Hỏa Lệnh

Chương 55: Đảo thần châu



Diệp Minh nhận được hơi ấm từ bàn tay Tống Nguy, liền bất giác kéo hắn vào lòng, ôm lấy. Tống Nguy gập mình kêu lên một tiếng, đứng dậy không nổi.

"James bị gãy hai xương sườn!" Victor lên tiếng khiến Diệp Minh giật nảy mình. Trên tay anh, ngọn lửa vừa tắt bất chợt bùng lên như quả cầu lửa, sẵn sàng thiêu chết kẻ thù. Tống Nguy nén đau níu lấy tay anh:

"Đừng, Victor vừa cứu em..."

Hắn gần như đổ vào người Diệp Minh, khiến anh vội vã đưa tay đỡ lấy.

"Ổn rồi, để anh chữa thương cho em!"

Diệp Minh bế hắn đi sang thuyền của mình, mặc kệ Victor đứng đó, đôi mắt xanh sâu thẳm của gã như chìm vào biển trời vô tận.

Hai tiếng sau.

Hai chiếc tàu nhỏ cập bến Angel.5. Diệp Minh nhanh chóng bắt liên lạc với Triệu Thanh và tập hợp cả đội.

"Ngay bây giờ, chúng ta xuất phát tới đảo Thần Châu!"

Diệp Minh sống lâu nghìn tuổi tìm thấy chân ái, nhiệt huyết như thanh niên tuổi đôi mươi, trở thành caption của cả đội. Không rõ vì do tuổi cao nên được nhường nhịn hay do có sức mạnh đốt cháy cả tinh cầu nên không ai phản đối.

Hầu hết mọi người đều có ác cảm với Victor, nhưng gã không hề quan tâm. Khi biết gã cứu Tống Nguy, Mã Linh còn gào lên "Biết đâu chính hắn đánh bom thuyền, rồi bắt Tống Nguy?"

Mã Linh luôn nhìn gã bằng con mắt cảnh giác và thái độ bùng nổ. Tống Nguy mặc dù được Diệp Minh nối liền xương sườn nhưng về cơ bản vẫn chưa thể đi đứng bình thường, chỉ có thể hổn hển nói với Mã Linh:

"Cô muốn tính sổ với Victor, thì đợi phá án xong, sao cứ sồn sồn như... địch ở trong đồn thế!"

Mã Linh trừng mắt lên với hắn: "Anh khỏi rồi tôi cũng tính sổ luôn cả anh!"

Triệu Thanh vội lôi Mã Linh ra ngoài hóng gió, chỉ sợ bà cô của Cục Cảnh sát này không biết phải trái, lại bị tên sát thủ số một thế giới kia xử gọn.

Sau vài giờ chuẩn bị, hai chiếc thuyền được ngụy trang như tàu du lịch, rời bến Angel.5 tiến về phía đảo Thần Châu.

Vịnh Hải Hồ nổi tiếng là một danh lam thắng cảnh cấp quốc tế bởi vẻ đẹp diễm lệ của nó. Nước biển xanh ngắt nhìn thấy cả những rặng san hô đủ màu sắc bập bềnh dưới đáy sâu. Cá ở đây cũng có đủ màu, lượn lờ quanh các tàu du lịch một cách bạo dạn. Nếu như vẻ đẹp ở dưới nước khiến người ta ngắm đến thất thần, thì vẻ đẹp trên mặt nước còn cuốn hút hơn vạn lần. Trên vịnh, hàng trăm hòn đảo nhỏ mọc lên từ mặt nước, soi bóng xuống mặt biển trong xanh, tạo nên một kiến trúc song song quyến rũ và kỳ ảo. Đảo trên vịnh không lớn, nhưng lại giống như những ngọn núi cao nhọn hoắt chĩa lên đỉnh trời chẳng khác nào những trụ băng trong các động băng của vùng bắc cực.

 
Nhạc Ly lần đầu tiên được đi tàu thủy ngắm cảnh đẹp trên biển, không khỏi ngẩn ngơ rồi cầm điện thoại chụp lấy chụp để. Hải Tâm đứng xem cậu chụp ảnh, nhớ lại mấy ngày trước cả hai suýt chết, lại bảo:

"Này, chúng ta chụp cùng nhau đi!"

Hải Tâm nói là liền đứng ngay trước camera của Nhạc Ly, cậu nắm áo anh kéo ra, phũ phàng nói:

"Anh tránh ra chút, đừng có phá tan vẻ đẹp của tự nhiên!"

Hải Tâm dơ tay muốn cốc đầu Nhạc Ly, nhưng cuối cùng lại thành ra vuốt tóc cậu.

"Cái thằng bé này, ăn nói với anh không có chút nhã nhặn nào!"

Mã Linh đứng cạnh Triệu Thanh vịn vào lan can tàu, khuôn mặt xinh đẹp của cô bị nắng trên biển chiếu lên như bừng sáng. Triệu Thanh nhớ lại câu nói của Tống Nguy hôm ở trên sông Thanh Vân, phải tìm cách "đè" Mã Linh, bất giác mặt anh đỏ bừng. Mã Linh thấy Triệu Thanh bỗng nhiên đỏ mặt, lại lo lắng hỏi:

"Anh sao thế? có sốt không?"

Triệu Thanh dơ tay xoa xoa khuôn mặt nóng bừng của mình, ngại ngùng nói:

"Không, chắc tại chưa quen với nắng trên biển. Phải rồi, Mã Linh, cô tới đây bằng cách nào?"

"Lâm Phong cho người đưa tôi lên máy bay, lúc xuống sân bay, tôi suýt chạm trán với Tống Phi." Mã Linh nói.

Triệu Thanh hơi giật mình.

"Tống Phi? Không biết hắn tới Hải Hồ làm gì?"

"Còn làm gì nữa? Chính là tham gia vụ thử tàu ngầm ở Hải Vực. Việc thứ hai là tự tay trừ khử Tống Nguy." Mã Linh nói. Triệu Thanh thở dài:

"Cô nghĩ xem, nếu ngày ấy cô không dây vào Tống Nguy, thì bây giờ có phải chúng ta đang ăn cơm trưa ở Cục không?"

"Tôi cũng không biết, vụ án này đã khơi ra thì khó lòng không đến tay Cục xử lý. Mà chúng ta là đội đặc nhiệm, thế nào cũng phải dính vào. Hơn nữa, nếu không dây vào Tống Nguy, chắc hẳn chúng ta cũng không biết mình đang sống trong một thế giới sắp sụp đổ."

Mã Linh nhìn ra xa, tóc cô phất phơ bay bay, cọ vào mặt Triệu Thanh khiến anh thấy hơi ngứa. Anh để mặc tóc cô bay vào mũi mình, âm thầm thưởng thức mùi hương trên tóc cô, nói:

"Theo tính toán, khi thử nghiệm tàu ngầm dưới lòng Hải Vực, trong vòng năm năm, các khối băng sẽ dần nứt vỡ do chấn động ở tầng lõi đại dương. Nếu nửa thế giới bị nhấn chìm, cũng là chuyện xảy ra mười năm nữa, không chừng lúc đó sẽ có gã Thor nào đó cùng đội Avengers đến ngăn chặn sự hủy diệt, cũng không đến lượt mấy cảnh sát quèn như chúng ta."

"Câu chuyện không chỉ là thảm họa do băng tan, mà là sau khi thử nghiệm thành công sẽ có những thế lực tranh giành nhau, trước khi băng tan có thể là thảm họa hạt nhân, vũ khí sinh học, tia thứ 9..." Mã Linh nói.

"Nghiêm túc hả cảnh sát Mã? Cô nói cứ như chúng ta thực sự cứu được thế giới!"

"Hồi ở Cục, suốt ngày được giao mấy vụ án lông gà vỏ tỏi, bà đây chán ngấy rồi. Đây là một vụ án cấp hành tinh, bà đây muốn phá nó!" Mã Linh đổi giọng, quay mặt nhìn Triệu Thanh, nụ cười như viên đạn bắn ra từ khẩu SW250 của cô, găm thẳng vào tim Triệu Thanh. Mặt anh vì thế... lại vì không quen nắng trên biển mà bỏng rát.

Đảo Thần Châu cách điểm xuất phát hơn ba trăm kilomet, nằm đơn độc ngoài khơi, cách các hòn đảo khác rất xa. Thần Châu là một hòn đảo nhỏ, thấp, không được khai thác du lịch cho nên có thể coi là một đảo hoang. Thỉnh thoảng cũng có khách du lịch ghé qua hòn đảo nhưng không có mấy hứng thú lưu lại bởi phong cảnh trên đảo khá xơ xác, cỏ cây mọc rậm rạp như rừng nguyên sinh. Các dịch vụ du lịch cũng không có, về cơ bản chỉ thích hợp với những người thích du lịch trải nghiệm sinh tồn.

Đi chừng hơn ba giờ đồng hồ, tàu cũng đáp vào đảo Thần Châu. Tàu du lịch được kéo lên bờ. Diệp Minh châm một mồi lửa, trong chốc lát thiêu hủy nó. Nhạc Ly trợn mắt nhìn nó, hỏi:

"Thầy ơi, thế làm sao để quay về?"

Diệp Minh không nói gì, dẫn cả bọn mang theo tư trang tiến vào rừng. Tống Nguy vẫn còn đau nên Diệp Minh liền cõng hắn trên lưng, tay cầm thiết bị định vị. Triệu Thanh, Hải Tâm đi trước, gạt lá cây mở đường. Các chiến sĩ cảnh sát đặc nhiệm lần đầu tiên đi thám hiểm rừng nguyên sinh không khỏi chật vật vì bị cây rừng quật trúng. Nhạc Ly thì háo hức chụp ảnh đến sập cả nguồn. Victor đi sau cùng, lặng im như một cái bóng, Mã Linh thỉnh thoảng quay lại trông chừng gã, chỉ sợ bất thình lình gã cho mỗi người một viên đạn xong đời.

"Diệp Minh, anh dấu cả một cái Tân Thủy Sư ở giữa hòn đảo này ư? Liệu chúng ta có phải dùng sức để lôi nó xuống biển không đấy? Mẹ, cứ như tàu Noah!" Hải Tâm ngứa miệng hỏi.

Diệp Minh cõng Tống Nguy mồ hôi rịn ra trên trán, thỉnh thoảng lại được hắn lấy tay áo thấm nó đi. Cụ thần minh nghìn tuổi mệt muốn đứt hơi nhưng vì cử chỉ này của ái nhân mà hăng hái thêm mấy phần, bước đi không chậm chút nào.

"Hải Tâm, cậu nói ít đi thì sẽ nhanh đến nơi hơn!" Diệp Minh nói.

Hành quân chừng năm cây số, cuối cùng Diệp Minh cũng hô cả bọn dừng bước trước một vách đá dựng đứng. Trước mắt bọn họ là một thác nước cao ngất, nước đổ xuống khe đá tung bọt trắng xóa. Cảnh tượng tuyệt đẹp bất thần hiện ra trước mắt khiến Nhạc Ly không khỏi nhảy cẫng lên, cuống cuồng đi mượn điện thoại của Hải Tâm để chụp ảnh thác nước. Cuối cùng cũng bị Hải Tâm mặc cả chụp chung một kiểu trước thác nước, hai tên ôm nhau cười như đười ươi đu cột.

Nghiêm cấm thương mại hóa tác phẩm dưới mọi hình thức khi chưa được sự đồng ý của tác giả. Liên hệ tác quyền: +84 0917899789 hoặc gmail bachvanthuquan

Tống Nguy nhìn thác nước này lại nhớ đến hồi còn ở Trúc Sơn, lúc Diệp Minh cứu hắn khỏi tay bọn sát thủ. Chuyện mới đó mà đã như đi hết cả một đời, hắn bỗng cảm thấy trong lòng một cảm xúc khó tả dâng lên. Trong lòng lại thầm nghĩ: "Lát nữa có cõng mình vào trong thác nước hay không?"

Diệp Minh mặc kệ cả bọn nhốn nháo xuýt xoa, lặng lẽ đi đến hòn non bộ cực lớn nằm gần đó, dơ tay về phía trước, năm ngón tay như đang nắm lấy tảng đá lớn, từ từ xoay nhẹ cổ tay. Chỉ nghe thấy tiếng kêu lách tách, hòn non bộ từ từ chuyển động, xoay vòng theo hướng cổ tay của Diệp Minh, phần gốc từ từ tách rời. Xoay đủ một vòng, Diệp Minh dừng tay lại, chờ đợi.

Trong khoảng một phút, thác nước từ từ chảy chậm lại rồi ngừng hẳn, để lộ ra một bức tường đá đen phủ đầy rêu phong. Nước mới đó còn chảy ào ào giờ đã cạn sạch, để lộ ra một hàng đá nhấp nhô dẫn tới vách đá kia.

Mọi chuyện chỉ diễn ra trong hơn một phút mà khiến tất cả mọi người đều sững sờ. Tống Nguy, Nhạc Ly đã quen với phong cách "Avenger" này của Diệp Minh, còn Triệu Thanh, Hải Tâm, Mã Linh, Victor đều sững sờ. Triệu Thanh bật thốt lên:

"Trâu bò vãi! Hòn non bộ này dễ phải nặng cả mấy tấn!"

Anh vừa nói vừa chạy ra ôm lấy nó, xoay thử. Hòn non bộ không nhúc nhích một chút nào. Triệu Thanh dơ một ngón cái lên xác nhận với cả bọn:

"Thật, không phải là giả? Đến David Copperfield cũng không làm được!"

Diệp Minh vừa ôm Tống Nguy lên, vừa nhắc:

"Mau đi vào thôi, đừng ở đó mà nghịch ngợm nữa!"

Giọng của người cao tuổi, quả là có uy lực. Mấy thanh niên trẻ trâu líu ríu nhảy qua mấy hòn đá theo Diệp Minh đi tới vách đá. Ở trên tay Diệp Minh, Tống Nguy bất lực không làm gì được, đành chịu để anh bế như em bé, mặt mũi cũng mất hết. Đã thế, lúc bế hắn lên, Diệp Minh còn không nể mặt, hôn lên trán hắn.