Hoa Đào Rụng Rơi

Chương 3



3.

Ta ngày ngày trông ngóng bức thư thứ ba, nhưng chờ đến bạc cả đầu vẫn không thấy tăm hơi gì. Bình thường chỉ mất một tháng, nhưng lần này phải một tháng rưỡi, bức thư mới đến tay ta.

Lòng ta lo lắng như lửa đốt, nhưng không phải chỉ vì chuyện này.

Dân chúng Giang Nam đang bức xúc, lũ lụt đã làm vụ thu hoạch năm nay tổn thất hơn nửa, nhưng lương thực trong kho vẫn phải liên tục đưa ra chiến trường.

Tây Bắc đang trong thế ngàn cân treo sợi tóc, Ninh tướng quân đang trấn thủ ở đó cũng không chống đỡ nổi công kích liên hợp của mười sáu quốc gia Tây Vực, chỉ có thể dựa vào thế núi hiểm trở để dễ bề phòng thủ, ngăn cản tấn công.

Đông Bắc cũng trong lúc nguy cấp, quân Nhật rất giỏi đánh thuỷ, từ sông lớn bơi vào nhử địch, hướng quân ta ra biển tác chiến, hầu như một đi không trở lại.

Về phần Tái Bắc, không có lấy một tin tức. Ta tự nhủ, không có tin tức chính là tin tức tốt nhất, thà rằng là vậy. Năm ngoái Tái Bắc bị nước ta tấn công không chút nương tay, dẫu có phục hồi tốt cỡ nào cũng không thể áp đảo Ninh Vi cùng tám vạn cường binh của chàng.

Phụ hoàng cùng hoàng huynh hầu như ngày nào cũng thức cả đêm trong ngự thư phòng, mẫu hậu không ngừng cắt giảm lương thực, vải vóc trong cung, để lo liệu cho chiến trường, thậm chí ngay cả của hồi môn cũng tiêu tốn phân nửa.

Nhưng đây mới chỉ như “giọt nước trong thùng”, dân tị nạn đã bắt đầu đổ xô về kinh thành.

Khi mọi người đang sốt sắng đến sứt đầu mẻ trán, thì bức thư từ Tái Bắc bay đến. Đây là lần đầu tiên ta chứng kiến một bức thư khủng khiếp đến vậy. Đó chỉ là một tờ giấy mỏng, mỏng nhất trong những lá thư mà Ninh Vi từng viết cho ta. Nhưng nó nhuốm đầy m.á.u, đến nỗi ta khó mà đọc được dòng chữ trên đó. Cũng không hẳn là không nhìn rõ, dù sao chỉ có một câu ngắn ngủi, ghi rất cẩu thả, nhìn nét chữ hẳn là viết khi đang trên lưng ngựa, có chỗ còn xiêu xiêu vẹo vẹo.

“Trường Ninh, ở nhà chờ ta.”

Chỉ vỏn vẹn một câu như vậy.

Ngoài ra còn có một ít hạt đậu đỏ đã nảy mầm.

Đây là việc cấp bách, hẳn là mỗi quan binh đưa thư đều đã phải đổ m.á.u thì mới có thể đưa đến tay ta.

Về phần phong thư đưa tới ngự thư phòng, ta không có tư cách đọc. Nhưng rõ ràng cũng không phải tin tức hay ho gì, đọc xong thư, phụ hoàng ta tức giận đến nỗi thổ hu.y.ết, toàn bộ thái y đều được phái đến đó. Mẫu hậu ta nghe tin liền rơi nước mắt, nắm chặt tay ta như thể cọng rơm cứu mạng cuối cùng. Ta cũng sốt ruột đến độ không biết nên lo lắng cho bên nào trước.

Phụ hoàng mới uống được nửa viên th.uốc thì Kinh triệu doãn* nhất quyết xông vào tìm hoàng huynh. Ta đứng gần cửa, nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện. Nói một cách đơn giản, dân tị nạn đã tràn đến cổng thành, phải mở cổng ngay bây giờ, không thể mở cũng phải mở. Vấn đề là họ không có chỗ ở cố định, thậm chí có người còn nh.iễm dịch hạch, khi vào trong thành buộc phải mở quốc khố phân phát lương thực. Nhưng giờ phút này, tứ phương nguy cấp, trong kho đâu có còn dư lương thực?

/* Kinh triệu doãn: chức vụ được đặt ra từ thời Tần, giữ nhiệm vụ quản lý hành chính và trị an ở kinh đô. Người Việt thường gọi chức vụ này bằng Đô Trưởng. Cre: Từ điển Pháp thí hội./

Hoàng huynh bảo Kinh triệu doãn đợi ở một bên, sau đó vào trong yêu cầu thái y kê cho phụ hoàng một liều thuốc ngủ. Mẫu hậu nhìn hắn đăm chiêu, thở dài: “Sớm muộn gì thiên hạ này cũng giao cho ngươi, ngươi muốn làm gì thì làm.” Mắt ta đỏ hoe, ta quỳ trên mặt đất, khổ sở dập đầu ba cái, rồi theo hoàng huynh ra khỏi cửa.

Ta còn chưa kịp đuổi theo bước chân của hắn thì đã bị người của Thái y viện ngăn lại. Vị ngự y lừng lẫy mười mấy năm ở Thái y viện, giờ đây cúi đầu trước ta, nương theo ánh trăng, có thể nhìn thấy những nếp nhăn rõ mồn một trên khuôn mặt. Con người từng làm cả kinh thành phải chấn động vì cây kim châm cứu của mình, giờ đây cũng đã giống như thế hệ của phụ hoàng ta, cũng đã có tuổi. Ông hít sâu một hơi rồi cố gắng truyền đạt bằng giọng điệu nhẹ nhàng, an ủi nhất, tựa như vô số lần ông dỗ dành ta uống thuốc những ngày thơ ấu: “Công chúa, bệ hạ… không còn nhiều thời gian nữa.”

Ta chẳng thể nào diễn tả nổi cảm xúc của mình lúc đó. Tim ta quặn thắt, cổ họng nghẹn lại, đến mức ta không thở nổi. Trong nháy mắt, hai hàng lệ tuôn rơi lã chã. Móng tay ta cắm sâu vào lòng bàn tay, nhưng ta vẫn cố gượng đáp lại: “Phụ hoàng… Người, người còn trụ được bao lâu nữa?”

Ông khom người thấp hơn, gần như phủ phục trên mặt đất: “Thần sẽ dùng kim châm cứu, cố kéo dài sinh mệnh của Người… tối đa mười ngày nữa.”

Mười ngày.

Mười ngày là khái niệm gì?

Món điểm tâm của Vương gia lưu truyền đã 120 năm. Từ thuở ta lọt lòng, đến nay chạm ngưỡng tuổi cập kê đã 15 năm. Hoàng huynh miệt mài rèn giũa trong ngự thư phòng đã 10 năm. Mẫu hậu ta hầm món canh ngân nhĩ cho phụ hoàng đã 5 năm trời. Lần cuối hoa đào nở đã là 1 năm trước. Ninh Vi rời đi… đã được 3 tháng rưỡi.

Những mẩu chuyện ấy chính là những gì lâu dài nhất mà ta có thể lục lại trong ký ức của mình. Bóng dáng phụ hoàng luôn hiện hữu trong những khoảnh khắc ấy. Vậy mà giờ đây… ta được biết rằng, thời gian của Người chỉ còn có 10 ngày.

Ta nghẹn ngào nén nước mắt, cố gắng giữ lời nói mạch lạc: “Hoàng huynh ta có biết chuyện này không?”

“Bẩm công chúa, Thái tử điện hạ đã sớm biết chuyện vào nửa canh giờ trước rồi.”

Ta gật đầu, xoay người chạy về phía hoàng huynh, gió thổi nước mắt rơi trên mặt lạnh buốt.

Trong phòng vô cùng tăm tối, ánh nến mờ ảo khẽ lay động, hoàng huynh ngồi thẳng lưng, bảy, tám vị đại thần quỳ rạp trên đất, đều là những lực lượng cốt cán trong triều đình. Ta gõ cửa đi vào. Hoàng huynh ngước lên nhìn ta, đuổi những người khác ra ngoài, ta đi về phía hắn rồi dừng lại.

“Muội biết hết rồi sao?”

Ta khẽ “Ừm” một tiếng, không dám hé miệng, chỉ sợ lỡ mở miệng rồi không thể ngừng được thổn thức. Chỉ khi đứng gần, ta mới nhìn rõ vẻ mặt của hoàng huynh. Tròng mắt hắn đỏ hoe, khoé môi bị cắn nát, dù vậy, hắn vẫn cố mỉm cười với ta. Huynh ấy đâu có biết rằng, nụ cười này còn xấu hơn cả lúc khóc.

“Không sao đâu, hoàng huynh vẫn có thể đảm đương được, muội cứ ở trong cung yên ổn với mẫu hậu, đợi khi Ninh Vi trở về, ta triệu hắn đến cưới muội…”

Hoàng huynh còn muốn nói tiếp nhưng ta đã không kìm được mà nghẹn ngào bật khóc. Vòng tay hắn ôm trọn lấy ta, nhưng trên bả vai ta lại có cảm giác lành lạnh hơi nước.

Chỉ sau một đêm tối lờ mờ ấy, ta và hoàng huynh đã đều lặng lẽ trưởng thành.

Trong mười ngày còn lại, toàn bộ kinh thành trải qua những biến đổi kinh thiên động địa.

Mẫu hậu luôn túc trực bên cạnh phụ hoàng, kể cho người nghe những câu chuyện thuở thiếu thời, ta ở bên cạnh cũng nghe được không ít.

Khi đó, mẫu hậu là con gái rượu của Giang thừa tướng, có ba vị ca ca ruột lớn tuổi hơn, được gia đình hết mực cưng chiều. Trước tuổi cập kê, bà đã nói muốn gả cho vị anh hùng quyền lực nhất thế giới, trong khi đó phụ hoàng ta lại là người khiêm tốn nhất trong những vị hoàng tử bấy giờ.

Trong hội thưởng hoa, mẫu hậu lẻn vào sau hoa viên chơi, bắt gặp mấy kẻ đang khi dễ phụ hoàng, vì thế ra tay “giải cứu”. Kì thực, mấy kẻ này không phải bị nắm đấm của mẫu hậu dọa đến bỏ chạy, mà bởi chúng e dè thân thế hiển hách của bà. Phụ hoàng cứ thế trở thành “đàn em” đầu tiên của mẫu hậu. Khi mẫu hậu kể những chuyện này, dẫu khóe môi mỉm cười nhưng lại rưng rưng nước mắt.

Không rõ vì sao mà phụ hoàng bỗng dưng mất đi thị giác, nhưng người vẫn cố chấp “nhìn” mẫu hậu, mẫu hậu cũng gắng gượng nở nụ cười nhìn người.

“Đúng vậy, Tư Tư, con không biết đâu, mẫu thân con khi đó rất lợi hại. Nàng cứ như tiên nữ giáng trần, vậy mà lỡ ‘giáng’ xuống trái tim ta, con nói xem có kì quặc không cơ chứ?”

“Lúc đó ta cũng nào dám tơ tưởng đến việc được cưới nàng, chỉ dám đứng sau len lén liếc nhìn mà thôi.”

“Kể cũng buồn cười, khi đó ta còn bị các cữu cữu của con đánh mắng đến độ thành đệ tử cho họ, vậy mà ta vẫn bất chấp tất cả chỉ để nhìn thấy nàng. Khi mẫu thân con còn trẻ, nàng còn lộng lẫy hơn cả hoa đào, sao ta có thể bỏ lỡ cơ chứ.”

Mẫu hậu đã sớm tháo bỏ hộ giáp, móng tay nuôi nhiều năm cũng đã cắt đi để khi phụ hoàng nắm tay bà sẽ không bị thương. Bà vùi mặt vào lồng ngực phụ hoàng: “Không phải đâu, ngày hôm sau ta nhìn thấy hắn mặt mũi bầm dập, mà còn khăng khăng là do mình không cẩn thận té ngã, thật ngốc. Nhưng ta vừa cảm thấy hắn ngốc, lại thấy hắn thật đáng thương, khi đó ta cũng không muốn gả cho anh hùng cái thế nữa, mà muốn tự mình trở thành cái thế anh hùng…”

Ta nghe mà rơi lệ, nhưng mẫu hậu chẳng hề mảy may quan tâm. Trong mắt bà giờ đây không thể chứa được bóng hình nào khác ngoài phụ hoàng.

Hai ngày nay, hoàng huynh gần như thức trắng. Chỗ Ninh tướng quân, dựa vào địa hình, có thể cầm cự hai, ba tháng cũng không thành vấn đề. Chỉ cần quân ta không xuống nước thì quân Nhật cũng không động chạm gì được. Duy chỉ có Tái Bắc… phải đối mặt với hai mươi vạn đại quân áp đảo. Hai mươi vạn đối địch với tám vạn, hẳn là một trận chiến khốc liệt.

Dân tị nạn đã tràn vào trong thành, quốc khố thực sự không còn chút lương thực nào nữa. Trong chính điện nơi hoành huynh phụ trách việc triều chính, ta diện hoa phục của công chúa đương triều, dập đầu muốn hiến tặng tất cả của hồi môn của mình. Hoàng huynh ở trên điện không tiện khiển trách ta, thanh âm trách cứ tựa như rít từ kẽ răng: “Đại triều của ta sẽ không dùng đến của hồi môn của nữ nhân!”

Ta dập đầu: “Thần nguyện vì bệ hạ mà phân ưu giải nan!”

Hoàng huynh không nói gì, ta vẫn kiên trì lặp đi lặp lại: “Thần nguyện vì bệ hạ mà phân ưu giải nan!”

“Thần nguyện vì bệ hạ mà phân ưu giải nan!”

Tất cả những người có mặt đều quỳ xuống theo ta, thanh âm trải dài trên mặt đất.

Hoàng huynh vẫn đứng sững như trời trồng, nhưng cũng không thể áp đảo nổi ta.

Ta cũng vô tình tạo ra một cơn bão quyên góp.

Các cận thần bắt đầu lục tục quyên góp, nhưng cũng chỉ như hạt cát trong sa mạc mà thôi. Trong dân gian, không biết ai đã biên soạn câu chuyện của ta thành sách rồi lưu truyền. Vị phu nhân Thiên Hương Lâu của Vương gia là người đầu tiên đứng ra mở kho, phân phát ngũ cốc. Trong kinh thành, vài thương nhân nhà giàu bắt đầu phát cháo, phát thu.ốc dọc đường, thậm chí có một số quan chức còn liên thủ, quyên góp một khoản ti.ền không nhỏ, nghe nói là mỗi người trích ra một ít từ của hồi môn.