Hoa Hồng Hôn Tôi

Chương 1



Hôm nay là sinh nhật 25 tuổi của Cao Viện.

Cô ta tổ chức tiệc sinh nhật ở biệt thự ngoại ô phía tây, mời đông đảo các cậu ấm cô chiêu trong giới thượng lưu tới tham dự.

Mấy năm nay nhà họ Cao dần dần sa sút, các hạng mục đầu tư liên tiếp gặp thất bại, chất lượng cuộc sống của Cao Viện cũng vì vậy mà chịu ảnh hưởng lớn. Thế nên sinh nhật 25 tuổi chỉ có thể uất ức tổ chức ở biệt thự ngoại ô phía tây hẻo lánh.

Địa điểm mở tiệc không phải là du thuyền tư nhân, đồ ăn cũng không phải thực phẩm tươi được vận chuyển bằng đường hàng không, hoa tươi chỉ là loại hoa bình thường trong nước, đầu bếp được thuê tới gần sát giờ không có bất kỳ giải thưởng quốc tế nào, nhưng số thiên kim danh viện* tới dự tiệc vẫn nhiều không đếm xuể.

*Danh viện (名媛): dùng để chỉ những cô gái xinh đẹp, sinh ra trong gia đình danh giá, có tài hoa và ngoại hình nổi bật, thường xuyên tham gia các buổi tiệc xã giao.

Thật ra cũng không phải vì nhân duyên của Cao Viện tốt, trong giới phần lớn là chị em plastic.

Cao Viện nhiệt tình mời, đại đa số người mang quà tới để chế giễu.

Đương nhiên, cũng có một bộ phận nhỏ tới để mở rộng quan hệ.

Ví dụ như Đồng Dao.

Cô ấy không phải người trong giới, là biên kịch kiêm đạo diễn của đài truyền hình địa phương. Gần đây tổ chương trình của cô ấy muốn làm một chuyên đề về thiên kim danh viện, lúc này cô ấy đang kết bạn với mấy vị tiểu thư để góp nhặt tư liệu sống.

Nhóm các quý cô ăn mặc lộng lẫy sang trọng, trong tay cầm ly rượu sâm banh. Giữa khung cảnh nhộn nhịp, trang phục hoa lệ, bầu không khí tưởng chừng như hòa hợp lại ẩn chứa sóng ngầm mãnh liệt trong từng câu chữ.

“Đây là tiệc sinh nhật tồi tàn nhất mà tôi từng tham dự. Gan ngỗng chẳng tươi chút nào. Đầu của bếp trưởng chắc bị úng nước rồi, sao có thể nghĩ ra cách nấu ăn dở đến vậy? Xào một đống nội tạng với nhau, hoàn toàn không nếm ra được mùi vị gì.”

“Tôi thấy Cao Viện có tiền thuê đầu bếp còn không bằng trực tiếp liên hệ với bộ phận tổ chức sự kiện của khách sạn, ít ra còn có thể nuốt được.”

“Cao Viện đi đâu rồi?”

“Chắc là ra ngoài tiếp đón Tần phu nhân.”

“Hả? Vậy mà có thể mời được vị đại tiểu thư đó sao?”

“Đại tiểu thư đâu ra, rõ ràng là công chúa. Cao Viện có lợi thế học cùng trường, không thì sao có thể quen biết với Tần phu nhân?”

Đồng Dao vừa nghe, lập tức có hứng thú.

Dòng người ra vào trong bữa tiệc tấp nập, đông đúc. Đồng Dao không quen ai trong giới này, ngoại trừ Tần phu nhân.

Người ngoài giới như cô ấy rất quen thuộc với Tần phu nhân, dù sao cũng từng tham gia gameshow nổi tiếng. Chồng của Tần phu nhân còn là ảnh đế nổi danh trong làng giải trí. Hai vợ chồng có chút gió thổi cỏ lay nào đều có thể dựa vào lưu lượng lên hot search, không muốn biết cũng khó.

Lúc trước Tần Minh Viễn và Tần phu nhân Tô Miên liên hôn, môn đăng hộ đối, hào môn xứng với hào môn, khiến không biết bao nhiêu người ghen tị.

Đồng Dao nghĩ, Tần phu nhân từng tham gia chương trình gameshow một lần, nếu cô ấy ngỏ lời mời, xác suất thành công có lẽ không thấp.

Cô ấy muốn chen miệng vào nói: “Trước đây tôi từng gặp qua Tần phu nhân một lần. Tần phu nhân còn ký tên cho tôi.”

Không ngờ vừa dứt lời, vài vị tiểu thư đang nói chuyện chợt liếc mắt nhìn cô ấy một cái, có người cười như không cười nói: “Tần phu nhân này không phải là Tần phu nhân đó.”

Đồng Dao hơi giật mình.

Cửa biệt thự mở ra.

Cao Viện đi vào cùng với một người phụ nữ xinh đẹp.

Chỉ từ cái nhìn đầu tiên đã khiến Đồng Dao phải ngây người, trên đời này sao lại có người đẹp như vậy? Đường nét gương mặt tỏa sáng, cao quý và tinh xảo, lễ phục mặc trên người là váy thêu vắt ngang một bên vai được cắt may tỉ mỉ, bước đi trên đôi giày cao gót cao 10cm, khí chất tỏa ra bốn phía, vừa vào cửa đã hấp dần ánh mắt của rất nhiều người, tựa như một đóa hoa hồng rực lửa.

Đồng Dao nhớ ra rồi.

Vị Tần ảnh để đỉnh cấp lưu lượng trong giới giải trí kia còn có một người anh trai ruột tên là Tần Lễ Sơ, không phô trương như vợ chồng em trai mà khiêm tốn đến mức hiếm khi thấy bóng dáng hoặc tin tức.

Đều nói Bắc Kinh có tứ đại danh viện không thể nhắc tới, phu nhân của Tần Lễ Sơ - Tử Lộc là người đứng đầu bảng, tìm tên trên mạng cũng phải dựa trên quy định của pháp luật và chính sách liên quan, một số cái còn không hiển thị kết quả tìm kiếm.

Danh viện cũng phân chia tầng lớp.

Giống như Tử Lộc, chính là kiểu người bình thường khó có thể tiếp xúc.

Hiện giờ vừa mới đến, những người đang mải trò chuyện cũng tìm mọi cách để nói vài câu với Tử Lộc.

Tử Lộc nâng ly, lần lượt đáp lại từng người một cách chu toàn. Mỗi một nụ cười, mỗi một cái nhăn mày của cô đều đẹp đến lóa mắt, có thể nói là vạn người chú ý. Dường như sự xuất hiện của Tử Lộc đã khiến cho biệt thự ngoại ô phía tây trống trải bỗng trở nên huy hoàng, rực rỡ.

Cao Viện cười nói: “Ai da Tử Lộc, cậu vừa tới là nhà tranh của tôi như sáng bừng lên. Lễ phục trên người cậu chắc là bản giới hạn có đúng không? Trước đây tôi định mua nhưng không mua được.”

Cao Viện vừa nói xong, đám người vây xung quanh cũng sôi nổi phụ họa, hết người này đến người khác tâng bốc.

Đồng Dao không nhịn được nói: “Vị Tần phu nhân này nhìn qua có vẻ khá dễ nói chuyện…”

Người đứng bên cạnh cô ấy cười nhạo một tiếng, nói: “Vị tổ tông này không dễ nói chuyện đâu, hoa hồng đều có gai cả, được vị kia của nhà họ Tần cưng chiều tới không biết giới hạn, có dễ nói chuyện hay không còn phải xem tâm trạng.”

Đồng Dao nhìn Tử Lộc đang ngồi trên ghế sô pha.

Làn da của cô trắng như tuyết, ngồi trên ghế sô pha bên cạnh bể bơi, cả người toát ra vẻ lười biếng, nhưng cô vừa quay mặt lại đây, đôi mắt trời sinh quyến rũ như tràn ra vẻ mị hoặc. Đừng nói là đàn ông, ngay đến cả Đồng Dao cũng muốn nuốt nước miếng, lại nghe thấy bên cạnh có người giải thích. Đây còn không phải là hình tượng sủng phi thời cổ đại sao?

Lúc này, Tử Lộc quét mắt liếc Cao Viện một cái, nói: “Thích à…” ngữ điệu thả chậm: “Vậy thì tặng cậu làm quà sinh nhật nhé.”

Sắc mặt Cao Viện lập tức trở nên khó coi.

Nghe giọng điệu này, có khác gì bố thí? Dùng quần áo bản thân đã từng mặc làm quà sinh nhật. Nếu là trang sức sang quý, túi xách hàng hiệu hoặc những cái khác thì cũng thôi đi, nhưng lễ phục kiểu này là đặt may theo số đo riêng, tặng cô ta là đang xem thường ai hả?

Thời điểm Cao Viện nhắn tin qua Wechat mời Tử Lộc tham dự tiệc sinh nhật, không ngờ tới cô sẽ đồng ý.

Hai người tuy rằng là bạn học cấp 2 kiêm bạn thời đại học, nhưng sau khi Tử Lộc tốt nghiệp xong thì gả cho Tần Lễ Sơ, chuyên tâm làm phu nhân hào môn, hai người liền không liên lạc nữa.

Tới hiện tại cũng đã ba năm, nhà họ Cao dần lụi bại, cô ta muốn nhân dịp mở tiệc sinh nhật lần này để tìm một đối tượng liên hôn phù hợp, tiện thể giúp gia đình mình khơi thông các mối quan hệ. Mời Tử Lộc cũng là tin nhắn gửi theo nhóm, không ngờ tới cô sẽ trả lời.

Dựa vào tên tuổi của Tử Lộc, cô ta tùy tiện nhắc tới cũng đã câu được không ít người có cái nhìn danh lợi vốn dĩ không muốn đến.

Không ngờ ba năm không gặp, vừa tới tiệc sinh nhật của cô ta, mở miệng đã như muốn phá đám.

Sắc mặt của Cao Viện khẽ biến, muốn bùng nổ, nhưng nghĩ tới tình huống bây giờ không thích hợp, chỉ có thể nhịn xuống, cười nói: “Cậu đối xử với tôi thật tốt, lễ phục đặt may không rẻ, nói cho là cho, không uổng phí tình bạn bao năm của chúng ta.”

Tử Lộc cười như không cười nói: “Còn không phải sao? Tình bạn nhiều năm không thể lãng phí. Hôm nay là sinh nhật cậu, cậu là vai chính. Bộ đồ này của cậu là kiểu dáng của năm ngoái nhỉ. Màu da của cậu không hợp mặc màu hồng nhạt, thử bộ này của tôi xem.”

Nói xong, Tử Lộc gọi điện thoại, phân phó cho tài xế nhà mình đem lễ phục tới.

Hiệu suất làm việc của tài xế rất cao, chưa đến năm phút đã đưa một chiếc túi được đóng gói tinh xảo lại đây.

Tử Lộc cầm túi, liếc Cao Viện.

“Cho tôi mượn phòng thay đồ.”

Cao Viện tức giận đến sắc mặt trắng bệch, nhưng vì ngại có người khác ở đây, chú trọng đến công phu ngoài mặt nên cô ta không tiện phát tác, chỉ có thể cắn môi, phát huy nhuần nhuyễn dáng vẻ đóa hoa trắng nhỏ nhận hết mọi sự ức hiếp, đưa Tử Lộc tới phòng thay đồ dành cho khách ở tầng 2.

Vừa lên tầng, xung quanh không còn ai.

Cao Viện kéo tay Tử Lộc hỏi: “Bạch Tử Lộc, cô có ý gì?”

Tử Lộc giật nhẹ môi, nói: “Tôi không phải họ Bạch. Tôi có ý gì không phải cô rất rõ à? Chẳng phải cô thích đồ của tôi sao? Tôi cho cô đó.”

Cao Viện ngẩn người.

Tử Lộc thong thả kéo tay cô ta ra, như thể bị thứ đồ dơ bẩn nào đó dính lên, phẩy tay giống như đang đuổi ruồi bọ, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Sao vậy? Còn cần tôi giúp cô hồi tưởng lại à? Ba năm trước cô làm cái gì, tự bản thân còn không biết rõ sao?” Ánh mắt của cô dần mang theo khí lạnh: “Cao Viện, đôi khi báo ứng không phải không tới, chỉ là tạm thời chưa tới thôi.”

“Nhưng…Chính là…”

Tử Lộc nói: “Hay là thương lượng một chút đi. Cô để tôi tát cô một cái trước mặt tất cả mọi người. Tôi sẽ không so đo chuyện trước kia nữa.”

Cô thản nhiên nói.

Cao Viện dần bắt đầu thấy sợ.

Cô ta run giọng nói: “Nhưng mà cô đã có được thứ mình muốn rồi còn gì…”

Tử Lộc cười khẩy: “Hai cái tát thì sao nhỉ?”

Bữa tiệc sinh nhật của Cao Viện cứ như vậy kết thúc trong hai tiếng tát vang dội.

Tử Lộc không thay lễ phục, vẫn mặc chiếc váy đỏ thêu tay đơn kia, dẫm lên giày cao gót nghênh ngang bước đi.

“Phu nhân, về nhà ạ?”

Tử Lộc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cả người như có chút thất thần, sau một lúc mới hồi phục tinh thần nói: “Đưa tôi tới Thanh Sắc, sau đó anh có thể tan làm.”

Tài xế vâng một tiếng.

Thanh Sắc là một câu lạc bộ tư nhân cao cấp.

Tử Lộc thỉnh thoảng sẽ cùng bạn bè thân thiết tới nơi này uống rượu. Hoàn cảnh xung quanh rất yên tĩnh, tính bảo mật cao, tiêu chuẩn phục vụ hạng nhất, cũng không cần phải lo lắng uống say sẽ khó xử, cung cấp tất cả các dịch vụ không ai có thể ngờ tới.

Hình người dạng chó vào đây uống rượu, say như chết thì ngày hôm sau vẫn có thể hình người dạng chó tinh thần phấn chấn mà rời đi.

Tử Lộc ngồi trong phòng bao, uống hết ly này đến ly khác.

Cô nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, ánh đèn vạn nhà, cả người như một pho tượng đất không nhúc nhích. Cô uống hết nửa chai rượu vang đỏ, có chút lâng lâng. Qua một lúc lâu, cô cuối cùng cũng di chuyển, đứng trước cửa sổ sát đất.

Phòng bao còn thiết kế đài ngắm cảnh.

Sàn của đài ngắm cảnh được lát bằng kính, trong suốt rõ ràng, từ trên cao nhìn xuống là 28 tầng lầu cao.

Tử Lộc nhìn không chớp mắt.

Sau một lúc lâu, gió đêm thổi tới, cô mới hơi tỉnh rượu, gọi điện thoại cho Tần Lễ Sơ.

Lần thứ nhất là âm thanh thông báo đầu dây bên kia đang bận.

Lần thứ hai cũng báo bận.

Cho đến lần thứ ba, giọng nói trầm thấp đầy từ tính của Tần Lễ Sơ truyền đến: “Nói.”

Tử Lộc nói: “Em uống rượu xong rồi, anh tới đón em đi. Em ở Thanh Sắc.”

Tần Lễ Sơ ở bên kia hình như đang bận, anh không do dự chút nào liền nói: “Anh bảo Vương Lam đi đón em.”

Vương Lam là trợ lý sinh hoạt của Tần Lễ Sơ.

Tử Lộc có thể thường xuyên gặp được anh ta.

“Cúp đây.” Tần Lễ Sơ nói.

Giọng người đàn ông lạnh nhạt.

Tử Lộc nhẹ giọng hỏi: “Anh có thể tới đón em một lần không?”

“Em chờ anh 40 phút.”

“Được.”

Tử Lộc cúp điện thoại.

Thời gian tích tắc trôi qua.

40 phút sau, Tử Lộc châm một điếu thuốc.

Cô lại đợi thêm 20 phút nữa.

Điện thoại vang lên.

Tử Lộc rời khỏi câu lạc bộ Thanh Sắc. Quả nhiên, Vương Lam tươi cười thân thiện mở cửa xe cho cô: “Phu nhân, tổng giám đốc Tần có việc bận, bảo tôi tới đón cô.”

Tử Lộc lên xe.

Vương Lam thông qua kính chiếu hậu, quan sát sắc mặt của Tử Lộc, lại nói: “Phu nhân, tổng giám đốc Tần thật sự có việc kéo chân nên không thể rời đi, mong cô đừng giận ngài ấy.”

Tử Lộc nhàn nhạt nói: “Ừm, tôi biết, không giận.”

Cô đã sớm quen rồi.

Mỗi lần đều như vậy, chuyện mà Tần Lễ Sơ đồng ý, mãi mãi sẽ không làm được.