Hoa Hồng Hôn Tôi

Chương 18



Tử Lộc ợ một hơi.

Cô không say, một chai bia bình thường sao có thể khiến cô say. Cô chỉ là hơi xỉn nên nói nhiều hơn.

Thế nhưng có lẽ cũng hơi mệt.

Cô ngáp một cái, đôi mắt nhiễm một tầng hơi nước, mông lung nhìn Tần Lễ Sơ.

Giờ phút này anh đang dùng một loại ánh mắt kỳ quái không kém để đánh giá cô.

Ngay cả ba chữ “người anh em” cũng thốt ra miệng, cô vẫy tay với anh nói: “Người anh em, tôi nói tôi bị mất trí nhớ. Sao anh chẳng có tí phản ứng nào thế?”

Tần Lễ Sơ nhìn chằm chằm đầu của cô, hỏi: “Bị đụng vào đầu?”

Tử Lộc nói: “Đúng vậy, bên trong hình như có máu bầm gì đó, còn bị chấn động não, một đống từ ngữ chuyên ngành, tôi không nhớ rõ lắm. Đơn giản mà nói chính là đầu bị va đập do tai nạn giao thông dẫn đến mất trí nhớ.”

Tần Lễ Sơ đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Những chỗ khác thì sao?”

Tử Lộc nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, nói: “Chắc là ổn. Tôi nằm viện nửa tháng ở bên Mỹ, lại nằm thêm nửa tháng nữa ở bệnh viện nhà Đào Tử, vết thương khác đều đã lành, chỉ còn lại đầu…”

Cô chỉ chỉ gáy mình: “Hiện tại ngủ cũng phải đè lên, sẽ đau. Bây giờ tôi toàn phải nằm nghiêng để ngủ.”

Đôi lông mày sắc bén và kiên định của Tần Lễ Sơ hung hăng nhíu lại, anh nói: “Ngày mai anh sẽ bảo Đới Văn qua đây.”

“Vừa rồi tôi đã muốn hỏi, Đới Văn là ai?”

“Bác sĩ gia đình của nhà chúng ta.”

“…Ợ.” Cô lấy lại tinh thần nói: “Không sao, không cần làm phiền đến bác sĩ. Mấy hôm trước tôi đã nhận được báo cáo kết quả kiểm tra toàn diện. Ngoài máu bầm ở trong não thì không có bất kỳ vấn đề gì. Bác sĩ cũng nói hiện giờ không thích hợp để can thiệp vật lý để loại bỏ máu bầm, cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày, dần dần sẽ tốt lên thôi.”

Tử Lộc lại nói: “Những thứ nên kiểm tra tôi đều kiểm tra hết rồi. Dụng cụ kiểm tra ở bệnh viện đều giống nhau, có một vài thứ trong số đó không nên sử dụng liên tục, sẽ làm tổn hại đến tế bào trong cơ thể.”

Tần Lễ Sơ vẫn nhíu mày như cũ, hỏi: “Sao lại xảy ra tai nạn xe? Vệ sĩ bên cạnh em đâu?”

Tử Lộc: “Chắc chỉ là tai nạn thôi. Đào Tử có xem qua camera an ninh rồi, nói là tôi đang tìm chỗ hút thuốc thì bị một chiếc xe đi qua vô tình đụng trúng. Lúc ấy đang là đèn đỏ, tôi hình như đang mải mê suy nghĩ chuyện gì đó nên không để ý, là lỗi của tôi.”

Tần Lễ Sơ dường như rất kinh ngạc: “Hút thuốc?”

Tử Lộc nói: “Đúng thế, anh không biết sao? Lúc tôi biết bản thân biết hút thuốc cũng rất kinh ngạc, có lẽ thế giới của người trưởng thành đều không dễ dàng. Đào Tử nói tôi hút thuốc rất nhiều.”

Tần Lễ Sơ thật đúng là không biết người bên gối mình lại biết hút thuốc.

Anh rơi vào trầm tư.

Tần Lễ Sơ chưa bao giờ thấy Tử Lộc hút thuốc.

Mà giờ phút này Tử Lộc lại có chút nóng lòng muốn thử.

Cô gọi ông chủ tới, dò hỏi: “Có thể mua giúp tôi một bao thuốc lá không?”

“Cô muốn hút loại nào?”

“Nữ Sĩ, loại đắt nhất.”

Hiệu suất làm việc của ông chủ rất cao, chưa đến vài phút đã đưa tới một bao thuốc lá Nữ Sĩ thơm mùi bạc hà và một chiếc bật lửa.

Tử Lộc rút một điếu ra, kẹp giữa ngón tay, thị giác xa lạ nhưng xúc cảm lại quen thuộc kỳ lạ.

Cô đang định châm lửa thì trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay cướp lấy điếu thuốc của cô.

Tần Lễ Sơ nặng nề nhìn cô.

“Không được hút thuốc.”

Tử Lộc hỏi: “Tại sao?”

Tần Lễ Sơ nói: “Hút thuốc không tốt.”

Tử Lộc: “Tôi biết không tốt, nhưng trước kia tôi cũng thường hút, anh cũng không quản tôi mà.”

Tần Lễ Sơ á khẩu không trả lời được, rơi vào trầm mặc rất lâu, mới cứng rắn nói: “Trong quán cấm hút thuốc.”

Nói rồi anh tịch thu điếu thuốc kia của Tử Lộc, lại thuận tay cướp luôn hộp thuốc và cả bật lửa.

Tử Lộc cũng không đặc biệt chấp nhất. Dù sao sau khi về nhà, cô muốn hút bao nhiêu, Tần Lễ Sơ cũng không quản được.

Cô thỏa thích ăn uống, giải quyết nốt phần đồ nướng BBQ còn lại.

Bữa thịt nướng này, Tử Lộc ăn đến mức no căng, cảm thấy mãn nguyện, vừa nhấc mi mắt lại phát hiện Tần Lễ Sơ chưa hề động đũa. Ông chủ đưa lên hai chai bia đều do một mình cô giải quyết.

Lúc đầu, anh còn nói mấy câu, sau đó đều im lặng như người vô hình ngồi bên cạnh cô, cả người như đang xuất thần, không biết suy nghĩ cái gì, như thể lạc vào trong cơn ác mộng nào đó.

Tử Lộc suy đoán, có khả năng anh còn đang khiếp sợ trước chuyện cô bị mất trí nhớ. Dù sao loại chuyện này rất giống với tình tiết hay xuất hiện trong kịch bản của Hạ Đào, đặt trong thế giới hiện thực thì có vẻ không thực tế lắm.

Thấy anh không nói lời nào, Tử Lộc cũng không nói tiếp, chỉ tập trung ăn đồ nướng của mình.

Cô ăn xong, gọi ông chủ ra tính tiền.

Chồng cũ tàng hình bên cạnh cuối cùng cũng có phản ứng, giơ tay chặn lại hóa đơn, giọng nói khàn khàn như thức trắng cả đêm: “Để anh.”

Tử Lộc cũng không tranh trả tiền với anh, mấy trăm tệ không tính là gì.

Lúc này đã hơn 1 giờ sáng, đường phố ban đêm yên tĩnh, ánh đèn đường chiếu lên người hai người, kéo ra hai cái bóng thật dài.

Tử Lộc ngồi trên xe lăn.

Cô cảm thấy quá im lặng, vắt hết óc suy nghĩ để tài chung để mở miệng.

“Hôm nay tôi gặp được một đồng đội rất lợi hại trong trò chơi, chính là người duy nhất dẫn tôi đi ăn gà đấy. Suốt cả quả trình tôi đều nằm không mà thắng. Kẻ địch vừa xuất hiện đã bị anh ta bắn chết chỉ bằng một phát súng. Anh ta quan sát xung quanh rất kỹ, tôi còn chưa phát giác ra chỗ nào có người đang ẩn nấp, anh ta đã báo cho tôi biết vị trí của đối phương rồi.”

“Có thể là hack.”

“Hack?” Tử Lộc là ma mới, vẫn chưa hiểu rõ lắm thuật ngữ trong game.

“Có nghĩa là gian lận. Ví dụ như hack để nhìn xuyên thấu qua chướng ngại vật ngăn cản tầm nhìn như cây rơm hoặc vách tường.”

Tử Lộc cẩn thận nhớ lại, phát hiện đồng đội của mình đúng là có khả năng đã hack game.

Trong trận đấu ngày hôm nay, cô vẫn luôn nhìn chằm chằm căn phòng đó, bên trong cũng không có động tĩnh gì, nhưng đồng đội của cô lại cực kỳ chắc chắn rằng trong phòng có người, vừa đi vào đã nổ súng càn quét, chưa đến mười giây đã diệt sạch đối thủ. Tử Lộc ngẩng đầu, nhìn vào mắt Tần Lễ Sơ.

Hình như anh vẫn đang bận suy nghĩ chuyện gì đó, tâm sự nặng nề.

“A! Rẽ phải rẽ phải!”

Cách đó chưa đầy 20 cm có một cột đèn đường bằng sắt, Tần Lễ Sơ dường như không thấy, đẩy thẳng cô về phía trước. May mắn đây là xe lăn tự động, Tử Lộc tay chân luống cuống điều khiển xe lăn chuyển hướng mới tránh được một màn tiếp xúc thân mật với cột đèn.

Thế nhưng Tần Lễ Sơ vẫn phản ứng chậm chạp như cũ. Khi Tử Lộc hô to nhắc nhở, hơn nữa còn tự di chuyển xe lăn rẽ phải, anh vẫn chưa phản ứng lại, lảo đảo đâm thẳng vào cột đèn.

Tử Lộc nghe thấy một tiếng “Cốp”, chồng cũ của cô mới chậm chạm hồi hồn, một tay che trán, lại dùng ánh mắt cực kỳ xa lạ nhìn cô.

Tử Lộc hỏi: “Haiz, tôi đã nhắc anh rồi. Sao anh vẫn đâm đầu vào thế?”

Anh thả tay xuống, để lộ ra vầng trán sưng đỏ với tốc độ mắt thường có thể thấy được: “Không có việc gì.”

Tử Lộc chần chừ hỏi: “Thật sự không có việc gì?”

“Không có việc gì.”

Anh còn muốn đi đến đẩy xe cho Tử Lộc.

Tử Lộc vội vàng nói: “Không…Không cần, tôi tự mình đi được, chỉ một đoạn nữa là đến nhà rồi.”

Tần Lễ Sơ cũng không kiên trì, tiếng nói của anh như nghẹn ra từ trong cổ họng.

“Ừ.”

Sau khi tiến vào biệt thự, Tử Lộc nhìn Tần Lễ Sơ, vẫn không nhịn được nói: “Kỳ thật anh không cần phải canh cánh trong lòng. Chuyện tôi mất trí nhớ cũng không liên quan gì đến anh, không phải bởi vì anh nên tôi mới mất trí nhớ, chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn mà thôi. Tai bay vạ gió như vậy, ai cũng không lường trước được. Hơn nữa, có thể sau này tôi sẽ nhớ lại. Nhưng mà, tôi có nhớ lại hay không cũng không phải chuyện gì to tát. Chúng ta đã ly hôn rồi, chuyện của tôi sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến anh. Anh không cần phải áy náy. Tôi mất trí nhớ, tôi gặp tai nạn xe, đều không liên quan đến anh.”

Tử Lộc cường điệu: “Không liên quan chút nào. Người anh em, ngàn vạn lần đừng tự trách.”

Cô ngồi trên xe lăn, ngẩng đầu nói chuyện với anh, ánh mắt phẳng lặng, thẳng thắn chân thành.

Ánh đèn phản chiếu trong đôi mắt đen nhánh của cô, mông lung mờ nhạt.

Tần Lễ Sơ bất giác phát hiện, mây đen trong mắt của phu nhân anh đã hoàn toàn tan biến, thay vào đó là ánh sao sáng rực lộng lẫy như xưa, chỉ là chẳng liên quan chút nào đến anh.

Ánh mắt cô nhìn anh, giống như nhìn bất kỳ một người xa lạ qua đường nào.

Tử Lộc ngồi trên xe lăn vẫy tay, trở về nhà, đóng cửa lại không chút do dự.

Tần Lễ Sơ trở lại xe, sự nóng này mới dần trỗi dậy trong lòng.

Anh miết chặt vô lăng.

Trầm mặc hồi lâu.

Anh bỗng khởi động xe, vốn nên trở về biệt thự Hoa Hạnh lại lái xe về hướng tập đoàn Tinh Long.

Trên bàn làm việc chất đầy phương án kế hoạch cần phải ký tên.

Anh chọn một cái, mở văn kiện ra, đầu óc không sáng suốt, rõ ràng, có trật tự như bình thường. Giấy trắng mực đen đều viết đâu ra đấy, nhưng Tần Lễ Sơ không nhìn vào được chữ nào.

Mỗi chữ rơi vào trong mắt anh đều biến thành lời nói khi say của Tử Lộc…

“Tôi không phải muốn nói anh không tốt, tôi biết anh là người tốt, người tốt rộng lượng, nhưng chút ta không hợp đâu…”

“Ngày đó ở bệnh viện, anh kéo tôi lại nói chuyện, cả người tôi đều mơ hồ, hoàn toàn không nhận ra anh là ai…”

“Hôm nay tôi thành thật nói cho anh biết, tôi bị mất trí nhớ, hoàn toàn quên sạch anh…”

“Kỳ thật anh không cần phải canh cánh trong lòng. Chuyện tôi mất trí nhớ cũng không liên quan gì đến anh, không phải bởi vì anh nên tôi mới mất trí nhớ, chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn mà thôi. Tai bay vạ gió như vậy, ai cũng không lường trước được…”

“Hơn nữa, có thể sau này tôi sẽ nhớ lại. Nhưng mà, tôi có nhớ lại hay không cũng không phải chuyện gì to tát. Chúng ta đã ly hôn rồi, chuyện của tôi sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến anh. Anh không cần phải áy náy. Tôi mất trí nhớ, tôi gặp tai nạn xe, đều không liên quan đến anh…”

Dáng vẻ cô phủi sạch quan hệ với anh làm Tần Lễ Sơ nhận thức được vô cùng rõ ràng một chuyện…

Phu nhân của anh, vợ cũ của anh, nói không quen biết anh, không phải là đang cáu kỉnh, mà là thật sự không quen biết anh, cũng thật sự không yêu anh.

Cảm giác bực bội tăng trưởng như giá cổ phiếu, cuối cùng buộc phải dừng lại khi chạm mức giá trần.

Chỉ trong nháy mắt như vậy, Tần Lễ Sơ đã cảm thấy hít thở không thông.

Anh mở Wechat ra, muốn chất vấn Tử Lộc, em không nhớ một chút nào về anh sao?

Thế nhưng Tần Lễ Sơ không hỏi ra miệng được.

Anh hơi không hiểu.

Tử Lộc quên mất ký ức bảy năm, vậy sẽ bắt đầu lại từ thời điểm cô theo đuổi anh, nói thích anh mười năm. Cô của năm 18 tuổi sao có thể không quen biết anh?

Nhưng ánh mắt khi cô nhìn anh quả thật rất xa lạ.

Tần Lễ Sơ soạn một tin Wechat —— em thích anh mười năm. Cho dù không có ký ức bảy năm, thì sao có thể không nhận ra anh?

Nhưng mà, Wechat cũng không gửi đi.

Anh vừa lúc nhìn thấy Lâm Dịch Thâm đăng một bài đăng mỹ thực lên trên vòng bạn bè.

Anh nhìn ba chữ Lâm Dịch Thâm.

Những chi tiết mà mấy ngày qua anh không để ý, giờ phút này chậm rãi hiện lên trước mắt.

“Chú à, người tôi thích là Lâm Dịch Thâm.”

“Trò chơi này là… do công ty của Lâm Dịch Thâm sản xuất?”

“Lâm Dịch Thâm có còn độc thân không?”

“Nếu anh ấy có bạn gái, anh sẽ không vui sao?”

“Anh ấy thích kiểu phụ nữ nào?”

“Kiểu người như tôi, anh ấy sẽ thích chứ?”

“Anh ấy có bạn gái, anh sẽ chúc phúc cho anh ấy phải không?”

…..

Rõ ràng đang là giữa hè, nhưng lúc này đây, Tần Lễ Sơ lại cảm thấy như đang ở trong hầm băng, trái tim trong lồng ngực rơi thẳng xuống.

Vừa rồi còn cảm thấy tức giận như biểu đồ chứng khoán báo đỏ, hiện tại bỗng chốc lao dốc, một mảnh xanh mướt.

Vợ cũ của anh nói: “Không liên quan chút nào. Người anh em, ngàn vạn lần đừng tự trách.”

Vợ cũ của anh gọi anh là người anh em? Còn muốn theo đuổi người anh em của anh?