Hỏa Lệnh

Chương 83: Hỏa chiến



Tống Nguy một đường bay ra, đuổi theo Victor tới trung tâm điều khiển Chủ Thần. Tyler cùng mấy phi thuyền Ring cũng lao theo. Tống Nguy lái phi thuyền vừa chạy vừa xả đạn tung tóe. Hắn đã sớm biết Tyler không dám giết mình nên tự tung tự tác, dùng hỏa lực bắn phá không thương tiếc. Chẳng mấy chốc đội tàu đuổi theo hắn cũng bị bắn hạ gần hết.

Tyler đuổi theo sau nghiêng tàu đâm vào phi cơ của Tống Nguy khiến hắn bị lộn một vòng trên không. Nhân cơ hội này y nhằm đuôi phi cơ bắn tới khiến cho phi cơ của Tống Nguy bốc cháy. Hắn vội vã nhảy ra ngoài, nương theo một cây cột lớn thả mình rơi xuống. Trong lúc di chuyển hắn còn tranh thủ rút súng bắn về phía Tyler khiến y phải liệng ra xa. Tống Nguy hạ chân xuống đến sàn nhà, liền nhằm một căn phòng lao vào. Chân hắn vừa bước tới cửa, tấm kính đã bị bắn sập, khiến Tống Nguy bị trượt đi một đoạn dài. Hắn ôm lấy đầu trong khi nghe tiếng Tyler gầm lên:

"Không được giết hắn. Bắt sống!"

Những kẻ vừa nã đạn liền thu hỏa lực, lao vào bao vây Tống Nguy ở giữa. Súng trong tay hắn vì cú trượt ban nãy mà rơi xuống sàn, văng đi một đoạn dài. Tống Nguy lao theo với lấy, nhưng một tên đã nhanh chóng bắn một phát đạn khiến nó văng ra xa. Tay Tống Nguy vồ hụt. Giờ thì trên người hắn chỉ còn một con dao quân dụng, Tống Nguy liền nhanh tay rút ra.

Lúc này, toàn thân hắn đầy thương tích. Vết thương trên mặt ban nãy đánh với Tyler bây giờ còn rỉ máu, chảy xuống mắt khiến cho tầm nhìn của hắn trở nên mờ mịt.

Căn phòng này khá rộng, lại là phòng thí nghiệm nên đặt rất nhiều lồng kính kim loại. Tống Nguy bị vây khốn, liền dùng dao găm quân dụng để cận chiến. Hạ được hai tên, hắn liền ôm lấy khẩu súng của một tên vừa ngã, lăn một vòng dưới chân địch, vừa lăn vừa nhả đạn.

Hỏa lực mạnh bắn ở tầm thấp khiến mấy tên còn lại không kịp phản ứng, liền bị đạn bắn nát đầu gối, cùng ngã xuống. Tống Nguy chồm dậy trong lúc Tyler hùng hổ xông tới, dơ tay bắt lấy hắn. Tống Nguy trước đó đã xả một phát đạn vào bể chứa dung dịch lỏng, khiến nó tràn ra ngoài. Hắn đu lên đống dây cáp treo tơ lửng giữa phòng thí nghiệm, bay người lên cao.

"Fuck, tên khốn này nhanh thật đấy!" Tyler thốt lên.

Tống Nguy: "Ông nội mày đây là sát thủ cấp AAA!"

Tyler không thèm để ý đến ông nội sát thủ Tống Nguy mặt mũi bê bết máu còn khoa trương kia, trực tiếp bay lên như một con báo săn, bám vào dây cáp. Chỉ một cú bật của y mà đã bám ngay phía dưới Tống Nguy, trong khi hắn còn chật vật leo lên cao.

Soạt một cái, Tyler dơ tay bắt trúng chân Tống Nguy, khiến một mảng quần của hắn bị xé rách. Tống Nguy đạp y một cái rồi nhanh chóng trèo lên trên. Nếu hắn nhớ không nhầm thì ngay phía trên là trung tâm điều khiển. Nhưng Tyler nào để cho hắn dễ dàng toại nguyện, chỉ bằng một cú bật, cả người y uốn cong như cánh diều, lộn một vòng ngược lên trên đầu Tống Nguy. Tống Nguy đang lộn người đạp vào cửa thông hơi, lại thấy Tyler ở trên đầu mình, hắn vội vàng lộn người trở lại. Cú đạp của Tyler rơi vào thinh không, nhưng y không dừng lại, xoay một vòng đã bắt được tay Tống Nguy.

"Rắc" một tiếng, Tống Nguy hét lên đau đớn. Khuỷu tay đã bị Tyler bẻ gãy. Con dao quân dụng rơi xuống sàn. Tyler đồng thời vươn tay tới, móc vào mắt Tống Nguy. Một bên mắt của hắn bị y móc trúng, tối sầm lại, máu tươi tràn ra. Một tay Tống Nguy vẫn bám trên dây cáp, trong khi Tyler ra sức đạp vào tay hắn. Tống Nguy đau đớn duỗi tay ra, để cả thân hình tự do rơi xuống. Đúng lúc này, Victor từ đâu bay tới trong hình dạng cơ giáp, vươn tay sắt cuốn lấy hắn, ném vào trong.

Nghe Radio full chương tại kênh Youtube Đọc truyện đam mỹ HỏaLệnh.

Tyler bắt hụt con mồi, gầm lên tức giận. Y lộn người nhảy vào chiếc Ring đang để chế độ tự hành còn lơ lửng trên không trung, nhằm Victor bắn xối xả. Victor biến hình thành phi cơ, lượn vòng tránh hỏa lực của Tyler.

"Tên khốn này phát điên rồi!" Tống Nguy nói.

Ban nãy Tyler vẫn còn định bắt sống hắn, lúc này có vẻ như y nổi điên, ra sức tấn công như thể quyết tâm bắn hạ. Phi cơ trúng đạn của Tyler, bốc cháy dữ dội. Victor ôm Tống Nguy nhảy ra ngoài phi thuyền, lăn thành một đoàn dưới đất. Victor lôi Tống Nguy dậy, tiếp tục chạy. Đạn từ phi cơ của Tyler bắn bén gót chân hai người. Tống Nguy vừa chạy vừa ôm cánh tay đã gãy, mắt tối sầm không nhìn thấy đường, đau đớn đến đổ mồ hôi.

Hai người chạy đến một phòng chứa nhiên liệu, liền dựa lưng vào đống ống nhiên liệu lấy sức. Victor đưa cho Tống Nguy một khẩu súng, nói:

"Em dùng đi!"

Tống Nguy dùng một tay đón lấy. Victor tranh thủ lôi cánh tay đã gãy của hắn, nói:

"Nhịn đau một chút!"

Nhịn đau vốn là sở trường của Tống Nguy, hắn không nói gì, ngậm họng súng vào miệng. Chỉ thấy rắc một tiếng, Victor đã ra tay nối lại xương cho hắn cùng một cơn đau thốc lên tận não. Tống Nguy rút khẩu súng từ trong chính miệng mình ra, nói với Victor:

"Sao anh còn quay lại?"

Victor thấy một bên mắt của Tống Nguy vẫn chảy máu, gã liền nhanh tay quệt đi, nói: "Em cố gắng nhịn đau một chút!"

"Vết thương này có là gì chứ. Nói xem sao anh còn quay lại?"

"Tôi đánh không tới nổi phòng điều khiển, đành quay lại hỗ trợ em. Giờ chúng ta cùng đánh!"

"Được, cùng đánh, như hồi ở C.S.I!"

"Như hồi ở C.S.I!"

Victor nói, dơ tay kéo cổ Tống Nguy, hôn hắn một cái thật mạnh. Khi buông ra, gã nói:

"Tôi kiệt sức, cầu chiến lực!"

"Con mẹ nhà anh!"

Đúng lúc này, đạn bắn sượt ngay trên đầu hai người, va vào thùng nhiên liệu tóe lửa. Victor ôm đầu Tống Nguy đè xuống. Lúc này cả một đội an ninh đã tiến vào trong. Victor ra hiệu cho Tống Nguy, cả hai rất hiểu ý, liền cầm sẵn súng trong tay.

Chủ Thần vừa bắn đi một đầu đạn hạt nhân, khi thấy trên màn hình, Diệp Minh và Alekos đã một đường dùng hỏa lực đánh ra, hắn cũng không quan tâm, quay lại tiếp tục chuẩn bị bắn đi đầu đạn thứ hai. Lần thử nghiệm này, phải cho ra một kết quả mà hắn đã chờ đợi suốt hai mươi năm.

Đúng lúc này, một nhân viên kỹ thuật trong phòng lớn tiếng báo cáo:

"Thưa Chủ Thần, phát hiện vật thể lạ đang đuổi theo tên lửa phá băng của ta!"

Chủ Thần rời tay khỏi nút bấm trong chiếc hộp đựng mã phóng, đứng bật dậy:

"Chiếu lên đi!"

Trên màn hình, một vật thể chưa xác định đang lao đi dưới đáy đại dương, hướng về phía đầu đạn hạt nhân vừa phóng đi. Thậm chí vật thể này còn tìm được đường đi ngắn nhất, trong nửa phút nữa có thể chặn đầu.

"Bắn hạ cho ta!"

"Thưa ngài, hiện tại không có vũ khí nào của chúng ta đuổi kịp!"

"Hừm! Mặc kệ nó đi. Hai mươi giây nữa tên lửa của ta đã tới mục tiêu, hắn cũng đuổi không kịp đâu!"

"Vâng, thưa ngài!"

Chủ Thần quay lại với chiếc hộp đựng mã phóng, chuẩn bị nhấn một nút nữa thì ầm một cái, cả cánh cửa kim loại lớn bị bắn thủng. Chuông báo động bên trong trung tâm điều khiển hú lên ầm ĩ. Cùng với bụi và lửa, một thân hình cũng bắn vào trong, nằm sõng soài trên nền nhà. Người này là Quân Dao. Ả lập tức bò dậy, lảo đảo cầm súng xông trở lại. Nhưng chưa kịp đi bước nào đã bị một ngọn lửa từ đâu cuốn tới, vây lấy người ả. Quân Dao hét lên rồi cuống cuồng lăn lộn dưới đất để dập lửa. Trên người ả khói đen mịt mù, khét lẹt.

Cùng lúc hai bóng người xông vào. Đó là Diệp Minh và Alekos. Chủ Thần từ từ đóng hộp mã phóng lại, phủi đôi bàn tay trắng bệch của y, nói:

"Hỏa nhân kể cũng nhanh thật đấy!"

Diệp Minh không nói không rằng, vận hết hỏa lực vào hai bàn tay, vung một cái, căn phòng gần như bị thiêu đốt hơn một nửa. Tiếng la hét của nhân viên kỹ thuật bị lửa thiêu tới, tiếng xô đẩy, chạy tán loạn khiến cả căn phòng rộng trở nên nhốn nháo. Chủ Thần không nói một câu, dơ tay một cái, cả bức tường an ninh phía trước đổ sập. Hắn lạnh lùng nhìn đám nhân viên như đàn chuột kia, lạnh giọng nói:

"Đi ra hết đi!"

Những tên còn chưa dám ra giờ nghe thấy lệnh Chủ Thần, mừng như được sống thêm một kiếp, co giò chạy ra ngoài. Quân Dao cả người đen như than, cuối cùng cũng đứng dậy được. Quần áo và tóc ả cháy khét, không còn đâu vẻ mặt lãnh đạm mà xinh đẹp thường ngày.

Nghiêm cấm thương mại hóa tác phẩm dưới mọi hình thức khi chưa được sự đồng ý của tác giả. Liên hệ tác quyền: +84 0917899789 hoặc gmail bachvanthuquan

Trong chiến địa đang rực cháy, chỉ còn bốn người Chủ Thần, Diệp Minh, Alekos và Quân Dao. Hộp mã phóng vẫn còn để trên bàn, ngay sau lưng Chủ Thần.

"Biết là không thể thắng ta nhưng vẫn dẫn xác tới! Ngươi tưởng ta không có cách ép ngươi mở Hỏa Thần Môn sao?"

"Hừ, Hỏa Thần Môn, ngươi muốn mở, trước tiên phải tìm thấy đã! Nhưng nghe chừng ngươi sẽ không thể tìm thấy đâu nhỉ?" Diệp Minh nghênh ngang đứng dạng chân giữa phòng, miệt thị nhìn Chủ Thần. Alekos trên tay sáng rực hỏa lực, đang chằm chằm nhìn Quân Dao khiến ả thụt lùi lại phía sau. Ả vừa bị ăn hỏa lực của Alekos vẫn còn cảm thấy kinh sợ.

Chủ Thần thản nhiên nhìn màn hình, tên lửa phá băng hắn vừa phóng đi, đã gần va chạm với núi băng khổng lồ nhất Bắc Cực, là trụ đỡ của toàn bộ vùng băng trên bề mặt. Chỉ cần núi băng bị khoan một lỗ, toàn bộ vùng Bắc Cực sẽ chỉ còn là một bức tường bị khoan đúng điểm yếu, chờ sụp đổ mà thôi.

Diệp Minh sốt ruột giải quyết xong việc còn đi cứu Tống Nguy, không buồn đôi co với Chủ Thần, liền ra tay bắn hỏa lực về phía hắn. Nguồn hỏa lực cuồn cuộn mà Diệp Minh vừa bắn ra, mau chóng bị Chủ Thần hút lấy. Chỉ thấy hắn dơ tay ra, làm động tác như vơ một nắm cỏ, lập tức hỏa lực của Diệp Minh cuốn lại thành một vòng lửa cháy rực. Ngay sau đó, bị Chủ Thần dùng tay kia, tạo ra một quầng sáng xanh, ụp xuống, bóp nát. Nhìn hỏa lực của mình bị Chủ Thần hóa giải thành hư không như vậy, Diệp Minh không khỏi chấn động. Alekos vừa tranh thủ bắn hỏa lực phá nát các hộp kỹ thuật và máy chủ trong phòng, vừa nói với Diệp Minh:

"Wolfe có thể dùng cả hỏa và băng! Quân chủ, ngài nhớ tôi nói gì lúc trước chứ? Hãy gọi hỏa lực bên trong của ngài, đó mới là hỏa lực mạnh nhất."

Diệp Minh chưa kịp nói gì thì bất thình lình, Tống Nguy cùng Victor mỗi người hai khẩu súng trên tay, đồng loạt xông vào. Diệp Minh nhìn thấy Tống Nguy, mừng như điên. Nhưng anh cũng chưa kịp hân hoan thì tim lại rớt xuống một mạch vì nhìn thấy bộ dạng không thể thảm hơn của hắn. Thân trên của hắn để trần, nhiều vết thương dài ngang dọc khắp từ lưng tới ngực, bụng. Bả vai còn bị một lỗ đạn xuyên qua, máu đen rỉ ra rồi đông đặc lại. Một bên mắt chảy máu thành vệt, trông như quỷ từ địa ngục. Vết bớt hình hoa đào trên vai hắn vậy mà vẫn đỏ đến chói mắt, mặc dù có bao nhiêu vết máu trên cơ thể cũng không thể che lấp màu đỏ ấy.

"Tống Nguy, em..."

Tống Nguy nghe thấy Diệp Minh gọi mình, chỉ liếc mắt qua một cái rồi ánh mắt rơi đến chiếc hộp màu trắng để trên bàn...

Nhận được cái nhìn lạnh lùng của Tống Nguy, Diệp Minh thấy cổ họng nghẹn đắng lại. Ngay dưới đuôi mắt hoa đào ấy còn có một vết thương mới tinh, xẻ dưới mí mắt thành một đường thẳng rớm máu. Mái tóc hơi dài được Tống Nguy buộc túm lại phía sau, làm lộ ra toàn bộ gương mặt của hắn. Lúc này, Diệp Minh mới nhận ra người mà anh để trong lòng còn có bộ dáng ngỗ ngược thế kia.

Lúc này, trên màn hình còn sót lại trong phòng chưa bị Alekos bắn vỡ, thấy vật thể lạ nào đó đã lao trúng tên lửa phá băng của Chủ Thần khiến nó lóe lên như sao băng rồi tắt lịm. Mặt Chủ Thần trở nên xám xịt. Hắn quay lại, vươn tay mở hộp đựng mã phóng...

Ở đâu đó, Hải Tâm bỗng thấy tim mình đau nhói. Anh vội vã gọi Nhạc Ly... không có tín hiệu!