Hoa Dại

Chương 33: Đại Thiếu gia



Sau khi từ chỗ Giai Kỳ trở về, Viên Liễu ngồi thẫn thờ trong phòng. Lịch Hà hỏi Nhan Hi nhưng nàng cũng không biết tại sao.

" Thật ra lâu lâu Vương phi lại ngồi như thế, cứ giống như người mất hồn vậy ". Lịch Hà thở dài.

Nhan Hi cũng nhìn Viên Liễu, ánh mắt có chút tâm sự. Nhưng nàng cũng không nói, lấy cớ đi chuẩn bị đồ ăn rời đi.

Cứ thế cho đến hôm sau, Tuấn Triết đã đến phòng nàng từ sớm. Viên Liễu tỉnh dậy thấy chàng ngồi uống trà có chút bất ngờ: " Không bịt kín nữa sao? "

" Nàng nói không sợ ta, ta không bịt nữa. Ra ngoài lại bịt ". Tuấn Triết nở nụ cười nhìn nàng.

Viên Liễu cũng bật cười, đi chuẩn bị để đến Hoàng cung. Lần này hai người đã ngồi xe ngựa cùng nhau. Tuấn Triết không nhịn được vui sướng cứ tủm tỉm cười.

" Mặt ta dính gì sao? Điện hạ nãy giờ là đang cười chuyện gì ".

" Không có gì, mặt nàng rất đẹp ".

Quá sến rồi, Viên Liễu vậy mà lại có cảm giác xấu hổ. Né tránh ánh mắt chàng, nhìn ra chỗ khác.

Gần đến nơi, Tuấn Triết lại bịt kín người. Viên Liễu thấy chàng đeo bao tay còn chật vật buộc dây mặt nạ, vướng mắt: " Thật là nhìn không nổi!".

Nàng đi tới giật lấy hai cái dây rồi thắt lại, xong xuôi lại về chỗ ngồi.

Bên trong Đại điện, mọi người đã tụ tập lại đón tân lang tân nương.

Nam Văn và Kiều Nga bước vào, không thể không nói rằng hai người rất đẹp. Chỉ là cả hai đều mang vẻ buồn rầu, không có sự hào hứng mong chờ đối với hỉ sự này.

Viên Liễu nhìn bọn họ, nàng nhìn lại Giai Kỳ. Kiều Nga cũng sẽ như Giai Kỳ, lấy một người không yêu mình, và cũng như nàng trước đây. Nàng dừng suy nghĩ một chút, tuy không chắc nhưng nàng có vẻ đang dần có tình cảm với Tuấn Triết. Tuấn Triết đối với nàng cũng rất tốt.

Ngày hôm ấy cứ thế trôi đi, hỉ sự nhưng không có không khí hoan hỉ gì.

Hôm nay Trọng Luân cũng trở về thành, gặp Giai Kỳ. Giai Kỳ nhìn thấy người thì rất vui. Hai huynh muội hàn huyên một lúc. Trọng Luân từ biệt đi đến chỗ Tuấn Triết.

Tuấn Triết đang ngồi trong tư phòng, Trọng Luân tìm tới.

" Điện hạ, ta nghe nói ngài đã khỏi bệnh ".

" Đã khoẻ hơn, chuyện ta nhờ tướng quân sao rồi? ".

" Ta có tìm hiểu về Đại thiếu gia nhà họ Viên, người này đang đi theo Thất điện hạ học hỏi. Mấy ngày trước có về nhà chơi vài hôm. Ngày Châu Anh biến mất hắn cũng trở về chỗ Thất điện hạ ".

" Để ý hắn một chút, khả năng hắn đưa Châu Anh đi là rất cao ".

Trọng Luân gật đầu, quay lưng ra ngoài.

Phía bên kia Châu Anh đang ngồi trong phòng trọ. Một nam nhân đi tới, không ai khác là Chấn Kiệt. Chấn Kiệt mang đến một ít đồ ăn.

" Mau ăn đi, ta còn phải nhanh chóng quay về ".

" Huynh, ta phải trả thù. Ta không cam sống như thế này ".

" Trả thù? Ngươi giết chết Di Giai, tự mình chuốc lấy còn trả thù ai. Ta cứu ngươi là vì ngươi là muội muội ruột của ta. Tội ác của ngươi không thể tha thứ, ráng mà sống!".

Chấn Kiệt bỏ ra ngoài, để lại Châu Anh ngồi một mình. Châu Anh siết tay: " Di Giai, Di Giai! Ai cũng lấy Di Giai ra để trách ta. Huynh không giúp ta, ta tự làm ".

Châu Anh một mình đi ra ngoài, nàng gặp một tên sát thủ.

" Chuyện lần trước bàn bạc, mau sớm thực hiện ".

" Nàng nhớ lời hứa thành công sẽ gả cho ta chứ? ".

Châu Anh gật đầu: " Chỉ cần thành công ".

Tên sát thủ kia cong môi, rời đi.

Thanh Vương phủ.

Tuấn Triết đi đến phòng của Viên Liễu thăm. Thấy nàng đang khắc gì đó lên trên cây. Viên Liễu thấy chàng thì mỉm cười: " Lại đây ".

Chàng bước tới, nhìn hình ở trên cây.

" Nàng đang khắc tên của mọi người sao? ".

" Phải, ta muốn mọi người như cái cây này. Cho dù mùa đông lá rụng hết thì nhựa sống vẫn chảy mạnh. Mong mọi người luôn tràn đầy sức sống ".

Tuấn Triết cười, đưa tay lên xoa xoa đầu nàng: " Vẫn còn trẻ con ".

Viên Liễu bĩu môi, quay lưng đi vào phòng. Điệu bộ giận dỗi.

Tuấn Triết đưa tay lên sờ những vết khắc, đứng nhìn một lúc rồi đi theo nàng vào phòng. Chàng lấy ra một túi hạt.

" Nàng còn nhớ loại cây trước đây nàng dùng để bắt Tam vương gia nước Xuân không? Ta đã sai người tìm ra cách tạo giống. Lấy về cho nàng trồng ".

Viên Liễu vui vẻ nhận lấy, nàng chạy luôn ra ngoài vườn rắc vào những chỗ trống. Nàng dùng xẻng hất hết tuyết ra rồi lấp đất vào. Xong xuôi nàng phủi phủi tuyết trên áo khoác rồi đi vào trong.

Tuấn Triết ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, dường như Hoàng cung không thể giết chết được nàng của trước đây. Chỉ có thể kìm hãm nàng lại trong gò bó.

Lịch Hà và Nhan Hi được Viên Liễu cho nghỉ ngơi mấy ngày. Kéo nhau đến hồ sen ngắm cảnh.

" Nhan Hi, quê của ngươi ở đâu? Sao lại trở thành nô tì ".

" Ta quê ở một vùng núi ngoài thành, ta không biết làm gì mới đến đây làm nô tì. Còn ngươi? ".

" Ta ở phủ của Liên phi, theo mẫu thân chăm sóc người từ nhỏ. Lớn lên theo Điện hạ, được Lão sư dạy võ. Ta rất quý trọng Liên phi và Điện hạ, bây giờ ta quý trọng cả Vương phi và ngươi ".

" Ta sao?". Nhan Hi ánh mắt đượm buồn nhìn ra ngoài: " Ta cũng rất quý trọng ngươi và Vương phi. Chỉ là đôi khi thấy mình không xứng ".

" Không xứng? Ta coi ngươi là tỷ muội, cùng nhau bảo vệ Vương phi. Tuy tiếp xúc không lâu nhưng ta biết ngươi là người tốt. Vui vẻ lên ". Lịch Hà vỗ vai Nhan Hi, cười khích lệ.

Nhan Hi xúc động, gật đầu.