Hoa Đào

Chương 2



Trans: Nàng fish.

Giang Nguyên: “…”

Đứng trong sân một lúc thì hắn đẩy cổng bước ra, nhìn thấy một gian phòng chỉ trong một đêm đã xuất hiện ngoài sân nhà mình.

Đây là lần đầu tiên Giang Nguyên nếm trải cảm giác dở khóc dở cười.

Rốt cuộc nữ nhân này muốn làm gì?

Tạm thời không nhắc đến việc làm sao nàng ta có thể xây được một gian phòng một cách thần không biết qủy không hay, chỉ nói đến hành động tiếp cận bực này thì có phải quá mức lạ thường hay không?

Nếu nàng thật sự đến để giết mình, thì một sát thủ như nàng thật sự khác biệt với mọi người!

Gian nhà lợp cỏ tranh, tường được làm bằng ván gỗ thô, bên ngoài dựng hàng rào tre, gian phòng thô sơ được chắp vá tùy tiện đến nực cười.

Chưa nói đến việc cho người ở, ngay cả việc che mưa chắn gió e rằng cũng rất khó!

Giang Nguyên quay người rời đi.



Sau bữa cơm, Giang Nguyên thu dọn bát đũa và bảo dưỡng dụng cụ dưới mái hiên.

Thời tiết rất đẹp, những đám mây bàng bạc lơ lửng trên bầu trời xanh thẳm, thỉnh thoảng nổi lên một trận gió cuốn mát mẻ cuốn bay cái nóng oi ả giữa ngày hè chói chang.

Có thứ gì đó thổi qua đây, uyển chuyển mà tươi đẹp, nó bay múa tung tăng trong không trung, lơ lửng bổng bềnh, cuối cùng rơi xuống sân nhà.

Giang Nguyêm nhìn vật nọ mà hồi lâu không nhúc nhích.

Một cái yếm.

Màu hồng nhạt, thêu uyên ương nghịch nước.

Bấy giờ, ngoài sân có người tới gõ cổng, giọng nói nũng nịu của nữ nhân truyền tới: “Xin hỏi….có ai ở nhà không?”

Giang Nguyên im lặng một lát, sau đó đứng dậy mở cổng.

Nữ nhân ngoài cổng gò má đỏ rực, đôi mắt sóng sánh ánh nước, e thẹn nói: “Em vừa chuyển tới chỗ này, ban nãy sắp xếp rương hòm có một trận gió làm của em….Thổi cái áo của em sang sân nhà chàng, chàng có thể trả lại cho em không?”

Giang Nguyên nhìn nàng, đôi mắt tựa như biết cười: “Thế à, ngươi đợi một lát.”

Vẫn không cho nàng vào nhà.

Hắn quay người trở lại trong sân, nhặt cái yếm trên đất lên, nhặt lên vuốt nhẹ vài cái.

Mùi thơm nức mũi.

Giang Nguyên trả lại cái yếm cho nàng mà mặt mày tỉnh bơ.

Nàng ngượng ngùng nói lời cảm ơn rồi quay người rời đi. Khi đi bước sen nhẹ nhàng, bóng lưng lắc lư gần như có thể câu hồn người.

Giang Nguyên đưa hai ngón tay lên mũi ngửi mùi hương còn vương lại.

… Dính mị hương của chiếc yếm sao?

…..

Và thế là Giang Nguyên cô độc lầm lì đã có hàng xóm.

Và đó còn là một nữ hàng xóm yểu điệu, xinh đẹp, mềm mại.

Từ một chàng trai không cha không mẹ, không người thân thích, vậy mà chỉ trong một đêm sát vách hắn đã xây một gian phòng, rồi không nói tiếng nào đã vào ở.

Thôn dân nhiệt tình chất phác cảm thấy một nữ tử yếu ớt như nàng sống không dễ dàng, nên nhà thì mang nồi mang bát nhà thì mang gáo mang chậu đến tặng nàng, còn dạy nàng cách sinh hoạt.

Giang Nguyên ngoảnh mặt làm ngơ, đợi xem nàng có thể dở trò gì.

Có thể là do nàng quá xinh đẹp, nên mới chỉ ở đây mấy ngày mà bọn nhóc trong thôn đều thích đến tìm nàng chơi, thiếu nên mười bảy mười sáu tuổi cũng thỉnh thoảng đi qua trước sân nhà nàng, đám nam nhân nhìn nàng một cái đã suýt mất hồn, đám nữ nhân thấy nàng thì thầm sinh lòng cảnh giác: Chẳng lẽ là yêu tinh?

….Là yêu tinh sao?

Giang Nguyên nhìn rượu ngon cơm ngọt trên bàn mà trong đầu không ngừng suy nghĩ.

Hôm nay hắn ra ngoài buôn bán, sau khi về nhà thì phát hiện ra trong phòng đã được dọn dẹp không nhiễm bụi trần, tất cả quần áo bẩn đều đã được giặt giũ sạch sẽ và phơi nắng trong sân, còn trên bàn thì bày gà nướng và rượu.

Đây không phải là điều khiến Giang Nguyên cảm thấy kỳ lạ nhất.

Hắn lấy làm lạ ở chỗ, ngôi nhà nhỏ này của hắn tưởng chừng như không có gì nổi bật, nhưng thực chất lại có cơ quan ngầm, nhiều nơi được trang bị cơ quan chết người, nếu người bình thường tự tiện xông vào đồng nghĩa với việc đi vào điện Diêm vương, tuyệt đối không thể sống sót trở ra.

Nhưng mà…

Hắn kiểm tra thật kĩ, thấy toàn bộ cơ quan chưa từng khởi động.

Lẽ nào, nàng thật sự là yêu tinh?!

Giang Nguyên ngồi xuống cạnh bàn, cầm đũa nếm thử một miếng gà nướng, rồi uống một hớp rượu.

Tất nhiên trong gà nướng và rượu cũng có mị hương.

Vài năm trước, Giang Nguyên từng giết chết một con mãng xà ngàn năm tuổi.

Có phải nó thật sự sống đến ngàn năm không thì hắn không biết, nói chung dân chúng địa phương đều gọi nó như vậy, con mãng xà kia thật sự to khỏe, nó đã nuốt sống rất nhiều thôn dân.

Hắn và con mãng xà chém giết nhau suốt ba ngày ba đêm, sau khi con mãng xà chết, hắn cũng kiệt sức mà hôn mê luôn. Sau khi tỉnh lại, hắn phát hiện ra mình đang dầm mình trong máu của mãng xà, máu bẩn khắp người.

Nói cũng kỳ diệu, từ đó về sau, hắn không bao giờ bị ốm đau, đồng thời không loại độc nào có thể làm tổn hại hắn.

Mị hương kia à…

Cũng là độc.

Giang Nguyên điềm nhiên ăn sạch con gà nướng, uống cạn vò rượu.

Cứ vài ngày kể từ đó là nhà của hắn sẽ sáng bừng lên. Đệm giường chăn gối đều được mang ra phơi nắng đến tơi mềm, quần áo bẩn được giặt sạch bóng, trên bàn bày cơm canh nóng, trong sân cũng trồng thêm vài loại hoa cỏ.

Vài ngày sau, lúc hắn từ trên trấn trở về, nhìn thấy Lưu đại nương ngồi ở cổng thôn vừa chửi vừa khóc: “Tên trời đánh nào trộm gà nhà ta! Tên trộm đáng chém ngàn đao! Ngay cả con gà mái đẻ trứng trong nhà cũng bị hắn trộm mất!”

Triệu đại thúc nhà khác cũng đang chửi đổng: “Nữ nhi hồng ta chôn trong sân cũng bị tên trộm đó đào mất!”

Giang Nguyên: “…”

Về tới nhà, hắn thấy nhà cửa được quét dọn theo lệ cũ, trên bàn còn có gà nướng và rượu.

Dường như nàng có đam mê với gà nướng.

Giang Nguyên ngồi xuống, im lặng uống rượu ăn thịt, mị hương trong cơm canh vương vấn khắp người hắn, nhưng hắn vẫn ngồi sững sững, sắc mặt không đổi.

Bên ngoài dần nổi gió.

Sắc trời u ám, ngay sau đó, trong gió mang theo mưa phùn.

Cơn mưa càng lúc càng to, và rồi mưa to tầm tã, mây đen xếp chồng lên nhau, tiếng gió rít gào.

Giang Nguyên đóng cửa sổ, trong căn phòng tối đen chỉ có một ngọn đèn dầu, ánh lửa to như hạt động chiếu sáng một góc phòng, bóng người hơi lay động theo tiếng mưa gió, u ám đến khó hiểu.

Hắn nằm trên sạp giường, nghe tiếng mưa rền gió dữ bên ngoài mà không khỏi nghĩ đến nữ nhân cách vách.

Gian phòng của nàng cùng lắm chỉ là một túp lều cỏ tồi tàn, liệu có chắn nổi mưa gió không?

Lúc này, cánh cửa vang lên tiếng cốc cốc.

Giang Nguyên hơi chau mày.

Cốc, cốc, cốc!

Âm thanh vang lên lần nữa!

Giang Nguyên đứng dậy, đội gió đội mưa mà ra ngoài, hắn rút then cài cổng, mở cổng nhà….

Nữ nhân bên ngoài mặc quần áo đã ướt đẫm, nàng nhìn hắn với vẻ đáng thương: “Mưa to gió lớn quá, chàng có thể cho em tá túc một đêm không?”