Hoa Đào

Chương 5



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trans: Nàng fish.

Dù rằng thi thể của bọn cướp đã bị hắn đá vào ao bùn, nhưng trên đất toàn dấu chân và máu, xử lý những thứ vụn vặt đó rất phiền phức, đúng lúc có người bằng lòng giúp đỡ, dại gì không làm?

Giang Nguyên đánh xe bò chậm rãi đi về phía trước.

Xe bò chạy chậm, và chẳng bao lâu hắn đã phát hiện ra nữ tử vừa nãy đang đi theo mình.

Tình cảnh này hơi giống lần đầu tiên gặp gỡ của hắn và nàng. Lúc đó vẫn là giữa hè, nàng đi theo hắn suốt quãng đường, thong thả ra khỏi trấn, đi bộ qua đường núi, băng qua dòng sông, tiếp đó là một cây cầu…

Con chó vàng của nhà thợ săn dưới chân núi sủa hai tiếng.

Hắn quay đầu nhìn lại, nữ tử kia đã biến mất từ lúc nào.

Sao yêu tinh năm nay nhiều thế nhở?



Sau khi Giang Nguyên về, hắn chuyển hàng hóa trên xe bò vào trong nhà.

Hoa Đào ôm con gà từ trong nhà ra, dựa lưng vào cạnh cửa, vừa vuốt ve con gà mái trong lòng, vừa nhìn hắn bận rộn ra vào.

Con gà nằm trong lòng nàng cực kỳ ngoan, cứ trừng mắt nhưng không hề nhúc nhích, mặc nàng tuốt đuôi nó, vò mào gà, nhéo cái cổ.

Hoa Đào đặt bàn tay nhỏ bé của mình dưới bụng gà để sưởi ấm, mắt nhìn chằm chằm Giang Nguyên hồi lâu, nói: “Trên người chàng có mùi.”

Giang Nguyên khiêng hai bao gạo đặt vào trong hầm, lúc trở ra thì hỏi nàng: “Mùi gì?”

Nàng nũng nịu hừ một tiếng: “Mùi son phấn. Hôm nay chàng gặp tiểu nương tử nhà nào hả?”

“Mũi thính ra phết.” Hắn bật cười, mang bọc hàng cuối cùng trên xe bò xuống và mở ra cho nàng xem.

Bên trong toàn là gấm vóc tơ lụa, trâm ngọc thoa châu, son phấn cùng quần áo đẹp đẽ, dù là tiểu thư nhà giàu cũng chẳng mấy lần thấy qua sự xa hoa này.

Giang Nguyên lấy từ trong bọc ra một chiếc hộp khắc hoa, đưa tới trước mặt nàng và nói: “Là mùi của cái này sao?”

Hoa Đào mím môi cười, con mắt sóng sánh càng thêm kiều mị động lòng người.

Song nàng vẫn không muốn để hắn đắc ý, vểnh khóe môi hờn dỗi: “Hừ, ai mà biết được.”

….

Thời tiết càng ngày càng lạnh, lúc đến tết, trong thôn trở nên cực kỳ náo nhiệt.

Dán câu đối, làm bánh mật; đám trẻ con vì một dây pháo (**) mà tranh giành, đuổi bắt thậm chí còn cãi lộn với nhau.

Có vài nhà nhờ Giang Nguyên đi giết lợn. Quy định trong thôn là nhà nào giết lợn thì nhà đó phải mở tiệc, chiêu đãi đồ tể và hàng xóm bằng rượu và thức ăn ngon.

Giang Nguyên không thích náo nhiệt, hắn cầm một vò rượu và xách thịt lợn về nhà.

Hắn là đồ tể, nên trong nhà chẳng bao giờ thiếu thịt lợn, chẳng qua là Hoa Đào chỉ thích ăn thịt gà, hắn định bụng bữa tất niên năm nay sẽ giết vài con. Nhưng Hoa Đào lại không cho phép.

Nàng ôm con gà thân yêu của mình với vẻ mặt bịn rịn, cho dù hắn chọn con gà nào trong chuồng, nàng đều không bằng lòng.

Giang Nguyên dở khóc dở cười: “Nàng nuôi những con gà này, không phải là để ăn à?”

“Nhưng mà nuôi lâu, có tình cảm rồi.” Nàng tiu nghỉu than thở, sờ đầu con gà trong lòng. Con gà thản nhiên, không hề cựa quậy.

Giang Nguyên nhìn nàng, lát sau, hắn cũng sờ đầu nàng.

Sau đó, hắn cầm rượu và thịt lợn sang nhà Lưu đại nương đổi lấy hai con gà, một con mang về kho, con còn lại hầm canh. Cuối cùng, hắn vẫn để nàng được ăn một bữa cơm tất niên thịnh soạn, mĩ mãn.

Năm sau là tháng giêng, thời tiết vô cùng lạnh giá.

Hai người ở lì trong nhà sưởi bếp lò, hầu hết thời gian đều đóng cửa không ra ngoài.

Trong bếp lò nướng khoai lang, lạc, hạt dẻ và bánh bao. Hoa Đào thích nướng quả quýt nhất, nướng đến độ trong phòng ngập mùi vỏ quýt, lúc lôi quả quýt từ than hồng ra, cẩn thận bóc bỏ lớp vỏ chạy sém, lộ ra phần thịt quả mọng nước bên trong, khi ăn vào mồm, múi quýt nóng hổi, vừa chua vừa ngọt.

Nàng bón cho hắn vài múi quýt, bản thân cũng ăn vài múi, chẹp chẹp miệng để cảm nhận dư vị còn sót lại trong mồm.

“Nếu có thêm vài con cá nữa thì tốt, xâu nó cùng vỏ quýt rồi nướng, nướng xong thịt cá chẳng những không tanh mà còn có mùi vị ngọt thanh.” Nàng thòm thèm nói, nước miếng suýt rớt cả xuống.

Nước trong ao giờ đã đóng băng hết thảy, muốn bắt cá không phải dễ dàng, nhưng đối với Giang Nguyên mà nói thì đây chỉ là chuyện nhỏ.

Giang Nguyên ra ngoài bắt cá, Hoa Đào ở nhà đợi hắn.

Hoa Đào vừa nghĩ đến lát nữa có thể được ăn cá nướng là nước miếng ràn rụa, khuôn mặt phấn khởi.

Lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa: “Xin hỏi….trong nhà có người không?”

Hoa Đào giật mình.

Nàng nhíu mày, nhìn về phía cổng sân, nín thở tập trung suy nghĩ theo bản năng.

Nữ nhân bên ngoài lại gõ nhẹ lên cánh cổng, giọng nói dễ nghe bùi tai: “Tiểu nữ vô cùng cảm kích ân đức của công tử, đặc biệt chuẩn bị quà mừng năm mới đến đây thăm hỏi, để đền ơn cứu mạng của công tử….”

Kẽo kẹt….

Cánh cổng bỗng nhiên mở ra.

Nữ nhân thấy Hoa Đào thì sắc mặt tái mét: “Sao, sao có thể là ngươi?!”

Hoa Đào dựa cổng cười khẽ.

….

Giang Nguyên xách theo một con cá trở về, thấy cổng sân không đóng, lại ngửi thấy mùi thịt thoang thoảng.

Hắn đóng cổng sân lại, bước vào nhà chính thì thấy bếp lửa cháy rừng rực, trong phòng ấm áp dễ chịu, băng tuyết trên vai hắn lập tức tan ra.

Hoa Đào ngồi trên cái ghế đẩu nướng thịt thỏ.

Giang Nguyên đặt con cá xuống, cởi áo khoác đã ướt đẫm tuyết ra và hỏi: “Con thỏ ở đâu ra thế?”

“Không biết nha.” Nàng nựng má uể oải nói: “Nó tự đâm đầu chết trước cổng nhà chúng ta, em nhặt nó vào đây đó.”

Nàng xé một cái chân thỏ và đưa cho Giang Nguyên.

“Ăn ngon không?” Nàng nhìn hắn chằm chằm.

Giang Nguyên nhai kỹ: ” …. thịt hơi già.”

Nàng cười toe toét rồi vứt thịt thỏ sang một bên, vui vẻ nói: “Không ăn thịt thỏ nữa, chúng ta vẫn nên ăn cá nướng thôi!”

Tâm trạng của Hoa Đào hôm nay cực kỳ tốt, sau khi rượu cơm no căng, nàng hiếm khi chịu khó một lần, đun nước nóng để Giang Nguyên tắm rửa cho ấm người, rồi bản thân chủ động dọn dẹp nhà cửa, song, nàng vứt hết thịt thỏ ăn thừa cùng xương cá đi.

Con thỏ kia mang đến rất nhiều quà tết, Hoa Đào lục lọi một lúc thì thấy đều là dược liệu sơn dã, trong đó đa phần đều là sừng hươu và Chi Dâm dương hoắc (*), đây là những đồ tráng dương cực kì bổ dưỡng, vừa nhìn đã biết ngay mục đích.

(*)Chi Dâm dương hoắc là một chi thực vật thuộc Họ Hoàng mộc. Chi này có khoảng 63 loài. Phần lớn các loài là loài đặc hữu của miền nam Trung Quốc, với một số loài phân bố xa tận châu Âu. Chi này có một số loài dâm dương hoắc có tính chất kích thích tình dục và được sử dụng làm thuốc.

Hoa Đào hừ lạnh: “Lòng dạ xấu xa.”

Tuy nhiên, sau một thoáng nghĩ lại, nàng cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam, quả thật đều như nhau cả thôi.

Vứt xong những đồ chướng mắt đi, nàng quay về rửa mặt tắm gội, sau đó lên giường quấn quýt triền miên cùng nam nhân, kiều diễm bịn rịn không sao kể xiết.

Sau đó hai người ôm nhau tiến vào mộng đẹp, trong phòng mờ tối, bếp lửa phản chiếu chăn bông màu chàm, ánh sáng màu cam ấm áp tản ra, yên ả dịu dàng.

Chương 6. End

(**) Pháo dây.