Hoa Hảo Nguyệt Viên

Chương 2



—--------------

6.

Tôi sẽ không bỏ cuộc tại đây đâu.

Phận con gái khi ở nhà phải nghe theo cha, lấy chồng phải nghe theo chồng (*), từ ngày đầu tiên gả cho anh ấy, tôi đã sẵn sàng chung sống với anh ấy cả đời rồi.

(*) 在家从父,出嫁从夫: tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu: khi ở nhà phải nghe cha, gả đi rồi phải nghe chồng

Đêm mưa, tôi nằm trên giường yên lặng lắng nghe tiếng mưa rơi róc rách.

Tôi nhớ ngày trước mẹ tôi thường dạy tôi rằng, phụ nữ thông minh phải giống như nước, lặng lẽ hòa vào cuộc sống của một người đàn ông, trở thành một phần sinh mệnh của anh ta.

(*) 悄无声息: tiễu vô thanh tức: lặng lẽ, không ồn ào

Đợi lâu dần, anh ta sẽ không rời xa con được nữa.

Cố phu nhân gầy gò ốm yếu, từ khi đón tôi qua cửa làm dâu, sinh hoạt thường ngày của nhà họ Cố đều do một tay tôi lo liệu.

Bà ấy thường khen tôi trước mặt Cố Hữu Phàm trong bữa cơm.

“Gia đình ta lấy được một cô con dâu thông minh, nhanh nhẹn, đảm đang như Trĩ Ngư thật là may mắn.”

(*) 心灵手巧: tâm linh thủ xảo: thông minh nhanh nhẹn

Cố Hữu Phàm vẫn không trả lời, chỉ yên lặng gắp thức ăn trong bát.

Tôi tuyệt đối không nản lòng.

Ở lâu mới biết lòng người, có một số chuyện không thể nào vội vàng được.

Tôi cố gắng ngày qua ngày, ngây thơ hy vọng một ngày nào đó mình có thể sưởi ấm trái tim Cố Hữu Phàm.

(*) 日复一日: nhật phục nhất nhật: ngày qua ngày

7.

Qua năm sau, các bạn học của Cố Hữu Phàm ở nước Y cũng về nước, họ hẹn gặp nhau tại nhà khách Nhã Lan ở ngoại ô thành phố.

Cố lão gia vốn không muốn để anh đi.

Tháng thứ hai sau khi Cố Hữu Phàm trở về Lăng Thành, nước Đông Di đã chiếm được mấy thành trì phía bắc của nước Hoa.

Nhiều cuộc biể.u tìn.h nổ ra trên khắp cả nước, thanh niên yêu nước đổ ra đường phản đối việc chống giặ.c ngoạ.i xâ.m hời hợt của chính quyền.

Cố Hữu Phàm cũng muốn đi, nhưng Cố lão gia lo anh sẽ gây rắc rối nên mấy tháng nay không cho anh ra ngoài.

Điều tôi không ngờ là lần này Cố phu nhân lại nói giúp anh ấy.

"Để Phàm Nhi đi đi, tôi nghe người ta nói, người khỏe mạnh suốt ngày ở nhà buồn chán cũng dễ sinh bệnh!"

Trước sự nài nỉ của hai mẹ con, Cố lão gia cuối cùng cũng bỏ cuộc.

(*) 软磨硬泡: nhuyễn ma ngạnh phao: nài nỉ, năn nỉ

Cố Hữu Phàm rất háo hức về cuộc họp lần này.

Tôi nhìn bóng lưng vui vẻ của anh, trong lòng mơ hồ cảm nhận được có lẽ điều anh mong chờ hơn chính là người nào đó sẽ xuất hiện trong bữa tiệc.

Ăn trưa xong không lâu, Cố phu nhân ra vườn tìm tôi.

Bà ấy còn mang theo một hộp đồ ăn, khi mở ra thì thấy chiếc bánh lê hoa tô tôi vừa mang cho bà lúc sáng.

“Đồ ăn vặt lần này không hợp khẩu vị của mẹ ạ?”

Bà ấy lắc đầu, mỉm cười vỗ nhẹ vào tay tôi: “Làm sao đồ ăn con làm lại không ngon được? Nhưng nếu tất cả đồ ăn vặt ngon lành này đều vào bụng mẹ hết thì chẳng phải rất lãng phí sao?"

8.

Với sự khuyến khích của Cố phu nhân, tôi đến nhà khách Nhã Lan với một hộp đầy bánh lê hoa tô.

Trong nhà khách trồng rất nhiều tường vi, mùa hoa đến gần, những cành dây leo xanh tươi đã trổ đầy nụ hoa.

Cố Hữu Phàm đang trò chuyện với một nhóm thanh niên, ánh nắng dịu dàng nhẹ nhàng chiếu tới, anh đứng dưới gốc cây long não với nụ cười rạng rỡ trên môi.

Tôi không dám trực tiếp đi tới nên nhờ một người đàn ông mặc vest nâu bên cạnh gọi anh ấy tới đây.

Không ngờ người đó lại không đi gọi mà trực tiếp lớn tiếng gọi với Cố Hữu Phàm cách đó không xa: “A Hữu, em gái anh tìm anh này!”

Khi anh ấy gọi, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tôi.

Cố Hữu Phàm nhìn thấy tôi, nụ cười trên khóe miệng lập tức cứng đờ.

Anh ấy bước nhanh tới và nhỏ giọng hỏi: "Cô tới đây làm gì?"

Tôi bị giọng điệu nghiêm khắc của anh dọa hết hồn, ngơ ngác lúng túng giơ hộp thức ăn trên tay lên.

"Mẹ bảo em đến mang đồ ăn vặt tới cho bạn anh..."

Anh không trả lời, tôi cắn môi khẽ nói thêm: “Em tự làm đấy, ngon lắm, không tin anh ăn thử xem?”

Một người phụ nữ xinh đẹp bước ra từ đám đông, mặc một bộ sườn xám xanh nhạt, đôi môi đỏ mọng không son phấn, vô cùng nổi bật.

Cô ấy lầm tưởng rằng Cố Hữu Phàm đang bắt nạt tôi, liền lên tiếng bảo vệ tôi.

"A Hữu, em gái anh có lòng mang đồ đến đây rồi, sao anh còn không vui thế?"

"Anh Đường..." Cố Hữu Phàm lúng túng nhìn cô.

Tình ý trong mắt anh không sai vào đâu được, môi anh mím chặt, không biết phải giải thích thân phận của tôi với cô ấy như thế nào.

Tôi chợt nhận ra, đây chính là người mà Cố Hữu Phàm đã nhắc đến với tôi, ‘người anh ấy yêu’.

Thẩm Anh Đường định đỡ lấy hộp thức ăn trong tay tôi, tôi vô thức siết chặt tay cầm, không dám tùy tiện buông ra.

"Tôi không phải em gái anh ấy..."

"Lâm Trĩ Ngư!"

Tôi chưa kịp nói xong đã bị Cố Hữu Phàm cắt ngang.

Anh ấy nhanh chóng nắm tay tôi kéo ra ngoài cửa, dùng lực mạnh đến nỗi cổ tay tôi lập tức xuất hiện một vết hằn thâm xanh.

Tiếng hò hét của đám đông đều bị bỏ lại phía sau.

Chúng tôi đi ra chiếc xe con, Cố Hữu Phàm vừa nhét tôi lên xe, Thẩm Anh Đường đã kịp đuổi tới.

“A Hữu!”

Cô ta nhanh tay nhanh mắt nắm lấy tay áo anh: "Cô ấy không phải là em gái anh phải không?"

Anh im lặng, không dám nhìn vào mắt cô ta.

Thấy anh không lên tiếng, Thẩm Anh Đường buông anh ra và đi thẳng đến cửa sổ xe: “Nói cho tôi biết, rốt cuộc cô là ai?”

Đôi mắt cô ta trong veo, trong đôi mắt ấy, tôi nhìn thấy sự giả tạo của chính mình.

Cố phu nhân bảo tôi mang đồ ăn vặt tới, chính là kế say không phải do rượu.

Không phải tôi không biết, nhưng tôi vẫn đi theo con đường mà bà đã mở sẵn cho tôi.

Hai tay nắm chặt trên đầu gối đã ướt đẫm mồ hôi, khi đến đây tôi đã nhẩm lại những lời đó không biết bao nhiêu lần nhưng không thể nói ra được.

"Tôi... tôi là..."

"Được rồi, Anh Đường," Cố Hữu Phàm bước tới, bình tĩnh cười nhạt: "Cô ấy là Lâm Trĩ Ngư, người vợ mà cha mẹ cưới cho anh."

Một đám mây đen kéo đến lơ lửng trên đầu.

Mặt trời bị che khuất rồi.

Tôi ngồi trong xe ngẩng đầu nhìn hai người bên ngoài, phát hiện ánh sáng trong mắt bọn họ cũng bị thứ gì đó chặn lại.

9

Cố Hữu Phàm cũng không trách tôi quá đáng, nhưng tôi bắt đầu sợ nhìn thấy anh ấy.

Không biết anh ấy có nhìn thấu sự giả tạo ích kỷ của tôi hay không, nhưng trong giấc mơ lúc nửa đêm, tôi luôn nghĩ đến đôi mắt trong vắt lấp lánh của Thẩm Anh Đường.

Tim tôi đau như bị kim đâm.

Cách cô ấy nhìn tôi buồn bã đến mức khiến tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Sau đó Cố Hữu Phàm có đi tìm Thẩm Anh Đường vài lần nhưng đều không được.

Kể từ khi biết chuyện kết hôn của Cố Hữu Phàm, có nói thế nào Thẩm Anh Đường cũng từ chối gặp anh.

Nhưng Cố Hữu Phàm vẫn không bỏ cuộc.

Sau đó, Cố lão gia cũng biết chuyện và nổi trận lôi đình.

Ngày hôm đó vừa bước ra khỏi biệt viện, tôi đã đụng phải Thải Vân, cô hầu gái bên cạnh Cố phu nhân.

Cô bé cố ý đến gặp tôi, nói rằng Cố Hữu Phàm và Cố lão gia đang tranh cãi ở sảnh chính, Cố phu nhân bảo tôi tới khuyên can.

Một nhóm người vội vã đi đến sảnh chính.

Từ xa đã nghe thấy Cố lão gia tức giận mắng: "Cố Hữu Phàm, mày có hiểu trách nhiệm của mình không? Mày làm vậy là coi thường nhà họ Cố, coi thường vợ mày sao?!"

Thay vì nói đó là một cuộc cãi vã, phải nói đây giống như một màn trách mắng từ phía Cố lão gia.

Cố Hữu Phàm vẫn im lặng từ đầu đến cuối.

Sự im lặng của anh khiến Cố lão gia hoàn toàn tức giận, ông đập vỡ tách trà trong tay, vẫn chưa hả giận, ông định lao tới đánh Cố Hữu Phàm, nhưng Cố phu nhân đã cố gắng ngăn cản ông.

Tôi vội chạy tới giúp Cố phu nhân giữ chặt Cố lão gia.

“Lão gia, có gì ông từ từ nói!”

“Phu nhân, Trĩ Ngư, hai người đừng cản tôi, hôm nay tôi phải đánh c.h.ế.t thằng bất hiếu này!”

Cố Hữu Phàm lặng lẽ nhìn cha mình.

Anh cười nhưng ý cười không hề hiện lên trong ánh mắt: "Nói cho cùng thì trò hề này là do chính tay cha gây ra, lúc đó cha giấu con cưới Lâm tiểu thư qua cửa, bây giờ cha có quyền gì mà mắng con?"

Một câu nói khiến tất cả mọi người có mặt đều im lặng.

Khuôn mặt nhăn nheo của Cố lão gia đỏ bừng.

Cố phu nhân khóc lóc.

Còn tôi chỉ đứng đó ngơ ngác.

Lần đầu tiên tôi thấy sự căm ghét không che giấu trong lời nói lạnh lùng của Cố Hữu Phàm.

Trước đây tôi chỉ nghĩ là anh ấy không thích tôi.

Ngày hôm đó, tôi nhận ra anh ấy thực sự ghét tôi.

10

Mối quan hệ của tôi với Cố Hữu Phàm không thể tệ hơn được nữa.

Dù là vợ chồng chung sống dưới một mái nhà nhưng còn xa lạ hơn cả người ngoài.

Khi ở một mình, tôi không khỏi nghĩ ngợi, một người vợ giàu có chỉ trên danh nghĩa với một người vợ lẽ bị người đời chê cười, cuộc sống của ai sẽ khó khăn hơn.

Ngày tôi gặp lại Thẩm Anh Đường, bầu trời trong xanh lạ thường.

Kể từ khi cãi nhau với Cố Hữu Phàm, Cố lão gia thường xuyên mất ngủ cả đêm.

Cố phu nhân không thể đi xa được nên phải nhờ tôi đến bệnh viện lấy thuốc giúp Cố lão gia.

Gió mùa thu thổi bay lá cây ngô đồng trên đường, tôi thất thần nhìn những chiếc lá khô bay đầy trời, suýt chút nữa bị một chiếc ô tô trên ngã tư đâm phải.

Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, phía sau đột nhiên có người kéo tôi lại.

Chiếc xe lao vút qua, gần như sượt qua mặt tôi.

Tôi kinh hồn bạt vía.

Đang định cảm ơn người đã cứu mình, tôi quay người lại thì nhìn thấy Thẩm Anh Đường.

Cô ta trang điểm rất đậm, mặc một bộ sườn xám màu xanh hoàng gia có thêu những bông hoa mẫu đơn lớn bằng chỉ bạc ở gấu váy, vừa sang trọng vừa lộng lẫy.

Khác hẳn với ngày đầu chúng tôi gặp nhau.

Tôi cố gắng hết sức che giấu sự ngạc nhiên của mình, "Thẩm tiểu thư, cô đây là..."

Cô ta cũng nhận ra tôi, trên khuôn mặt nhanh chóng hiện lên vẻ hoảng sợ, rồi cô ta nhẹ nhàng nói: “Ồ, tôi đi dự tiệc của một người bạn, nếu Cố thiếu phu nhân không có việc gì thì tôi đi trước."

Nói xong, cô ta giơ tay vẫy một chiếc xe kéo rồi vội vã rời đi.

Linh tính mách bảo tôi rằng cô ta có điều gì đó không ổn.

Tôi nhìn số thuốc trên tay, cuối cùng cũng chặn được một người lái xe kéo đi ngang qua.

"Đi theo chiếc xe kéo phía trước."