Hoa Hồng Hôn Tôi

Chương 22



“Không thể vứt Tần Lễ Sơ lại. Đưa Tần Lễ Sơ theo, sau đó cậu tạo cơ hội cho tớ và anh Thâm dịu dàng ở riêng với nhau…”

Cũng là lúc này, Lâm Dịch Thâm lại gửi tin nhắn tới.

[Dịch Thâm: Em nhìn tiến độ này của anh mà sốt ruột thay. Đúng là hoàng đế không vội, thám giám đã vội. Nếu để em dỗ đàn em thì hiện tại con trai cũng có thể chơi game cùng em rồi…]

[Tần Lễ Sơ: Câm miệng.]

Lâm Dịch Thâm thấy hai chữ này, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tần Lễ Sơ, lại cảm nhận được cái nhìn hình viên đạn lạnh buốt.

[Dịch Thâm: Người anh em, anh hơi có chút nóng nảy đấy.]

[Tần Lễ Sơ: Cậu muốn dỗ phu nhân của tôi?]

Lâm Dịch Thâm bừng tỉnh đại ngộ.

[Dịch Thâm: Không có! Sao anh có thể nghĩ em như thế? Em chỉ đang lấy ví dụ thôi. Nếu em có vợ, vợ em giận em, em chỉ cần hai tuần là có thể dỗ được vợ về. Không phải nói em muốn đi dỗ phu nhân của anh, em dỗ vợ anh kiểu gì được?]

Lâm Dịch Thâm cảm thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga.

Nhưng bị người anh em kề dao uy hiếp hai lần, anh ta nhịn xuống nỗi oan lớn hôm nay.

[Dịch Thâm: Lát nữa anh muốn cùng phu nhân mình làm gì?]

[Tần Lễ Sơ: Không làm gì hết.]

[Dịch Thâm: Anh như vậy là không được đâu. Cuối tuần khó có được, anh lại không bận việc, đương nhiên phải làm chút gì đó, đi xem kịch nói, nghe nhạc kịch, hoặc là triển lãm tranh tư nhân cũng được này. Không được nữa thì đi tham gia buổi đấu giá, xem đàn em thích thì, lập tức mua tặng. Ngàn vàng khó mua được nụ cười của mỹ nhân.]

Tần Lễ Sơ khẽ liếc mắt, vừa hay nhìn thấy tin nhắn Hạ Đào gửi cho Tử Lộc…

[Đào Tử: Hay là chơi trò khám phá mật thất đi. Loại mật thất bốn người, tớ nghĩ cách dụ Tần Lễ Sơ đi…]

Thời điểm Hạ Đào gửi xong tin nhắn, chỉ cảm thấy chồng cũ của bạn tốt lườm mình một cái bằng ánh mắt lạnh lùng khác thường. Cô ấy chột dạ, cũng không dám nhìn thẳng Tần Lễ Sơ, như rùa đen rút đầu, nhìn điện thoại chăm chú.

[Lộc Lộc: Cậu mở miệng trước đi, tớ tán thành.]

Hạ Đào chỉ cảm thấy áp lực cực lớn, hít sâu một hơi, ra vẻ tùy ý nói: “Gần đây hình như có chỗ chơi mật thất không tồi. Ăn cơm xong nếu không có việc gì, mọi người có muốn đi chơi không?]

Nói xong, Hạ Đào nhìn về phía Tần Lễ Sơ: “Hay là tổng giám đốc Tần phải tăng ca?”

Nhắc tới cái này, Hạ Đào lại không thấy chột dạ nữa.

Tần chó già cho Lộc Lộc nhà cô ấy leo cây bao nhiêu lần chỉ vì tăng ca!

Ánh mắt cô ấy kiên định nói: “Tổng giám đốc Tần nếu phải tăng ca thì bọn tôi đi cùng đàn anh Lâm cũng được.”

Lâm Dịch Thâm nói tiếp: “Không không không. Anh Sơ không phải tăng ca. Đã nhiều năm rồi tôi chưa chơi mật thất, còn rất hoài niệm, cùng đi đi. Đã hơn 9 giờ rồi, hai cô gái như các em đi chơi không an toàn. Anh Sơ thấy đúng không?”

Lâm Dịch Thâm điên cuồng ra hiệu bằng mắt với Tần Lễ Sơ.

Tần Lễ Sơ nói: “Được thôi.”

Anh âm thầm quan sát Tử Lộc.

Anh cảm thấy trong lòng như có một bức tường sụp đổ làm anh khó chịu, nhưng vợ cũ ngồi ở bên cạnh anh lại không hề phát hiện, thậm chí còn mãn nguyện nghĩ xem làm thế nào để hất cẳng anh, ở riêng vui vẻ với người anh em của anh.

Tần Lễ Sơ cũng không thể nói rõ cảm xúc trong lòng hiện tại, chỉ là mỗi một cử chỉ của vợ cũ đều khiến anh cực kỳ khó chịu, khiến anh nhìn Lâm Dịch Thâm cũng thấy chướng mắt, muốn nhắm mắt làm ngơ, nhưng lại không cam lòng.

Muốn bỏ anh lại một mình? Nằm mơ đi.

Tử Lộc cười tủm tỉm nói: “Em cũng đã lâu chưa chơi mật thất…”

Tần Lễ Sơ chỉ cảm thấy lời này cũng là đang phụ họa cho câu trước của Lâm Dịch Thâm, nghe chói tai đến phát bực. Anh vẫn luôn trầm mặc ít nói, lạnh như băng, bỗng quay ra nói một câu: “Em không hợp chơi mật thất. Ở trong đó, trí thông minh của em bằng không.”

Tử Lộc tự nhận chỉ số thông minh của mình không thấp, nếu không cũng sẽ không thi được điểm cao, vào học ở trường đại học top đầu cả nước.

Chỉ là bảy năm trước làm gì đã có trò chơi mật thất?

Đến mật thất là cái gì cô cũng phải nhờ Đào Tử giải thích cho khi nhắn tin hồi nãy.

Chẳng lẽ cô thật sự không hợp chơi mật thất? Vừa bước vào mật thất là chỉ số thông minh bốc hơi?

Cô nghi hoặc nhìn về phía Tần Lễ Sơ.

Tần Lễ Sơ nói: “Thời điểm em học đại học, mỉm cười bước vào mật thất, khóc lóc đi ra.”

Tử Lộc bị dọa sợ rồi.

Lá gan của cô nhỏ vậy sao?

Cô hoang mang nhìn về phía Hạ Đào.

Hạ Đào là cao thủ quẩy party, ít khi chơi trò mật thất, cũng chưa từng đi với Tử Lộc. Giờ phút này cũng đang cảm thấy kinh ngạc trước lời vừa rồi của Tần Lễ Sơ.

…Thật hay giả thế? Lộc Lộc nhà cô ấy nhát gan vậy sao?

Nhưng vì giữ mặt mũi cho bạn tốt, cô ấy vẫn nói năng chính đáng: “Có thể là mật thất mà hai người gặp quá đáng sợ. Khi tôi và Lộc Lộc cùng chơi mật thất, đều là Lộc Lộc phụ trách giải đố, cả một đường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, thời gian thoát ra còn phá kỷ lục. Chắc chắn trạng thái lúc ấy của Lộc Lộc không tốt. Không tin thì đợi lát nữa các anh xem biểu hiện của Lộc Lộc.”

Hạ Đào vì mặt mũi của bạn thân mà lập tức đi liên hệ với ông chủ của nơi mở trò chơi.

Ông chủ của mật thật là một trong những người thuộc hội bạn xấu của Hạ Đào, biết Hạ Đào mang bạn tới chơi nên đã lọc bớt khách, nắm rõ nhu cầu đặc biệt của Hạ Đào, còn đưa hết đáp án qua cửa cho cô ấy.

Ăn cơm xong, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Lâm Dịch Thâm, bốn người chia làm hai xe đi tới chỗ chơi mật thất.

Hạ Đào và Tử Lộc đi một xe.

Lâm Dịch Thâm và Tần Lễ Sơ đi một xe.

Khi đang đợi đèn giao thông chuyển xanh, Hạ Đào chia sẻ đáp án cho Tử Lộc.

Hạ Đào nói: “Chồng cũ của cậu vậy mà dám nói chỉ số thông minh của cậu bằng không. Lát nữa chúng ta phải nghiền nát anh ta!”

Tử Lộc không xem đáp án, cô rất có tự tin với chỉ số thông minh của mình, khinh thường việc dựa vào thủ đoạn gian lận để giành được chiến thắng và sự công nhận của chồng cũ. Lại nói, chồng cũ có công nhận chỉ số thông minh của cô hay không cũng không quan trọng.

Mà ở trong một chiếc xe khác, Lâm Dịch Thâm ngồi ở ghế lái phụ đang tận tình khuyên bảo Tần Lễ Sơ: “Anh Sơ, anh không thể nói phu nhân của mình như vậy được. Phu nhân của anh cũng cần mặt mũi. Anh nói cô ấy không thông minh trước mặt người ngoài như em và Hạ Đào, đổi lại là người khác cũng sẽ thấy không vui. May mà đàn em rộng lượng, nếu là một cô gái thích so đo tính toán, lúc này chắc đã làm trời làm đất với anh rồi.”

Tần Lễ Sơ trầm mặc lái xe.

Lâm Dịch Thâm tiếp tục khuyên nhủ: “Đợi lát nữa chọn một cái mật thất thật là đáng sợ. Nếu đàn em sợ, anh hãy thể hiện ra năng lực bạn trai của mình, bảo vệ cô ấy thật chặt chẽ. Đáng tiếc, ông chủ của mật thất là bạn của Hạ Đào, hay là chúng ta thuê người phụ trách dọa đàn em. Anh sẽ giống như anh hùng đạp mây bảy màu, từ trên trời giáng xuống. Đến lúc đó, cho dù đàn em đang tức giận, oán trách hay bất mãn gì đó, đều dễ nói.”

Tần Lễ Sơ từng chơi trò mật thất cùng Tử Lộc là khi anh đang học năm ba đại học.

Lúc ấy lớp tổ chức hoạt động.

Anh không biết Tử Lộc dùng quan hệ như thế nào để trà trộn vào. Hai người một tổ, cô cũng có bản lĩnh, tìm mọi cách để ghép cặp với anh.

Quá trình cụ thể trong mật thất, đến nay anh đã không còn nhớ rõ.

Anh chỉ nhớ đó là một cái mật thất có thử thách nhưng không phải quá khó, chủ đề zombie, bầu không khí đáng sợ được thiết kế khá tốt.

Tử Lộc yên tĩnh đi bên cạnh anh, nhìn anh giải đố, chẳng giúp được gì. Thậm chí lúc đến cuối đường, thời điểm sắp qua ải, cô còn làm rớt đạo cụ, ở lại trong mật thất thêm 20 phút nữa.

Lại sau đó nữa, Tử Lộc kích hoạt bẫy rập, từ trong tủ lạnh nhảy ra một thây ma, cô bị dọa sợ giật mình, nhảy tới ôm chặt lấy anh, ngẩng đầu, hai mắt long lanh nước, sợ tới phát khóc.

“Anh Sơ? Anh có nghe em nói không?”

“Có.”

“Hôm nay, cảm xúc của anh không đúng lắm, là tập đoàn Tinh Long xảy ra chuyện gì sao?”

“Không phải.”

“Vậy hôm nay anh có chuyện gì thế?”

Phía trước là đèn giao thông.

Tần Lễ Sơ dừng xe, chậm rãi nghiêng đầu, nhìn Lâm Dịch Thâm thật sâu: “Hồi cấp ba, cậu có quen Tử Lộc?”

Lâm Dịch Thâm không ngờ tới Tần Lễ Sơ sẽ hỏi vấn đề này, ngẩn người, mới nói: “Vừa quen vừa không quen. Người có thể vào học ở trường cấp 3 của chúng ta, không phú thì cũng quý, không phải con cháu nhà giàu thì cũng là con của người nổi tiếng. Mặc dù đàn em từ nơi khác chuyển tới nhưng ông ngoại của cô ấy, cũng chính là Bạch lão gia, em từng nghe nói nhiều nên quen, nổi tiếng ở khu vực Quảng Đông-Thâm Quyến. Nhà họ Bạch là gia đình giàu có lâu đời ở Cảng Đảo. Sau khi chuyển tới Thâm Quyến thì tự xây dựng lên một khoảng trời riêng, quan hệ rộng đến mức người bản địa như chúng ta cũng phải nể phục. Bạch lão gia rất yêu thương cháu gái, sợ cháu gái bị người ta bắt nạt nên trước khi chuyển tới đã đánh tiếng hết một lượt với các đối tác làm ăn. Nhà họ Tần ở bên Quảng Đông-Thâm Quyến cũng có qua lại với nhà họ Bạch, ba của anh chắc cũng biết được…”

Hình như nghĩ tới điều gì đó, Lâm Dịch Thâm lại nói: “Thế nhưng anh có lẽ không biết, loại chuyện nhỏ này ba của anh chắc cũng không nói với anh. Dù sao lúc ấy em trai của anh Tần Minh Viễn, em họ của anh Tần Tĩnh Sanh đều biết chuyện này. Khi đó, em họ của anh còn hỏi đùa em rằng Tử Lộc có phải là công chúa nước nào tới Bắc Kinh du học không, bày trận lớn như vậy.”

Lâm Dịch Thâm lại nói: “Sao đột nhiên lại hỏi cái này?”

Tần Lễ Sơ: “Không thân?”

“Chắc chắn không thân, em cũng chỉ biết tên cô ấy, nhìn thấy vài lần từ xa. Nhưng mà em đoán có lẽ đàn em đã từng nghe thấy tên em. Nói sao thì em cũng là hotboy của trường ba năm liên tiếp.” Nhắc đến chuyện này, Lâm Dịch Thâm lại đắc ý dào dạt nói: “Nghe nói lúc đó người yêu thầm em, có thể xếp hàng dài từ cửa lớp chúng ta ra tới tận cổng trường. Nói cách khác, nhìn thấy mười cô gái trên đường thì có đến năm người yêu thầm em.”

Lâm Dịch Thâm lại thở dài: “Trăm triệu lần không ngờ tới người được hoan nghênh như em, đến năm 27 tuổi, lại vẫn là một con chó độc thân. Sao lại nhìn em như vậy?”

“Không có gì.” Anh lạnh lùng nói.

Hạ Đào cố ý chọn một mật thất với chủ đề zombie có độ khó cao nhất và bầu không khí âm u đáng sợ.

Mật thất không hề nhỏ, một nhóm người đi thành hàng cũng sẽ không chật.

Khi tiến vào, Hạ Đào vốn định cố gắng dụ Tần Lễ Sơ đi theo dặn dò của bạn tốt, nhưng mà đến lúc vào trong, Tần Lễ Sơ lại dính chặt lấy Lâm Dịch Thâm như kẹo mạch nha.

Hạ Đào đánh phải đứng bên phải Tần Lễ Sơ, nhường bên trái Lâm Dịch Thâm cho bạn tốt.

Cửa thứ nhất là tìm ra chìa khóa rời khỏi mật thất, mười phút sau zombie sẽ bất ngờ tấn công.

Bàn thí nghiệm lộn xộn, mặt tường chằng chịt, cất giấu manh mối hỗn loạn.

Tần Lễ Sơ chưa lụi nghề, vừa liếc mắt một cái đã biết manh mối ở chỗ nào.

Anh không hé răng, chỉ lạnh lùng đứng đó nhìn.

Tuy rằng trong trí nhớ của Tử Lộc, đây là lần đầu tiên cô chơi mật thất, nhưng cũng rất nhanh đã phát hiện ra manh mối.

Hạ Đào đã sớm biết đáp án.

Chỉ có Lâm Dịch Thâm, người nói muốn tới để trợ công là đang nghiêm túc tìm kiếm manh mối.

Tử Lộc âm thầm chỉ dẫn, thậm chí còn nhân lúc người khác không chú ý, lén nhắc nhở Lâm Dịch Thâm chỉ cần liếc mắt là nhìn ra manh mối.

Lâm Dịch Thâm: “Oh yeah, tìm được chìa khóa rồi!”

Tử Lộc: “Giỏi quá!”

Hạ Đào: “Woa, đỉnh đỉnh!”

Tần Lễ Sơ: “….”

Cửa thứ hai sau khi rời khỏi mật thất là tới siêu thị tìm kiếm đồ ăn.

Siêu thị đã bị cướp sạch không còn gì, bốn người vào nhà kho theo chỉ dẫn.

Hạ Đào cố ý kích hoạt bẫy, thây ma ẩn mình trong quầy đồ ăn bỗng rú lên một tiếng, dọa Lâm Dịch Thâm sợ chết khiếp.

Tử Lộc lại cực kỳ bình tĩnh, thờ ơ nhìn về phía thây ma.

Lâm Dịch Thâm: “Tổng giám đốc Hạ, kỹ thuật diễn của thây ma này không tệ, cô có thể cân nhắc ký hợp đồng, vừa rú một tiếng khiến tim tôi muốn bay luôn ra ngoài…”

Anh ta quay đầu.

Hai mắt của đàn em rưng rưng chực khóc, cả người run bần bật. Chỉ cần là người đàn ông biết thương hương tiếc ngọc thì đều không nhịn được mà muốn che chở.

…Haiz, anh Sơ sao còn chưa hành động!

Anh ta nhìn lại, dáng vẻ của anh Sơ như đang đi lạc vào cõi thần tiên.

Tần Lễ Sơ mất bảy năm mới ý thức được.

…Cho nên, năm đó Tử Lộc căn bản không hề nhát gan thích khóc? Chỉ đơn giản là muốn ở cùng anh lâu hơn?