Hoa Nhài Nhỏ Của Anh

Chương 39



Cũng không biết có phải là nguyên nhân mùa hè hay không, trong chăn nóng hầm hập, mắt cô vẫn chưa mở ra, lộ ra nửa đoạn đùi trắng nõn như ngó sen ra ngoài trước.

Đêm qua trước khi ngủ, cô liền nói với bà nội cô muốn ngủ nhiều một chút, hiện giờ không có người kêu cô, cô trằn trọc thì thầm một tiếng, xoay người, đổi tư thế khác tiếp tục ngủ.

Thế nhưng lúc cô nghiêng qua, nguồn nhiệt đó giống như có ý thức, sáp lại gần, dán chặt vào cô.

Ở trong nhận thức của Hứa Mạt chính là giống như dây leo quấn lấy.

Cô ưm một tiếng, sau đó liền cảm nhận được thứ gì đó có lông lại gần ngay gáy cô, cọ đến làm cô ngưa ngứa.

Phía sau cũng dán lên một vật thể kiên cố ấm áp, chỗ từ lưng lại đi xuống có cảm giác ùn ùn kéo đến khí thế như chẻ tre.

Hứa Mạt,"......"

Chuyện này nhất thời, cô cái gì buồn ngủ cũng không còn, cả người cọ xát bật dậy, đầu vừa ngẩng, liền đụng phải cằm cứng rắn của Thẩm Thận.

Người sau lưng kêu lên một tiếng đau đớn, tay dày vừa vung, ôm cô trở về.

Giọng nói khàn khàn, cực kỳ có từ tính, ở trong buổi sáng này gợi cảm muốn mất mạng, "Ừm....buồn ngủ quá....lại ngủ thêm một chút."

Hứa Mạt tức giận, "Anh khi nào trèo lên vậy, anh nhanh đi xuống!"

Này còn không đủ, "Anh đừng ôm em."

Thẩm Thận nhíu mày, "Đừng ồn."

Hứa Mạt ở trong lòng anh xoay một vòng, hai người mặt đối mặt, tay dùng sức véo bả vai anh, "Thẩm Thận, em không có nói đùa, anh không thả ra em liền trừ sạch điểm của anh."

Thẩm Thận nhắm mắt làm ngơ, chặt chẽ siết chặt lấy cô, Hứa Mạt không còn cách nào, đạp một cái lên bắp đùi anh.

Anh hự một tiếng, tay dần thả lỏng.

Giây tiếp theo, tay Thẩm Thận tiến vào trong chăn mỏng, một phát nắm lấy cổ chân làm loạn của cô, "Được rồi, thả ra rồi."

"Anh nắm mắt cá chân của em làm gì....anh còn không buông tay..." Hứa Mạt muốn cởi ra, thế nhưng sức lực của phụ nữ hoàn toàn chống không lại sức lực của đàn ông.

Thẩm Thận cũng bị thành công đánh thức, không ngủ được nữa, nhắm mắt dưỡng thần một hồi, sau đó mở đôi con ngươi sâu thẳm đó ra, nhìn vào cô chằm chằm.

Tay Hứa Mạt còn đang chiến đấu ở trong chăn, Thẩm Thận buông mắt cá chân cô, ngược lại nắm chặt lấy tay nhỏ của cô.

Sau đó, giống như làm ra cử chỉ điên rồ, dẫn dắt cô lại gần chỗ nào đó.

!!!

Hứa Mạt cảm nhận được một loại nguy hiểm, giọng mềm mại ngày xưa đều biến điệu rồi, "Thẩm Thận...anh như vậy em thật sự lại sẽ không để ý anh nữa..."

Thẩm Thận lúc này mới giống như hồi thần, động tác dừng lại, sau khi ánh mắt hồi phục tỉnh táo, anh vừa muốn giải thích gì đó, trực tiếp bị đạp xuống giường.

Hứa Mạt vén tấm chăn vừa nãy bị nặn thành một nhúm, đắp kín bản thân, cảnh giác liếc nhìn anh.

Vẻ mặt nhìn anh liền giống như nhìn sói, còn là loại vô cùng háo sắc.

"Tiểu Mạt." Thẩm Thận hiếm khi có chút lờ mờ, gọi cô một tiếng, sự hăng hái lúc trước, theo mái tóc xõa tung tán loạn của anh đồng thời biến mất hầu như không còn.

Anh cuối cùng không thể nói, anh cho rằng bản thân lại mơ giấc mộng đó.

Dù sao cô trong mơ gần trong gang tấc, hai người ở trong chăn thân mật ôm ấp.

Anh rất lâu chưa có làm, lại là buổi sáng, cùng nhau khiêu khích, tình thế liền phát triển theo chiều hướng không thể kiềm chế.

Nắm lấy tay nhỏ trắng nõn của cô, anh liền muốn....

Thẩm Thận nhẹ ho một tiếng, đứng từ dưới sàn dậy.

"Sao anh lại chạy lên đây, sàn nhà.....sàn nhà và giường cũng phân không rõ sao?" Giấc ngủ buổi sáng của Hứa Mạt bị anh làm thành thế này, lòng nghẹn vô cùng, thế nhưng còn bị đùa giỡn lưu manh.

Thẩm Thận nhớ đến gì đó, nhún vai, ngữ khí chậm rãi, "Đêm qua anh nói sàn nhà có chút lạnh, hỏi em có thể lên giường ngủ không, bản thân em đã đáp ứng rồi."

Ngữ khí vô cùng nghiêm túc, bộ dạng này của anh, Hứa Mạt cũng hoài nghi bản thân, cô thăm dò hỏi, "Anh xác định? Sao em không nhớ vậy."

Sau cùng, cô thêm một câu, "Không đúng, em cảm thấy anh chính là cố ý."

Thẩm Thận lười biếng dựa vào tường, "Lừa em làm gì, nói xong em liền ngủ rồi."

Hứa Mạt tỉ mỉ nhớ lại, cảm thấy bản thân tối qua hình như quả thật trong lúc mơ hồ đáp lại một câu gì đó.

Bây giờ cái này cũng không phải quan trọng, quan trọng là, anh mới sáng sớm...

"Anh quá đáng lắm.....Anh sáng sớm cái kia..."Hứa Mạt nói cũng cảm thấy ngại ngùng, ánh mắt lung lay một hồi, chính là không nhìn anh.

"Sáng sớm rất bình thường." Thẩm Thận ý sâu xa.

Ngừng một chút, anh giống như nghĩ đến gì đó, "Em quên rồi? Trước kia lúc buổi sáng, hai chúng ta..."

Trước kia buổi sáng hưng phấn lên, hai người lăn qua lăn lại đến buổi trưa cũng là chuyện bình thường.

Ngữ điệu của anh chậm rãi, còn mang theo chút mùi vị vẫn còn chưa đã, hiện rõ là đang nhớ đến khoảng thời gian đó.

Hứa Mạt lúc này hoàn toàn không lên tiếng, giây tiếp theo, Thẩm Thận vừa nâng mắt liền nghênh đón tình yêu cưỡng chế chuyên thuộc về buổi sáng này.

Gối đập vào mặt anh, tiếp đó rơi xuống đất, nảy lên hai cái.

Thẩm Thận, "....."

Có lẽ âm thanh của hai người quá lớn, cánh cửa bị người gõ gõ, một giọng nói trong veo xuyên qua cánh cửa truyền vào, "Chị, chị không sao chứ?"

Là Hứa Trạm.

Hứa Mạt bình phục một hồi, nâng giọng đáp, "Ừm, không có chuyện gì, chị tiếp tục ngủ một lát."

Nói xong, cô hung dữ trừng Thẩm Thận một cái, lại chui vào trong chăn, nhỏ giọng kháng nghị, "Anh không được tiếp tục lên, nếu không anh đi ngủ sàn nhà phòng khách."

Hiếm khi nhìn thấy bộ đáng tiểu ác quỷ của Hứa Mạt, Thẩm Thận cong khóe môi, nhặt lên cái gối dưới sàn, tiếp tục tay lại nhặt lên một cái khác, nắm mỗi bên một cái, nắm chặt trong tay.

Sau khi đặt gối đầu phẳng phiu về mặt sàn xong, anh dùng tay vỗ vỗ.

Đang chuẩn bị nằm xuống, trong tầm mắt lại liếc thấy dáng vẻ Hứa Mạt liếc nhìn anh, cái đầu nhỏ lộ một nửa từ trong chăn, nhìn thẳng qua bên đây.

Thẩm Thận không những khuôn mặt đó đẹp trai, ngay cả tay cũng tinh tế, thon dài như ngọc, tùy ý đặt ở chỗ nào cũng đều cảnh đẹp ý vui.

Hứa Mạt nhìn bàn tay khớp xương rõ ràng của anh đang nhẹ vỗ hai cái gối, nhưng sau đó dáng vẻ bóp lấy, trong lòng lại nghĩ đến một cảnh tượng khác.

Cô mạnh mẽ chôn đầu vào, xong rồi......đều trách Thẩm Thận, cô hiện giờ cũng trở nên suy nghĩ không thuần khiết rồi.

Hứa Mạt lần này ngủ có chút lâu.

Khi đều đã gần trưa, cô mới rửa mặt xong, từ trong phòng bước ra.

Thẩm Thận đã dậy rồi, đang ngồi ở trong sân, đang nhặt rau cùng bà nội Hứa, thỉnh thoảng còn nói chuyện một lát, chọc bà nội Hứa vô cùng vui vẻ, tâm tình vô cùng tốt.

"Tỉnh rồi?" Thẩm Thận đã nhìn thấy cô, đứng dậy.

Hứa Mạt theo ý thức lùi ra sau, nhưng lại cảm thấy đây là nhà bản thân sợ anh làm cái gì.

Cô ho vài cái, ngồi bên cạnh bà nội Hứa.

"Ngủ thoải mái rồi?" Bà nội Hứa đang bóc hạt bắp, mỉm cười hỏi.

"Vâng...." Hứa Mạt có chút chột dạ, cúi đầu đáp một tiếng.

"Tiểu Thận vừa nói với bà đêm qua ngủ vô cùng ngon, ngủ sàn nhà cũng không cảm thấy cứng.

Hứa Mạt liếc nhìn Thẩm Thận, người sau nhướng mày nhìn cô.

Đây không phải phí lời sao, anh ngủ trên giường, cứng mới lạ.

"Bữa sáng cháu chưa ăn, chờ lát nữa trước khi ăn trưa uống chút cháo bắp, cố ý chừa lại cho cháu." Bà nội Hứa bưng một cái lồng hạt bắp đi vào nhà bếp.

Hứa Mạt gật đầu, không nhìn Thẩm Thận, đi theo bà nội Hứa vào trong.

Sau khi qua cơm trưa, Hứa Trạm nói muốn đi ngủ một giấc, ngày mai thi đại học, cậu không muốn tiếp tục xem sách, chờ đến trước khi ngủ nhẩm lại một hồi cũng không sai biệt lắm.

Cậu đối với bản thân hiểu rõ, trái lại không quá lo lắng.

Hứa Mạt không ngăn cậu, tùy theo ý cậu.

Bà nội Hứa nói hai thanh niên bọn họ đứng đó cũng không làm gì, đuổi bọn cô ra ngoài, để hai người đi dạo thành nhỏ.

Thẩm Thận cầm chìa khóa xe ở trên bàn, hỏi Hứa Mạt, "Muốn lái xe sao?"

Hứa Mạt suy nghĩ, lắc đầu, "Chúng ta đi dạo gần đây đi, không cần phải lái xe."

Thẩm Thận gật đầu, đem chìa khóa bỏ lại chỗ cũ.

Hai người không nhanh không chậm đi dạo, kỳ thật Dương Thành phát triển không tệ, nhưng nhà Hứa Mạt nơi này gần ngoại ô, thế nên dân cư thưa thớt, cây cối khá nhiều.

Không khí nơi này rất tốt, đầu hạ đến, xung quang lại là màu xanh mướt, trong lạnh lại tốt đẹp.

Hai người liền men theo con đường nhỏ như vậy đi song song, vẫn là Hứa Mạt nói chuyện trước, "Thẩm Thận....nếu như anh không có việc gì, hôm nay có thể đi rồi."

Anh có bao nhiêu bận, Hứa Mạt cũng hiểu.

Không đề cập tới cô đây vì làm công cho Nhất Thiên, anh là tổng tài, việc cần giải quyết luôn nhiều.

"Em liền muốn đuổi anh đi như vậy?" Thẩm Thận hai tay đút túi, chậm rãi phun ra một câu.

"Kỳ thật không có bận như trước." Anh nói là sự thật, trước đây anh tự lập công ty, công trạng liền dựa vào đơn buôn bán, chính là không ngừng liều mạng làm việc, thương lượng một vụ cần tiêu tốn thời gian vô cùng lâu.

Nhưng tính chất của Nhất Thiên không giống, dù sao cũng là công ty lớn, lại thuộc tính chất giải trí, các bộ phận phân công rõ ràng, anh chỉ cần phát biểu chút ý kiến trong những quyết sách quan trọng là được. Mà đối với phương diện đầu tư trong giới, anh không thiếu tiền.

Lại nói, anh nguyện ý cũng vui vẻ tiêu phí thời gian rảnh rỗi ở bên cạnh cô.

Anh có khả năng đó.

"Ồ....vậy móc khóa con thỏ đó, anh luôn giữ lại sao?" Hứa Mạt nâng mắt, nhìn về anh ở bên trái cô.

Ánh nắng tươi sáng sau trưa, như vậy có thể nhìn rõ lông mi dài của anh, sống mũi thẳng tắp, đôi môi hơi mím. Sau đó là đường dưới cằm ưu tú, đường cong trôi chảy lại lưu loát, mỗi một độ cong đều giống như ông trời tỉ mỉ chế tác.

Ở phương diện diện mạo, anh không có bất kỳ khuyết điểm nào.

Thẩm Thận hơi cúi đầu, ánh mắt gắt gao khóa chặt cô, "Ừm, vốn muốn giữ lại, sau khi em đi rồi, anh liền luôn treo lên."

Đâu chỉ như vậy, dựa theo lời Tống Đình nói, anh liền kém mang theo thiếp thân, cùng nhau ngủ.

Hứa Mạt đã viên đá nhỏ trên đường mòn, giọng nói mơ hồ, "Vậy chính là nói...nếu em không đi, anh liền không treo lên đúng không?"

Thẩm Thận cười lên, "Suy nghĩ hết một đường, em chính là nghĩ cái này?"

Hứa Mạt có chút xấu hổ, đón lấy ánh mặt trời, ánh sáng đó chói đến làm cô hơi híp mắt.

Hôm nay Thẩm Thận mặc một áo thun trắng đơn giản, vẫn là bộ mà Hứa Mạt vốn chọn cho Hứa Trạm.

Anh cười vô lương như thế vẫn là quay đầu lại, rất có chút mùi vị cậu trai lớn, rất giống kiểu hot boy được hoan nghênh nhất lúc cấp ba.

Hứa Mạt im lặng một hồi, "Cũng không phải đang nghĩ cái này, chính là đột nhiên nghĩ tới mà thôi....."

Thẩm Thận dừng lại, nắm lấy tay cô, kéo về phía anh, Hứa Mạt không có giãy giụa.

Nhịp tim anh hiếm khi lỡ một nhịp, "Anh nghĩ không giống em."

Hai người dựa sát vào nhau, Hứa Mạt nghi hoặc nhìn anh.

Thẩm Thận nhẹ nâng cằm cô lên, hơi cúi người, nụ hôn nồng nhiệt rơi xuống.

Anh nhẹ chiếm lấy môi anh đào của cô, trằn trọc cắn m,út, sau khi ở bên trên tỉ mỉ miêu tả qua một hồi, mới thăm dò tiến vào, tiến quân thần tốc.

Đến cuối cùng, anh xoa vòng eo nhỏ nhắn của cô, dịu dàng mút đầu lưỡi cô, hai người liền ở trong cây xanh hoang dã này hôn sâu.

Qua rất lâu, Thẩm Thận mới buông cô ra.

Chỉ là cánh môi như cũ không buông tha cho cô, ở trên đó cọ xát, giọng nói khàn khàn, âm cuối quyến luyến, "Lời vừa nãy chưa nói xong, anh đang nghĩ là, hôn em."