Hoa Hảo Nguyệt Viên

Chương 7



—--------------

27.

Chiến tranh vẫn cứ tiếp diễn, không ai trong chúng tôi có thể biết được bao giờ nó mới kết thúc.

Năm thứ ba sau khi Cố lão gia qu/a đờ/i, Cố phu nhân cũng đi theo.

Trước lúc lâm chung, bà đã gọi tôi đến và nắm chặt lấy tay tôi với vẻ đầy áy náy: “Trĩ Ngư, con là một đứa trẻ ngoan, trước giờ đều là người nhà bọn ta có lỗi với con, là Phàm nhi nó không có phước…”

Thực ra, Cố phu nhân đã nhìn thấu từ lâu…việc tôi thích Cố Hữu Phàm.

Sau khi Thẩm Anh Đường m.ấ.t, bà lại muốn gán ghép tôi với anh.

Nhưng tôi ngăn cản.

Tôi biết rất rõ, cả đời này, trừ Thẩm Anh Đường ra, Cố Hữu Phàm sẽ không thích ai nữa.

Mà tôi cũng giống anh.

Vì thế, tôi sẽ chẳng bao giờ nhận được lời hồi đáp của anh.

Nhưng tôi chấp nhận điều đó.

Sau khi Cố phu nhân m/ấ/t, Cố Hữu Phàm đã quỳ ba ngày ba đêm ở linh đường.

Không ăn không uống, không ngủ không nghỉ.

Lúc đó tôi cũng từng khuyên nhủ anh.

Nhưng anh chẳng muốn đứng dậy: “Trĩ Ngư, cô cứ để tôi quỳ đi, sau này có muốn quỳ cũng chẳng còn cơ hội nữa rồi. Tôi không còn người nhà nữa rồi…”

“Sao lại không chứ?”

Tôi đau lòng cho anh, tay vẫn nhất quyết kéo anh dậy: “Anh còn có em mà, anh trai.”

28.

Cố Hữu Phàm từng nhắc tới với tôi về việc ly hôn.

Nhưng tôi đã khéo léo từ chối “Bây giờ mẹ vừa mới rời đi thôi mà chúng ta lại ly hôn, người ngoài sẽ nghĩ như nào?”

Nói rồi tôi rót một tách trà cho anh, cố gắng dùng vị đắng của trà để đè nén sự chua chát trong lòng xuống.

Cố Hữu Phàm xoa huyệt thái dương, đôi mày cau lại “Nói thì như thế, nhưng tôi cũng không thể cứ làm chậm trễ cô như vậy được.”

“Sao lại làm chậm trễ em?”

Tôi hơi nhếch nhẹ khóe miệng “Trong sách có viết, nếu hai con tim có chung một nhịp đập thì cần gì đến chiều tối bên nhau. Nếu như có một người đàn ông bỏ rơi tôi chỉ vì đã lớn tuổi thì làm sao đáng để tôi trao trọn cuộc đời, để tôi dựa dẫm đây?”

(*) Nguyên văn là 两情若是长久时,又岂在朝朝暮暮: tức hai con người nếu mà yêu nhau, có ý với nhau thì cho dù thân xa cách nghìn trùng, tình yêu vẫn mạnh liệt, kiên trì.

“Nếu bố mẹ em mà biết chúng ta ly hôn thì kiểu gì cũng kiếm chuyện tới nơi này cho xem. Anh cứ coi như là chặn phiền phức cho em đi, đợi đến lúc em tìm được người mình thích thì chúng ta ly hôn cũng không muộn?”

Mấy năm nay, dưới sự cổ vũ của Cố Hữu Phàm, tôi đã đọc khá nhiều sách, cũng hiểu được những đạo lý mà trước kia chưa từng được tiếp xúc.

Anh nói rằng tôi có thiên phú kinh doanh, tôi không nên bị giam cầm ở sâu thẳm nơi đại viện này.

Đúng một năm trước, tôi đã bắt đầu học hỏi và làm việc tại sản nghiệp nhà họ Cố.

Trời đất bao la ngoài kia không có điểm tận cùng, khi gặp được nhiều người, thấy được nhiều việc rồi, đến cả việc nói những lời trái lương tâm cũng thuận mồm hơn trước nhiều.

Những tia nắng chen qua cửa sổ mà rọi xuống, nắng vàng lấp lánh mang theo những ấm áp, dịu dàng mà tới.

Cố Hữu Phàm cẩn thận nhìn tôi.

Tôi cũng không tự chủ mà thở chậm lại, sợ rằng anh sẽ nhìn ra sơ hở nào.

Rất lâu rất lâu sau đó.

Cuối cùng anh cũng nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Thôi được rồi, đến khi cô tìm được người mình thích thì chúng ta sẽ ly hôn.”

Tôi như trút được sự nghẹt thở ngàn cân, cố kìm nén nỗi buồn trong lòng rồi cười với anh:

“Đến lúc đó, anh nhất định phải chuẩn bị một khoản hồi môn thật là xa xỉ, nhiều như núi cho em đó, nếu không em sẽ không gả đi đâu!”

“Được.”

Mặc dù lời nói là lời đùa vui nhưng anh vẫn đồng ý một cách nghiêm túc.

Tôi của lúc đó tưởng rằng đã qua mắt được anh, chỉ chìm đắm trong suy nghĩ chưa phải ly hôn với anh.

Lại chưa từng phát hiện ra hàm ý ẩn sau câu nói của anh.

29.

Năm thứ chín sau khi tôi gả vào Cố gia, nước Kỳ đầu hàng.

Đang độ hoa quế nở rộ, tôi bưng vò rư/ợ/u hoa quế mới ủ xong đi thư phòng tìm Cố Hữu Phàm. Cửa phòng làm việc mở hé, anh đứng bên bệ cửa sổ, tay cầm tờ báo hơi run run.

"Trĩ Ngư..."

Tôi nghe thấy anh ấy gọi tên tôi với sự phấn khích không thể kiểm soát được trong giọng điệu.

"Đầu hàng rồi, bọn họ đầu hàng rồi!"

Tôi đặt chiếc khay trên tay lên bàn, giọng nói cũng trở nên run run: “Ừ, chúng ta thắng rồi!”

Tối hôm đó, Cố Hữu Phàm nói phải uống rư/ợ/u ăn mừng một phen.

Tôi vốn không muốn để anh uống vì sợ anh uống nhiều rồi lại đau dạ dày.

Nhưng anh đảm bảo với tôi: “Chỉ lần này thôi, sẽ không có lần sau đâu”.

Đôi mắt anh dịu dàng đến lạ thường.

Nhiều năm như vậy rồi, ngoại hình của anh dường như vẫn không thay đổi nhiều.

Tôi thở dài: “Không có lần sau đâu.”

Cố Hữu Phàm rất hưng phấn, tự mình dời hai chiếc ghế liễu gai ra sân.

Trời và đất, một mảnh trống rỗng, chúng tôi cứ câu được câu không mà trò chuyện tâm sự với nhau.

Dưới ánh trăng, bình rượu nhanh chóng chạm đáy.

Tôi nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn người đàn ông bên cạnh, tối nay anh ấy rất vui vẻ, trên môi vẫn luôn treo một nụ cười.

Kể từ khi Thẩm Anh Đường qua đời, anh dường như chưa từng hạnh phúc như vậy.

Tôi nhìn khuôn mặt của anh ấy, cuối cùng cũng hỏi ra câu nói mà tôi đã chôn giấu bấy lâu nay trong lòng: “Thẩm tiểu thư và những người khác cũng sẽ rất vui khi biết tin này phải không?”

"Đương nhiên rồi."

Cố Hữu Phàm nằm ở trên ghế liễu gai, ngẩng đầu nhìn các vì sao trên bầu trời đêm, "Tôi thật sự rất muốn đích thân báo cho cô ấy tin vui này..."

Ánh trăng động lòng đến nỗi tôi đã ngủ quên dưới ánh trăng.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, tôi nhớ mơ hồ rằng có người đã bế tôi lên, hơi thở ấm áp của người ấy phả vào tai tôi.

Dường như anh ấy muốn nói điều gì đó với tôi.

Nhưng tôi không nghe rõ.

30.

Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, Cố Hữu Phàm đã đi ra ngoài.

Đêm qua tôi đã uống rư/ợ/u lại còn đi hóng gió, bây giờ cả người đều như nhũn ra.

Tôi lo lắng cho dạ dày của Cố Hữu Phàm nên đã gọi điện tới văn phòng của anh ấy, hỏi anh ấy có muốn tôi mang đồ ăn trưa cho không.

Đầu bên kia anh cười nhẹ: “Không cần đâu, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt nhé. Tôi đã hứa với cô là sau khi xong việc bận sẽ cho cô nghỉ phép nửa tháng mà. Sao có thể thất hứa được?”

Tôi không khỏi bật cười: “Vậy anh về sớm, buổi tối em sẽ tự nấu ăn cho anh.”

Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi sẽ cố hết sức.”

Tối đó Cố Hữu Phàm thật sự đã về sớm, lúc món ăn cuối cùng được bày lên bàn cũng là lúc bóng dáng anh xuất hiện ở cửa.

Bốn mắt nhìn nhau, cả tôi và anh đều mỉm cười.

Sau đó anh cởi vest ra và ngồi xuống trước bàn ăn. Ánh sáng màu cam rơi trên người anh, trông anh của lúc này dịu dàng vô cùng.

Chiế.n tr.a.n.h đã kết thúc, những nghi hoặc đọng lại anh cũng theo đó mà tan biến.

Cố Hữu Phàm càng ngày càng nói nhiều, ngày càng thích cười hơn.

Tôi thật lòng mừng cho anh ấy.

Thậm chí, tôi còn ngây thơ mà nghĩ rằng, dù anh không thể yêu thêm người khác nữa thì ít ra anh cũng có thể dần bước ra từ nỗi ám ảnh mất đi người mình yêu.

Và thậm chí tôi còn bỏ lỡ một biến số khác.

Anh ấy chưa từng bước ra được.

Anh mỉm cười, vì cuối cùng anh cũng có thể đến gặp cô ấy để báo tin thắng trận.