Hoa Duyên Chỉ Nở Một Lần!

Chương 22: Guồng quay nước



Cả buổi sáng hôm sau, Vạn Tuyết Cơ nhốt mình trong phòng để suy nghĩ... Làm cách nào mới có thể ban phát nước đồng điều cho cả đồng ruộng mà không phải tốn sức người!! Nàng vò đầu mãi vẫn không nghĩ ra

Xuân nhi lúc này mới đẩy cửa mang một tô cháo nóng đến cho nàng

- Chủ tử, từ hôm qua đến giờ người đã không ăn gì rồi... Người dùng chút cháo đi!

- Ngươi cứ để đó đi, lát ta sẽ ăn...

- Vâng!

Xuân nhi lo lắng nhìn Tuyết Cơ, nàng hôm qua đi cả ngày với Vương đại tướng quân, hôm nay thì cả buổi sáng đều nhốt mình trong phòng đến cả Vương đại tướng qua tìm cũng không chịu gặp! Không biết có chuyện gì không, nhưng nàng lại không dám hỏi...

- Vậy nô tì lui xuống trước, người nhớ dùng chút cháo!

- Ta biết rồi, lui xuống đi!

Vạn Tuyết Cơ cảm thấy tự nhốt mình trong phòng cũng không nghĩ được gì nên đứng lên tính đi qua chỗ Vương Tử Nhan hỏi hắn xem, hắn có nghĩ ra được gì không? Vừa đi vào cổng Hỏa Viện thì bất ngờ một cơn gió thổi qua làm cho một đóa hoa đào rơi xuống mái tóc nàng, nàng đưa tay gỡ rồi thả đóa hoa xuống đất... Bất chợt, nàng chăm chú nhìn đóa hoa đang rơi trong gió, nàng cúi xuống nhặt lên một lần nữa rồi lại thả cho nó rơi xuống đất, đóa hoa cứ thế xoay vòng nhè nhẹ theo cơn gió mà chạm đất.

Nàng mừng rỡ thốt lên

- Đúng là trời giúp ta, ta nghĩ ra rồi!

Nàng chạy vội về Trúc đình viện, sai Lưu nhị đến giúp nàng chặt một thân cây trúc ở trong đình rồi đem vào phòng, sau đó đóng chặt cửa ở trong đó đến hai canh (4 tiếng) giờ sau, nàng mới vui vẻ cầm theo một vậy dụng lạ bước ra!

Nàng vội vàng chạy khắp nơi tìm kiếm Vương Tử Nhan cho đến khi gặp được hắn ở Ngự Hoa viên.

Nàng vì quá mừng rỡ nên chạy đến ôm lấy hắn khiến hắn toàn thân sững sờ bất động.

- Tử Nhan, ta đã chế ra được công cụ để tát nước rồi!

Vương Tử Nhan cũng tươi cười, vòng tay siết chặt lấy eo nàng, cảm nhận hương thơm ngọt ngào tỏa ra từ thân thể nàng khiến hắn bất giác đắm chìm, hắn rất muốn giây phút này mãi ngưng động để hắn được ôm nàng lâu hơn! Nhưng nàng lại lập tức buông hắn ra, chẳng cho hắn cảm thụ thêm một phút giây nào, nàng nhìn hắn hào hứng

- Đi thôi, ta để nó ở đình Trúc... đến đó xem đi!

Nàng nắm lấy tay hắn mà kéo đi nào đâu hay biết... toàn bộ cảnh xuân vừa rồi lại đập vào mắt một người đang đứng phía xa. Bóng dáng hoàng bào ngẩn người một lúc rồi mới xoay lưng rời đi.

- Đi thôi!

- Vâng, bệ hạ...

.................

- Tèn ten... nhìn đi, phát minh của ta..! Ta đặt tên cho nó là guồng quay nước.

Vương Tử Nhan nhìn thứ đồ chơi trong tay Vạn Tuyết Cơ, ngạc nhiên hỏi

- Guồng quay nước?? Cái này để làm gì? Nhìn có phần hơi giống chong chóng tre mà những đứa trẻ hay chơi!

- Chính xác là lấy hình mẫu từ nó nhưng khác cái là những cánh quạt của nó lại đổi thành nữa khúc nhỏ của thân cây trúc cắt đôi ra! Ta cắm tay cầm dài này xuống ngay đầu nước chảy ra, lợi dụng sức nước chảy sẽ khiến cho những guồng nước nhỏ trên thân cây này quay vòng tròn lúc đó có thể làm tản dòng nước ra khắp nơi rồi! Chúng ta mau đi đến hồ Hoàng Kim thử xem!

- Được!

Hai người lại một lần nữa xuất cung.

.............

Sau khi trở lại, Vạn Tuyết Cơ ngay lập tức chạy về phòng bắt đầu phát thảo lại guồng quay mà nàng mới phát minh cùng cấu trúc đường ống dẫn nước và cách làm để ngày mai nàng có thể trình lên cho Hoàng thượng, giúp nàng ấy bớt đi phần nào gánh nặng!

Nhưng mới đến được cửa phòng thì nàng bỗng say xẩm mặt mày, vội chóng tay vào cửa để đứng vững... Nàng mới nhớ ra, từ tối qua đến cả ngày hôm nay nàng vẫn chưa ăn gì! Nhưng việc trước mắt rất gấp rút, vẫn là nên tranh thủ làm cho xong rồi dùng bữa cũng chưa muộn!

Nào ngờ hoàn thành xong bản vẽ, nàng cũng đã mệt mỏi nên lại một ngày nữa không ăn gì mà đã lên giường đi ngủ!

.............

Sáng sớm hôm sau, nàng vui vẻ cầm bản thảo đến chỗ hoàng thượng nhưng Cao công công lại nói rằng hoàng thượng đang không muốn gặp nàng.Nàng không hiểu vì sao mà nàng ấy lại không muốn gặp nàng. Nàng nhớ đâu có làm sai chuyện gì bèn mở miệng năn nỉ

- Cao công công cho ta vào đi, ta có chuyện rất quan trọng! Xin ngài!!!

- Vạn họa sư,,người thông cảm cho ta! Lệnh vua khó cãi mà!

Hai người đang kì kèo với nhau thì Vương Tử Nhan bất ngờ đi đến

- Tuyết Cơ, có chuyện gì vậy? Sao nàng lại đứng đây?

- Hoàng thượng không hiểu sao lại không muốn gặp ta!

Vương Tử Nhan quay sang Cao công công nói

- Để nàng vào cùng ta, hậu quả ta gánh!

- Nếu ngài đã nói vậy thì mời ngài!

Hai người cùng nhau tiến vào, Phụng La lúc này vẫn đang chăm chú phê duyệt tấu chương, nghe tiếng bước chân không buồn ngẩng đầu lên, hỏi

- Cao công công, có chuyện gì không?

- Là ta đây!

Vương Tử Nhan lên tiếng, Phụng La lúc này mới từ từ ngước lên, nhìn thấy hai người trước mắt bèn nhíu mày..

- Ta đã căn dặn không ai được vào!

Vương Tử Nhan đáp

- Là chủ ý của ta đừng trách nàng ấy!

Phụng La tức giận đập bàn

- Vương Tử Nhan, ngươi đừng tưởng là bằng hữu từ bé của ta mà ngông cuồng như vậy! Ta có thể nhiều lần nhắm mắt cho qua nhưng nếu ngươi cứ ngang ngược không đặt ta vào mắt thế này thì đừng trách ta không nể tình nghĩa...

Vạn Tuyết Cơ thấy tình hình căng thẳng mới vội vàng quỳ xuống

- Bệ hạ bớt giận! Đều là lỗi của ta!!! Do ta có chuyện gấp cần gặp người nên mới cầu xin Vương đại tướng giúp đỡ!

Vương Tử Nhan đưa tay đỡ nàng đứng dậy, không nhìn đến Phụng La mà nhàn nhạt đáp

- Nàng ta không có tội! Là do ta tự ý xông vào đây! Hoàng thượng muốn trách cứ trách mình ta!

Phụng La cảm thấy mình cũng hơi tức giận vô lý, từ trước đến giờ nàng vẫn luôn là người nho nhã chưa bao giờ để lộ mãnh liệt tâm tư và cảm xúc thật của bản thân mình ra như vậy! Nhưng không hiểu vì sao vừa thấy mặt hai người, nàng liền liên tưởng đến ngày hôm qua, hình ảnh hai người ấy ôm lấy nhau ở ngự hoa viên mà tức giận! Cố lấy lại bình tĩnh trong lòng, nàng phất tay nói

- Được rồi! Ban nãy do trẫm vì quá suy nghĩ vụ hạn hán ở Tây Vũ nên có hơi nóng tính, nếu nàng ta có chuyện muốn nói với ta thì Vương Tử Nhan ngươi lui ra trước đi!

- Vâng!

Sau khi Vương Tử Nhan đi ra ngoài, Phụng La mới nhàn nhạt lên tiếng

- Ta cho ngươi một nén nhan để nói!

Vạn Tuyết Cơ không hiểu vì sao Hoàng thượng lại bỗng dưng tỏ thái độ với mình như vậy thì ủy khuất nhìn, nàng không nói đến vấn đề chính mà lại hỏi ngược lại

- Tại sao??

Phụng La không hiểu đưa mắt nhìn nàng, nàng nói tiếp

- Tại sao người lại như vậy? Ta lại làm gì sai mà người không muốn gặp ta?

Phụng La lười nhác, tựa người ra sau đáp

- Tại vì... ta không có nhã hứng gặp ngươi, chỉ vậy!

Vạn Tuyết Cơ nắm chặt bản vẽ trong tay, nàng vì ai mà bao ngày qua không ăn, không uống chỉ để nghĩ cách giúp nàng ấy? Bây giờ đổi lại là gì? Đổi lại là lời nói vô tình này sao?

Nàng là món đồ chơi trong tay nàng ấy hay nàng ấy chỉ đơn giản xem nàng cũng như một nô tì bên cạnh, lúc vui thì giữ lại lúc buồn thì đuổi đi! Tâm cơ của hoàng đế, nàng cứ tưởng là hơi khó hiểu thôi không ngờ lại không thể hiểu được một chút gì!

Bao ngày qua, nàng tưởng nàng ấy đã bắt đầu chấp nhận có sự hiện diện của nàng bên cạnh, nhưng bây giờ lại nói không có nhã hứng gặp nàng....

Là ai đã giữ nàng lại kia chứ? là ai chấp nhận cho nàng bồi bên cạnh để giờ lại buông lời tàn nhẫn như vậy! Nếu đã không muốn gặp nhau tại sao ngay từ đầu không vui vẻ để nàng đi mà lại để nàng ngày ngày bên cạnh mà lún sâu như vậy?

Lòng nàng đau quá! Đau đến thắt lại, nàng không kiềm được nước mắt đang lăn dài trên gò má. Công sức của nàng rốt cuộc đổi lấy như vậy sao? Nàng không nói gì chỉ cười bi ai trong sự đau đớn tột cùng!

Nàng mệt mỏi nhắm mắt, đúng là người đã không có tình thì sẽ mãi vô tình như vậy!

Khẽ lau đi dòng nước mắt,nàng nhìn thẳng vào Phụng La lên tiếng

- Bệ hạ, người cũng quá nhẫn tâm rồi! Không làm phiền người nữa, người không muốn thấy ta sau này ta cũng sẽ không xuất hiện làm người chướng mắt nữa!!!

Nàng buông bản vẽ trong tay ra rồi quay lưng bước đi bỏ lại Phụng La đang sững sờ trông theo!

Ban nãy khi nàng ấy rơi lệ, Tim Phụng La như nghẹn lại... cảm giác khó chịu lại dâng lên! Nàng tự trách bản thân sao lại nói ra những câu như vậy...! Nàng rất muốn thay nàng ấy lau đi những dòng lệ trên mặt và nói nàng không cố tình nhưng không hiểu sao lại bất giác không cử động được... đang còn bần thần thì nàng nghe tiếng Cao công công và Vương Tử Nhan vang lên bên ngoài cửa

- Tuyết Cơ, nàng sao vậy?

- Vạn họa sư, ngất xỉu rồi!

Phụng la giật thót người nhanh chóng bước ra thì thấy Vương Tử Nhan đang đỡ lấy Vạn Tuyết Cơ trong lòng, nàng bước đến tính đưa tay bế nàng ấy lên thì đã bị một bàn tay ngăn lại

- Lần này để ta đưa nàng ấy đi thì hơn!!!

Hắn nói xong nhanh chóng bế Vạn Tuyết Cơ lên, một mạch bước đi! Trước khi đi còn buông lại một câu

- Bệ hạ, người quả không hiểu chân tình!

Phụng La đứng đó trông theo, nàng cảm thấy lòng ngực như có hàng ngàn con kiến đang bò bên trong. Thật khó chịu, tại sao khi thấy cả hai người họ bên nhau nàng lại giận dữ!? Nàng ghen sao? Không thể nào... nàng không yêu Vạn Tuyết Cơ sao lại ghen? Nhưng quả thật rất khó chịu!!!

- Bệ hạ...

Cao công công thấy sắc mặt nàng tái đi thì hoảng sợ kêu, nàng chỉ phất tay nói

- Cao công công nhanh tìm ngự y đến Trúc đình viện...

- Tuân lệnh!