Họa Chi Đơn Vương

Chương 5



Đến Hoa phủ, từ xa ta đã thấy hai người mặc áo Hoa cổ màu tóc đã mờ trắng đứng ở cửa, người nam phóng khoáng, người nữ yểu điệu trang trọng.

Thấy chỉ có mình ta xuống xe ngựa, họ đều nhăn mày, có lẽ đó là Hoa Tướng và Hoa phu nhân, dường như không giống kẻ ác.

“Tấn Vương đang có việc cấp bách cần xử lý, sẽ đến sau.” Ta lên tiếng giải thích.

Biểu tượng mặt của Hoa Tướng ngay lập tức trở nên không tốt, hắn vung tay áo mà không chờ ta đã đi vào trong nhà.

………..

“Cái tên già đầu dại dột này, tốt nhất là còn đối xử tồi tệ với ta, không cần đợi nữ chính thủ thế, ta sẽ tự mình khiến hắn rước hoạ diệt thân.”

Hoa phu nhân nắm lấy tay ta, miệng cứ lặp đi lặp lại: “Tiểu Hoa, sau khi kết hôn, đừng lơ đãng, việc phía sau hậu viện rất phức tạp, điều kiện của Tấn Vương tốt đến thế, ngay cả khi trở thành thê tử cũng có nhiều kẻ tiểu tam nhắm vào vị trí phi tử, theo lý mà nói, con nên sớm sinh ra một đứa con trai thứ tử, vị trí của con mới ổn định, cũng có thể ủng hộ….”

Aiz, quan điểm không hợp, ta chỉ có thể im lặng nghe.

“Cha con ở đâu?”

Khi đến khu nhà của Hoa phu nhân, ta không thấy Hoa Tướng, Hoa phu nhân nắm tay ta và kéo vào, nói:

“Cả sáng nay ông ấy đều mong chờ con trở về, kết quả lại chỉ có con một mình trở về, ông ấy bị thất vọng lắm đấy, ta đoán bây giờ ông ấy đang tức giận ở trong phòng sách.”

Bước chân tai dừng lại, ta giữ lấy tay của Hoa phu nhân: “Vậy thì con đi tìm ông ấy, con muốn nói vài lời với cha.”

Ta từ chối việc đi cùng Hoa phu nhân, rời khỏi khu nhà, lúc này ta thấy hơi lúng túng, ta đứng thẳng lưng, không hề hoang mang, nói với một tiểu nha hoàn đứng ở cửa: “Ta muốn đến phòng sách của cha ta, hãy dẫn đường.”

Dẫu tiểu nha hoàn còn hơi bối rối trên mặt, nhưng cũng ngoan ngoãn dẫn đường.

Khi đến phòng sách, ta bước thẳng vào, thấy Hoa Tướng ngồi một mình ở bàn viết. Sau khi nhìn thấy ta, hắn nhíu mày và không nói gì.

Ta tự mình tìm một cái ghế để ngồi xuống, sau đó mở miệng: “Hôm kia con cùng với Vương gia vào cung, gặp qua Hoa Mỹ Nhân, phát hiện một chút thú vị, cha có muốn biết gì không?”

Khi nghe đến chữ Hoa Mỹ Nhân, bộ mặt của Hoa Tướng mới nhẹ nhàng lại, có lẽ hắn nghĩ tôi đến để truyền thông tin, hắn hỏi: “Nàng ta nói gì?”

Ta mỉm cười,, ánh mắt cố gắng nhìn thẳng vào Hoa Tướng: “Tỷ ấy… sắp xếp người đẩy con xuống hồ nước.”

Bộ mặt của Hoa Tướng bỗng nhiên nhăn lại, dường như không chịu nổi, hắn tự nhiên nói: “Làm sao lại có thể?”

“Tại vì con bây giờ là Vương phi Tấn Vương, lý ra vị trí của con cao hơn tỷ ấy, nhưng tỷ ấy lòng đầy hận thù nên cố tình hành động như vậy với con, muốn con chịu khổ một chút.” Ta chớp mắt nói một cách nghiêm túc.

Hoa Tướng rõ ràng có chút hoài nghi: “Nàng ấy do ta nuôi dưỡng mà, làm sao lại đối xử như vậy với ngươi?”

Vậy nên ta nói, cha thật sự đã già rồi, mắt thấy người không rõ nữa.

Ta cười mỉm nói, lại còn bồi thêm một câu.

“Một nữ nhân ngu ngốc như vậy, chỉ lo cho lợi ích cá nhân, tầm nhìn hẹp hòi, nhưng cha lại dành tâm huyết để nuôi dạy.”

Hoa Tướng bị ta nói đến mặt thất thần, ta nhân dịp còn đổ thêm dầu vào lửa: “Hơn nữa, tỷ ấy nói muốn nói chuyện với con, nhưng mỗi lời đều như đào hố, nếu không phải con cảnh giác, có lẽ đã không phát hiện ra… Có người hoàng gia đang nghe trộm.”

“Sao cơ?” Hoa Tướng cuối cùng cũng không ngồi yên.

“Ý ngươi là… nó đã liên minh với Hoàng đế và bẫy ngươi để hạ lại ngươi sao?”

“Cha có rất nhiều đầu mối, có thể điều tra, nhưng trong tương lai nên tránh liên lạc với Hoa Mỹ Nhân.” Ta nói thẳng mà không cảm thấy sợ hãi.

Ta không lo lắng về việc hắn sẽ điều tra, những gì ta nói đã pha trộn giữa sự thật và sự giả tạo, cả việc Hoa Mỹ Nhân đã bày mưu khiến ta ngã xuống hồ và việc người hoàng gia nghe trộm cuộc trò chuyện giữa chúng ta, đều là sự thật.

Về hướng đi chính, không vấn đề gì, ta không cần quá bận tâm đến việc bổ sung thêm chi tiết. Hoa Tướng, là một kẻ phản diện lớn, tất nhiên sẽ nghi ngờ nhiều, vậy thì ta sẽ tận dụng điều đó để từ từ cắt đứt cánh tay của hắn, ít nhất là khi hắn bị xử phạt, danh tiếng của hắn cũng sẽ ít bị ảnh hưởng.

Sau nửa hồi im lặng, Hoa Tướng nhìn lại ta, ánh mắt lão ta mang theo chút tò mò: “Theo con, ta nên làm gì tiếp theo?”

Tai không do dự, đối diện ánh mắt của lão và nói: “Lúc này hoàng đế đã chú ý đến cha, vì vậy theo quan điểm của con, cha nên ẩn đi, phải kín đáo trong khi hành động.”

Hoa Tướng ánh mắt sắc như dao liền đứng dậy trầm ngâm, không nói gì.

Ta tiếp tục: “còn nữa, hôm trước con nghe thấy hoàng tựa hồ có ý là vẫn coi trọng bọn họ, có lẽ trong những ngày tới hoàng đế sẽ tìm cớ để giảm án cho họ, vì vậy con nghĩ nếu cha chủ động đề xuất việc giảm án cho họ, có lẽ đó sẽ là một bước lui cho hoàng đế.”

Lần này, Hoa Tướng không thể hiện biểu cảm gì khác, mặt hắn bình tĩnh đáng kinh ngạc khi hỏi:

“Không phải ngươi luôn ghét gia đình họ sao, ta đã mất công loại bỏ họ theo ý của ngươi, giờ làm sao ta lại cầu xin giảm tội cho bọn họ được”

Đối phó với con cáo già này, ta cũng không dám buông tay. Ta nắm chặt hai tay trong ống tay áo, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ cùng oán hận:

“Hoàng thượng đã sớm nghi ngờ cha con ta đang bắt tay nhau. Một bên vì lợi ích cá nhân, một bên vì lợi ích tình cảm. Con nói điều này cũng là vì muốn tốt cho cha, nếu cha chủ động dâng sớ giảm tội cho họ, có lẽ điều đó sẽ xua tan lo lắng của hoàng đế và khiến ông ta nghĩ rằng cha không vì lợi ích cá nhân mà loại bỏ Gia đình Mộ.”

Hoa Tường không nhìn ta, trầm ngâm gõ ngón tay lên bàn: “Khiết Nhi có biết ý nghĩa của việc nhổ cỏ phải nhổ tận gốc không?”

Ta nghiêm túc nói tiếp: “Cha biết đó, con cũng rất hận nhà Mộ Dao, nếu không phải do tình thế ép buộc, sao con có thể để cha đứng ra cầu thay cho họ được chứ? lại còn tha mạng cho gia đình họ”.

Hoa Tường trầm mặc, ta cũng không nói nữa, chờ hắn tự cân nhắc.

Vì mối hận sâu sắc của Hoa Khiết đối với gia đình Mộ Dao trước đây, bây giờ sự can thiệp của ta đã khiến Hoa Tướng nghĩ rằng ta thực sự không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm điều đó vì lợi ích của Hoa gia.

Nếu gia đình họ Mộ không bị trảm bởi Hoa Tướng, thì mối thù giữa Mộ Dao và ta sẽ không quá sâu sắc.

“Khiết nhi thật sự trưởng thành rồi.” Cuối cùng, Hoa Tường cũng mỉm cười, nhìn ta bằng ánh mắt tán thành.

Tâm tình ta thả lỏng. Điều này có nghĩa là ông ấy đã đồng ý. Ta kìm nén niềm vui đang dâng lên trong lòng mình, dựa vào quyền lực của Hoa Tướng, việc giữ lại Mộ gia có vẻ trong tầm tay.

Ta thả lỏng bàn tay còn nắm chặt từ trước đó, mới phát hiện lòng bàn tay toàn mồ hôi. Cuộc chiến đó thật sự khiến ta muốn bỏ chạy, nhưng nguyện vọng được sống khiến ta quyết định ở lại để đối mặt với Hoa Tướng.

Rời khỏi phòng sách, ta theo sự dẫn dắt của tiểu nha hoàn đi về căn phòng ngày trước của ta.

Mỗi bước đi, ta cảm thấy như đang đi trên mây, bước chân nhẹ nhàng của nhân vật phản diện thật không hề giả tạo.

“Muội Muội..” Một giọng nói nam thanh hít thở nặng nề vang lên.

Truyện được dịch tại page Bơ không cần đường – Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!

Ta quay nhìn theo hướng tiếng nói, chỉ thấy một người đang chạy đến, nam nhân này tròn trĩnh, mặc bộ áo màu xanh biếc. Nhìn từ xa, hắn thực sự giống như một cái bánh chưng vừa nấu vừa chạy đến.

Nghe cách hắn gọi ta, ta có thể đoán được, đây chính là người anh trai của Hoa Tiểu, Hoa Thâm.

Hắn chạy đến chỗ ta thở hổn hển: “Đây là một tấm vải lụa thượng hạng mà ta đã mua được cách đây vài ngày, chính là màu trắng mà muội thích nhất đây, vải này hiếm lắm, ta nghe nói chỉ có vài chiếc thôi, ta phải bỏ ra rất nhiều tiền mới có thể mang nó về tặng muội. Nếu muội dùng nó để làm y phục, chắc chắc sẽ khiến cho Tấn Vương say mê điên đảo.”

Nhìn tên này thì biết, tác giả thật sự không đánh giá cao người anh trai của nữ chính, cái tên này nghe cứ như được đặt theo khẩu vị ngẫu nhiên. Trong truyện, Hoa Thâm có vẻ như không được thông minh lắm, nên mới luôn tận tâm quan tâm đến người em gái có tâm hồn mưu mô. Bây giờ trông cũng thấy đúng vậy, một câu đã chọc tức ta hai lần.

Lần một, là vì ta không thích màu trắng; lần hai, là vì ta không thích Dạ Trọng Lan..

Ta không nhìn tới tấm vải đó, theo tiểu nha hoàn tiếp tục đi, chỉ để lại một câu: “Ta không thích màu trắng, hãy dành cho những thiếp nữ ở hậu cung của huynh đi.”

Vị công tử Hoa Thâm, với hàng lớp mỡ trên mặt, mỡ trên khuôn mặt m ép đôi mắt hắn như một đường chỉ, hắn lại còn tiếp tục chen ngang trước mặt ta:

“Những nữ nhân ấy không xứng đáng sở hữu thứ này, chỉ có biểu muội của ta mới xứng đáng dùng thứ vải quý giá như này.”

Trong quá khứ, cả hai huynh muội này thường thể hiện tình cảm khen ngợi lẫn nhau, nhưng giờ muội của hắn đã là ta và ta cũng không thích điều này, vì thế ta lập tức giương mắt lạnh lẽo: “Ta đã nói rồi, ta không thích màu trắng. Đừng đi theo ta nữa.”

Hoa Thâm đứng ngây người tại chỗ, không dám tiếp tục đuổi theo.

Bước ba trong chiến lược bảo toàn tính mạng của nữ phụ: Tránh xa kẻ xấu, cứu người tốt. Cuối cùng, Dạ Trọng Lan đã đến Hoa Phủ tham dự bữa tối, trong khi ta sau khi ăn no đã đề nghị trở về Vương Phủ.

Sau tất cả những lần học cách thừa kế và cách đàn áp thiếp thứ từ Hoa Tướng, cùng với việc Hoa Thâm dạy ta cách tranh đấu với thê thiếp, sự hướng dẫn từ Hoa Phu Nhân, ta cảm thấy rất không thoải mái. Việc ở lại Vương Phủ còn dễ chịu hơn.

Tóm lại, không có một người thân nào của nữ phụ, Hoa Khiết, là một nhân vật tích cực. Làm thế nào nàng ấy có thể sống sót mà còn lành lặn?

Trên đường trở về, sau một ngày suy nghĩ, ta quyết định giải quyết mọi thứ nhanh chóng và đề xuất: “Tấn vương, ta muốn gặp Mộ Dao.”

Dạ Trọng Lan đứng đó ngạc nhiên, vì ta đã nói ta muốn gặp nàng ấy, không phải hỏi nàng ấy đang ở đâu, điều này chứng tỏ ta đã biết về mối quan hệ giữa hắn và Mộ Dao.

“Nàng… nàng biết à?” Dạ Trọng Lan trông rất lo lắng, “A Khiết, nàng hãy tin ta, ta chỉ là…”

“Tấn vương không cần giải thích, ta muốn gặp Mộ Dao vì chúng ta cũng từng là tỷ muội, ta muốn trò chuyện với nàng ấy, không phải để thẩm vấn người.” Ta giải thích, cố gắng che giấu sự lo lắng trong tâm hồn.

Nhìn thấy ta như vậy, Dạ Trọng Lan nhẹ nhàng thở phào, đồng ý dẫn ta tới và an ủi ta:

“A Khiết, việc cứu Mộ Dao hoàn toàn không liên quan đến tình cảm, từ khi ta còn nhỏ đã uống một chén nguyệt hoa, ta đã thề chỉ có nàng là người duy nhất.”

… Cảm ơn Tấn vương về lời an ủi.

Nhưng người ở bên cạnh hắn trong thời thơ ấu, không phải là Hoa Khiết ta, mà là nữ chính và gia đình của nàng ấy đã đến kinh đô và gặp hắn..

Có vẻ như hắn đang cảm thấy có lỗi, hắn không hỏi ta thông tin từ đâu, giúp ta tránh việc giải thích.