Hữu không ngờ ta sẽ hỏi câu hỏi này, hồi lâu mới mở miệng: “Ngươi đã giúp trẫm bảo vệ… trái tim, chúng ta bây giờ coi như là hai người cùng chiến tuyến”

Tên hoàng đế này sao mà nhàm chán thế, thầm mến người ta cũng phải đi tìm một người khác để cùng san sẻ sao? Hôm nay Hoa Thâm có ý đồ bất chính với Mộ Dao, lẽ nào hắn không tức giận?

Có điều những lời này ta cũng không dám nói, đành tự mình suy ngẫm vậy.

Dạ Trọng Hữu ngồi lại một lúc mới đứng dậy hồi cung.

Hắn vừa đi khỏi, Thiên Chỉ vội vàng chạy tới. Nhìn Thúy Trúc đang ngơ ngác đứng một bên, Thiên Chỉ quay qua nói với ta: “Vương phi, lúc nãy nô tì vừa đến chỗ đại phu lấy thuốc, thấy ở bên ngoài Hoa thị vệ đang cầm một bình thuốc trị vết thương trông vô cùng lo lắng chạy đi, nô tì chào hỏi hắn mà hắn không nghe thấy. Cũng không biết tình hình vết thương của hắn ra sao, lúc về lại thấy hắn ở trước cửa ra vào, chớp mắt đã không thấy người đâu”

Hoa Nhung Châu cũng bị thương sao? Lúc nãy trong viện của Mộ Dao ta không nhìn rõ, chắc hẳn do hắn ngã vào ghế nên bị trầy da một chút, nghĩ đến đây, ta nói với Thúy Trúc: “Thúy Trúc, ngươi thay ta đi xnàng Hoa Nhung Châu thế nào rồi”

Thúy Trúc cúi đầu thưa vâng, bước ra ngoài, ta nhịn không được nhíu mày: “Nha đầu này làm sao vậy? Ngày xưa mỗi lần có cơ hội không phải đều vui chết đi được sao? Sao hôm nay ta không thấy nàng ấy vui vẻ tí nào?”

“Có lẽ đang lo lắng cho Hoa thị vệ thôi” Ngân Hạnh đứng một bên nói.

Ta gật nhẹ đầu, thấy cũng hợp lý.

Thiên Chỉ do dự một lát mới ghé sát tai ta, cẩn thận mở miệng: “Vương phi có cảm thấy… Hoàng thượng hình như đối xử với người khác biệt không?”

Có chút khác biệt thật, có lẽ do tên hoàng đế này kìm nén đến sắp chết rồi, vừa hay bắt được một người bạn tốt như ta, là kiểu bạn chia sẻ đối tượng thầm mến.

“Ngươi nghĩ nhiều rồi” Ta cũng không cho lời Thiên Chỉ nói là thật, chỉ là chuyện bé xé ra to.

Ngày hôm sau, Hoa phu nhân tìm đến tận cổng, than trời trách đất kêu ta mau giải cứu Hoa Thâm, nói nhi tử bảo bối của bà ấy không chịu được khổ trong lao ngục, ta cố nén đau đầu đưa bà tới chỗ Kinh Triệu Doãn.

Thị vệ canh ngục để ta đi vào, chỉ ngăn không cho Hoa phu nhân vào thăm, ta an ủi vài câu rồi một mình bước vào.

Trong lao ngục, Hoa Thâm đầu bù tóc rối, nhìn thấy ta đang đi tới lập tức chạy lại cầu xin ta mau mau cứu hắn ra.

“Huynh trưởng, ta nói với huynh bao nhiêu lần rồi, Mộ Dao không phải người huynh có thể động vào, sao huynh không thể nhớ được?” Ta chỉ hận rèn sắt không thành thép nói.

Hắn lau nước mắt lăn dài trên khuôn mặt mập mạp, khàn giọng mở miệng: “Lời muội muội nói ta luôn ghi nhớ trong lòng, muội nói ta không thể động vào, đánh chết ta cũng không có suy nghĩ đó, tại sao muội không tin ta?”

Nghe hắn giảo biện, ta thiếu chút nữa cười phá lên: “Vậy hôm qua chuyện gì đã xảy ra? Tại sao huynh lại quần áo không chỉnh tề xuất hiện trong phòng Mộ Dao?”

Hoa Thâm ảo não gãi đầu, nói: “Ta thật sự không biết, hôm qua ta uống quá chén, khi tỉnh dậy đã thấy nha hoàn của muội truyền lời nói mẫu thân bảo ta ngoan ngoãn ở đây không được chạy lung tung, ta ở yên trong lương đình không dám đi linh tinh”

“Thế sau đó đã xảy ra chuyện gì?”

Hoa Thâm có vẻ chột dạ, nhìn dáng vẻ hắn như vậy, ta phất tay áo định bỏ đi, không muốn quan tâm đến chuyện của hắn nữa.

Hắn bị dọa đến mức gấp gáp kéo tay áo của ta, nói: “Ở phía sau vườn hoa ta nhìn thấy…. một nha hoàn. Không sai, nàng ta còn đang mời gọi ta, bởi vì ta đang say rượu, nên mới không nhịn được đi theo nàng, kết quả đến một viện nào đó thì ngất đi. Tỉnh lại đã thấy Tấn vương muốn giết ta, dọa ta sợ đến mức không nói được gì”

“Huynh khẳng định có một nha hoàn chủ động mời gọi huynh sao?” Ta nhíu mày.

Hoa Thâm lập tức nói: “Nàng ấy cứ nhìn ta mãi, thế cũng tính là… có ý với ta mà”

Ta thật sự muốn đánh vỡ đầu Hoa Thâm, thì ra trong mắt hắn vẫn luôn là cái cớ ‘có ý với hắn’. Hắn uống quá chén nên phơi bày bản tính háo sắc, còn cố bao biện cho bản thân.

Thấy cũng không khác nhau lắm, ta đứng dậy rời đi, Hoa Thâm lại kéo góc áo ta: “Muội muội mau cứu ta đi, trong nhà lao này còn có chuột, ta không sống nổi nữa rồi”

“Lần này huynh hãy suy nghĩ thật cẩn thận đi” Ta kéo áo lại rời đi, không chú ý đến tiếng kêu khóc của hắn.

Sau khi bước ra lại bắt gặp vẻ mặt lo lắng của Hoa phu nhân, ta thuật lại lời của Hoa Thâm, lập tức thấy bà ấy giận đến run người: “Ta đã nói với Hoa Thâm bao nhiêu lần, nó vẫn không bỏ được cái tật háo sắc này, vậy mà lại gây chuyện ở chỗ con, thật sự nên đánh nó một trận nhớ đời”

“Mẫu thân nghĩ là huynh trưởng gây ra họa sao?” Ta vuốt lại ống tay áo vừa bị Hoa Thâm kéo nhăn.

Hoa phu nhân cầm khăn lau nước mắt xong mới nói: “Ca ca con mặc dù hơi hoang dâm, nói gì đi nữa vẫn là do rượu nên mới thành ra như vậy. Hoa gia chúng ta chỉ có duy nhất một thằng con trai là nó, con thân là muội muội cũng không thể mặc kệ nó như thế được”

Lời này cũng chính là đang thừa nhận Hoa Thâm háo sắc mới dẫn đến cơ sự này, còn vì hắn giải vây.

Ta cười khẽ, mở miệng: “Thế nhưng…. lần này con thấy không phải huynh trưởng sai”

Trở lại Tấn vương phủ, ta gọi Thúy Trúc tới tra hỏi, bởi vì cái người truyền lời tới kêu Hoa Thâm ngoan ngoãn ở trong hậu viện chính là nàng ấy.

Khuôn mặt Thúy Trúc ngây thơ, thành thật trả lời: “Là Hoa phu nhân không thấy Đại công tử đâu nên mới dặn nô tì đi tìm, nhân tiện bảo hắn yến hội nhiều người, không được đi lại lung tung”

“Vậy ngươi có nói với ai chuyện Hoa Thâm đang ở hậu viện không?” Ta lại hỏi tiếp.

Thúy Trúc nhíu mày ngẫm nghĩ một lát, vẫn lắc đầu nói: “Không ạ”

Những lời này Hoa phu nhân cũng nói với ta, nhưng ta vẫn nên hỏi Thúy Trúc một lần, xnàng ta có bỏ sót chi tiết nào hay không.

Thấy ta không nói gì, Thúy Trúc thận trọng hỏi: “Vương phi, có phải nô tì làm sai chuyện gì không?”

Nhìn đôi mắt đơn thuần của Thúy Trúc, ta thở dài, cũng không nói nhiều: “Không liên quan gì đến ngươi hết, ngươi không cần suy nghĩ nhiều làm gì”

Ngẩn ngơ trong viện nguyên một ngày một đêm, Thiên Chỉ đưa cơm tới ta cũng không buồn đụng đũa.

Sang đến ngày hôm sau, khi sắc trời cũng dần trở nên u ám, ta dường như mới bừng tỉnh sau cơn mê, hít một hơi thật sâu rồi cất bước ra ngoài.

Ra khỏi viện, thấy Hoa Nhung Châu vẫn đang đứng trước cửa viện, ta dừng lại, mở miệng nói với hắn: “Vương gia ra tay không biết nặng nhẹ, vết thương của ngươi cũng không phải là nhẹ, không cần đứng canh ở đây, về phòng nghỉ ngơi trước đi”

“Thuộc hạ không sao” Hoa Nhung Châu mở miệng, vẫn không cử động.

Ta không nói gì nữa, dù sao ta vẫn còn có chuyện quan trọng hơn cần phải xử lý.

Đến ngoài viện của Mộ Dao, thị vệ ở đó ngăn ta lại, ta không tức giận, chỉ nói: “Ngươi báo cho Trắc phi một tiếng, nàng sẽ đồng ý gặp ta”

Thị vệ do dự một lát, nhìn dáng vẻ thong dong chắn chắn của ta mới đi vào thông báo.

Chỉ một lát sau đã thấy hắn trở ra mời ta vào.