Hoa Đào Rụng Rơi

Chương 12: Ngoại truyện Xuân Đào



1.

Ta là Xuân Đào.

Xuân Đào là cái tên Hứa Tư Tư đặt cho ta, nghe chẳng hay ho gì.

Ta cũng họ Hứa. Xét về mặt tuổi tác, có thể coi là đường tỷ của nàng.

Đương nhiên nàng ta không biết chuyện đó.

Ta gặp nàng từ khi còn nhỏ, rất nhiều lần là đằng khác. Lúc ấy, ta thắc mắc mãi, sao nàng ta có thể vô tư lự chạy nhảy trong ánh dương, còn bản thân lại chỉ có thể ẩn núp chốn hành cung hoang phế?

Nhưng ta chỉ ngưỡng mộ nàng thôi, không đến nỗi đố kỵ.

Lý do rất đơn giản, bất cứ ai nhìn thấy khuôn mặt của nàng ấy cũng đều thấy dễ chịu. Thật mỹ miều, hàng mi dày rợp bóng tựa một chiếc cọ nhỏ xinh.

Nhưng cô cô của ta không ưa nàng. Bà ấy nói, đó là m.áu n.m.ủ ruột rà của kẻ đã s.át h.ại phụ thân ta, mọi thứ nàng ta hưởng thụ hiện giờ lẽ ra phải thuộc về ta mới đúng.

Nhưng kẻ s.át h.ại phụ thân ta, lại chính là thúc thúc của ta.

Thiên hạ này, ai cũng ca ngợi ông là một minh quân, là người có lòng trắc ẩn, nhưng lại chẳng mấy ai nhớ, ông đã xuống tay với chính ca ca thân thích.

Lạ thay, ta lại không ghét ông ta lắm, ta có thể thông cảm được.

Thắng làm vua, thua làm giặc. Nếu ta suýt soát được ngồi vào ngôi vị kia, ta cũng sẽ g.i.ết ca ca ruột của mình mà thôi.

Năm lên bảy, cô cô lén để ta trà trộn vào một nhóm cung nữ, tính toán nhân cơ hội giúp ta ra khỏi tàn cung.

Không ngờ tiểu công chúa nhỏ tuổi mới liếc một cái đã quyết định chọn ta.

Khi nàng nắm tay ta, ta vô thức nghẹn thở. Mềm quá, tựa như một cục bông gòn.

Đế hậu nhìn ta, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn im lặng.

Ta nghĩ ta đã bị phát hiện rồi, nhưng ta lại không bị gi.ết.

Ta vẫn còn quá yếu.

Một ngày nào đó, nhất định ta sẽ đoạt lại ngai vàng, nhất định ta sẽ kết liễu kẻ s.át nhân kia.

2.

Mỗi ngày, trong đầu Hứa Tư Tư toàn là những suy nghĩ kì quái.

Toàn bộ hoàng cung cũng quen với cảnh này rồi, ngầm phối hợp diễn kịch với nàng.

Một thời gian trước, nàng ta trùm gấm Tứ Xuyên lên đầu, bày trò ẩn thân chi thuật gì đấy, tổng quản nội vụ phải họp khẩn một phen, yêu cầu mọi người giả bộ làm như không thấy thật. Một thời gian sau lại mê mẩn thả diều.

Hứa Tri Viễn cũng cực kỳ cưng chiều nàng. Sau giờ học, Thái tử vất hết bài vở sang một bên, chạy đi thả diều cùng muội muội.

Hứa Tư Tư cũng tặng cho ta một con diều màu xanh.

Nó vô cùng bắt mắt khi chen chúc trong một đống diều hồng phấn.

Nàng ta nói thấy ta cài trâm màu xanh, đoán rằng ta thích màu đó, nên đặc biệt phân phó phủ nội vụ làm.

Thực ra ta không thích màu xanh, hoặc là ta cũng chẳng thích màu nào cả.

Cây trâm đó là di vật của mẫu thân để lại.

Nhưng kể từ ngày ấy, những thứ màu xanh xung quanh ta dần dần nhiều lên trông thấy.

Tạm chấp nhận vậy.

Ta luôn đứng gọn một góc, chờ đợi huynh muội họ chơi đùa.

Đây là bổn phận của ta, cũng là thân phận của ta.

Càng tốt, có người trông chừng Hứa Tư Tư rồi, ta có thể nghỉ ngơi một chút.

Phong cảnh ngự hoa viên mỹ lệ vô cùng, ánh dương chạng vạng rất dịu dàng.

Hôm sau, khi Hứa Tri Viễn quay lại, bên cạnh mang đồ cho muội muội bảo bối của hắn, còn cho ta một phần.

Là một vài quyển sách.

Có sách nữ công gia chánh, có sách du ký, lại có cả “Thượng thư” và “Kinh Xuân Thu” nữa.

“Ngươi ngồi một mình chắc nhàm chán lắm, bình thường thấy ngươi cũng trầm tính, nên mang cho ngươi mấy quyển sách giải sầu.”

Hắn hơn ta hai tuổi, hơn Hứa Tư Tư ba tuổi.

Mới mười mấy tuổi đã cao hơn ta nửa cái đầu, thân hình mảnh khảnh nhưng không hề mất đi sự cường tráng.

Khuôn mặt hắn giống hoàng đế y như đúc, duy chỉ có đôi mắt là giống hoàng hậu, luôn nhìn mọi người đầy trìu mến yêu thương.

Một đôi mắt gợi tình.

Ta bị hắn nhìn chằm chằm, tim đập thình thịch, liền cúi đầu cảm ơn. Lại cố bình tĩnh lùi lại hai bước, chỉ sợ hắn nghe thấy âm thanh đánh trống ngực ấy.

“Lần sau, nếu cần, có thể đi thẳng tới Đông cung tìm ta, nếu ta không có ở đó thì cứ hỏi tiểu đức tử.”

“Vâng, tạ ơn Thái tử.”

Giọng nói của Hứa Tư Tư từ xa truyền tới:

“Hoàng huynhhhh! Diều của muội mắc kẹt trên cây rồi!”

“Ta đi trước nhé.”

Ta nhìn hắn rời xa, nhưng lại cảm thấy dường như hắn đang lại gần.

Lại gần trái tim thiếu nữ của ta.

3.

Từ khi Ninh Vi vào cung, Hứa Tư Tư dường như tìm được niềm vui mới.

Ta đã gặp thằng nhóc đó vài lần.

Trắng như trứng gà bóc, trông yếu như sên, giao tiếp lại lúng túng.

Cãi không lại Hứa Tư Tư thì chỉ biết mím môi cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền.

Càng tốt, không cần phải diễn kịch với nàng ta nữa. Cũng không cần phải dậy sớm chui khắp ngóc ngách chơi trốn tìm với nàng ta nữa.

Nhưng sao lại thấy trống rỗng.

À, chắc là do tự dưng rảnh rỗi quá nên không quen.

Không phải do ta thích Hứa Tư Tư đâu. Nha đầu đó có gì đáng để ta thích? Ghét còn không xuể.

Tuần nào Hứa Tri Viễn cũng tới đây ba, bốn lần. Hứa Tư Tư lại chẳng buồn để ý tới hắn. Hắn ngồi trong nội điện trò chuyện với ta.

Nào là kể chuyện hôm nay hắn được phu tử khen ngợi vì bài viết rất hay.

Nào là bàn về những cuốn sách cho ta mượn lần trước.

Nào là hỏi han ta nghĩ gì về ch.iến tranh, lịch sử.

Hiếm khi có người chịu nói chuyện với ta, ta cũng thoải mái đáp lời, mạnh dạn bày tỏ suy nghĩ của mình. Dần dần, cuộc tán gẫu của chúng ta chuyển sang chủ đề “Sau này muốn trở thành người như thế nào? Sống một cuộc sống ra sao?”

Hắn nói hắn muốn trở thành một hoàng đế anh minh, rồi hỏi ngược lại ta.

Thực ra, ta cũng có ước mơ như hắn, nhưng ta không thể nói ra điều ấy được.

Ta nói, ta muốn ai ai khi về già cũng có thể nương tựa vào con cháu.

Ta nói, ta muốn ai ai cũng sống ngay thẳng.

Ta không nói dối, nếu ta thực sự trở thành hoàng đế, ta sẽ nỗ lực hết mình vì những điều ấy.

“Vậy ta sẽ thay ngươi thực hiện.” Hắn nhìn về phía ta, mắt sáng lên, lấp lánh tựa những vì sao. Ta thấy hình bóng ngây ngốc của chính mình phản chiếu trong đôi mắt ấy.

“Được, ta sẽ chờ.”

Tổng quản nội vụ nghe được, mắng ta vô lễ, không hiểu tôn ti thứ bậc.

Kỳ lạ là từ ngay lần đầu nói chuyện, ta và Hứa Tri Viễn đều xưng hô “ta”- “ngươi” như thế. Chẳng ai phản bác chuyện này.

Chúng ta mặc định rằng cả hai đều bình đẳng.

Và giữa những tường thành cao ngút này,

cả hai là bạn bè