Hoa Đào Ba Kiếp Vẫn Cười Gió Đông

Chương 5: 5. Vần vò



Dưới chiếc mặt nạ bằng vàng ròng, đôi mắt của Lãnh Đông Phong đỏ ngầu như máu. Hắn buông hai tay ra khỏi đầu, chuyển sang lột phăng số vải vóc còn đang vướng víu trên cơ thể. Những bước chân của Lãnh Đông Phong nện từng bước tiến lại chiếc giường cũng là đang nện thẳng vào trong lòng của Lạc Hồng Đào. Cô sợ hãi kêu lên:

- Đừng đến đây! Đừng đến gần tôi! Mau tránh ra đi!

Nhưng Lãnh Đông Phong đã không còn để tâm đến lời nói của Lạc Hồng Đào nữa. Những tiếng kêu gào của cô càng như kích thích hắn nhiều hơn. Lãnh Đông Phong nhào tới, xé toạc chiếc váy cô dâu của Lạc Hồng Đào ra làm nhiều mảnh, để lộ da thịt nõn nà đang run rẩy vì sợ hãi của cô.

Lãnh Đông Phong túm lấy chiếc khăn voan đang khống chế mái tóc của Lạc Hồng Đào, quấn nó lại thành một sợi dây và cột lên thành giường. Lúc này, Lạc Hồng Đào hoàn toàn lộ ra trước mặt Lãnh Đông Phong, không còn gì che chắn. Cổ tay và cổ chân của Lạc Hồng Đào đã bị xích chặt vào bốn trụ sắt ở bốn góc giường. Lạc Hồng Đào không chỉ không thể vùng vẫy, mà còn như đang phơi mình ra cho Lãnh Đông Phong ngắm nghía và ngấu nghiến.

Lãnh Đông Phong nhìn chằm chằm như thôi miên vào giữa ngực của Lạc Hồng Đào. Nơi đó có hai gò bồng đảo căng đầy tròn trịa trắng nõn nà đang nhô cao như hai ngọn núi tuyết mịn màng. Trên đỉnh của mỗi ngọn núi tuyết kia còn có gắn một viên hồng ngọc màu hồng tươi đang dựng đứng lên vì không còn gì che chắn, cũng vì đang bị ánh mắt si mê của Lãnh Đông Phong nhìn chòng chọc.

Hai ngọn núi tuyết kia trông có vẻ rất cứng cáp nhưng lại cũng có vẻ rất mềm mại. Lãnh Đông Phong ngẩn ngơ ngắm nghía một lúc rồi vươn cánh tay ra, sờ thử một cái. Ừm, đúng là rất mềm mại. Lại rất co giãn. Khi Lãnh Đông Phong nắn bóp, núi tuyết ấy sẽ bị lõm vào, nhưng khi hắn buông ra, núi tuyết sẽ núng nính trở lại hình dáng tròn trịa như cũ. Lãnh Đông Phong thích thú đưa cả hai bàn tay đến chơi đùa cả hai ngọn núi tuyết của Lạc Hồng Đào, càng chơi càng nghiện.

Lạc Hồng Đào bị Lãnh Đông Phong đùa bỡn nơi da thịt mẫn cảm, khó chịu uốn éo thân người. Nhưng hành động của cô không hề giúp bản thân thoát khỏi trò vui của Lãnh Đông Phong. Ngược lại, vì Lạc Hồng Đào chuyển động mà ngọn núi tuyết của cô cũng dịch chuyển, và một trong hai đỉnh núi có gắn viên hồng ngọc cọ xát ngang qua lòng bàn tay thô ráp của Lãnh Đông Phong.

Xúc cảm kỳ lạ xẹt đến như điện giật khiến Lạc Hồng Đào như tê dại. Cô khẽ rên lên một tiếng, không rõ là vì đau đớn hay vì khoái cảm. Lãnh Đông Phong nghe tiếng rên ấy thì ngẩng lên nhìn Lạc Hồng Đào. Thấy sắc hồng ửng lên trên đôi gò má mịn màng của cô gái, Lãnh Đông Phong nhếch mép cười, khàn khàn hỏi:

- Cô… có vẻ thích được va chạm vào chỗ này đúng không?

Lạc Hồng Đào lắc đầu nguầy nguậy. Cô không biết. Cô chưa từng trải qua cảm giác như thế này bao giờ. Lãnh Đông Phong nghiêng đầu, nghiền ngẫm hành động của Lạc Hồng Đào. Trong trí nhớ của hắn, khi con người ở Trái Đất lắc đầu, phần lớn là vì muốn biểu đạt sự không đồng ý. Ít nhất những người mà hắn biết đều sẽ lắc đầu thay cho câu trả lời có ý phủ định. Lẽ nào Lạc Hồng Đào không thích hành động này của hắn hay sao? Nhưng nhìn nét mặt của cô cũng không hề tỏ ra ghét bỏ. Nghi Tư Nhu thoáng băn khoăn, nhưng chỉ là một thoáng thôi, vì ngay sau đó, lòng bàn tay của hắn lại cảm nhận được sự ma sát với viên hồng ngọc trên đỉnh núi tuyết của Lạc Hồng Đào.

Trong cơ thể của Lãnh Đông Phong vốn bị trúng một lượng thuốc khá lớn khiến cổ họng của hắn khô rát như đang khát cháy. Sự va chạm với hai ngọn núi tuyết kia càng khiến cơn khát của Lãnh Đông Phong trở nên mãnh liệt hơn. Hắn nhìn chằm chằm hai vật thể tròn tròn trắng trắng mềm mại kia mà bỗng liên tưởng đến hai quả đào tiên mọng nước ngọt ngào. Có lẽ thứ này có thể giúp hắn giảm bớt cơn khát chăng? Lãnh Đông Phong vừa tự hỏi như thế thì cơ thể của hắn đã như mê muội cúi xuống. Cái miệng rộng ngoác của Lãnh Đông Phong há ra và nhanh chóng phủ lên một quả đào tiên tuyết sơn, ngậm lấy.

A…

Lạc Hồng Đào kêu lên một tiếng thảng thốt. Cảm xúc ấm nóng và ẩm ướt đột ngột bao trùm đầu ngực khiến cô lại cảm thấy như tê dại cả toàn thân. Lãnh Đông Phong ngậm được quả đào tiên rồi, cơn khát quả nhiên giảm bớt một phần. Hắn bèn tham lam mút lấy mút để, mong sẽ có thêm dòng nước mát nào đó làm dịu đi cảm giác khô nóng của mình. Bàn tay của hắn cũng không hề nhàn rỗi, không ngừng xoa nắn, nhào nặn quả đào tiên còn lại đến mức biến dạng thành nhiều hình thù kỳ quái.

A… a… a…

Lạc Hồng Đào quằn quại, rên rỉ từng cơn theo từng cái mút của đôi môi dày, từng cái đảo quanh của chiếc lưỡi ẩm ướt và cả từng cái bóp véo của bàn tay thô ráp kia. Viên hồng ngọc trên đỉnh núi tuyết, chóp hồng của đầu quả đào tiên lúc này đã cứng như đá, săn lại và dựng đứng lên vì bị dày vò. Lạc Hồng Đào đau đớn, nhưng xen lẫn trong cơn đau đó là một khoái cảm kỳ lạ khiến cô như mê muội, run rẩy.