Hoa Lạc Giản không nói gì nữa. Chỉ là dẫn cô ra ngoài, rồi ngồi xuống.
Thu Giang Lãnh nhìn cô muốn kéo giầy cô ra thút thít hỏi:
"E-Em làm gì vậy..."
"Kiểm tra chân, vừa nãy chị ngã nặng qua."
Hoa Lạc Giản hành động thực sự rất cẩn thận những vẫn khiến Thu Giang Lãnh đau đến rùng mình. Thu Giang Lạnh bị cơn đau cường ngạnh ngăn lại đau thương mất mát trong lòng.
Quần vén quá đầu gối, lúc này có thể nhìn thấy đầu gối bị trầy một mảng lớn, đỏ hồng cả lên.
Hoa Lạc Giản nhíu mày thật chật.
Vết thương nặng hơn cô nghĩ.
Trợ lí cùng nhân viên đoàn phim đã sớm chạy đến bên cạnh. Nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi hít sâu một cái.
"Hộp y tế." Cô nói với trợ lí của mình. Trợ lí cúi thấp xuống đưa hộp y tế cho cô, bên trong bông cồn kéo gì đó đều đủ cả.
Hoa Lạc Giản dùng cồn tẩy nhúng bông, vừa làm vừa nói:
"Sẽ đau một chút."
"Không sao..." Thu Giang Lãnh kiên định nói. Đuôi mắt cô hơi ửng hồng lên vì khóc quá lâu.
Chỉ là bông vừa chạm vào chân, cô liền không nhịn nổi muốn gào lên.
Đau...đau quá TT
Hoa Lạc Giản vẫn dành một phần sự chú ý cho cô, thấy cô mím môi nắm chặt lấy áo thì vừa buồn cười vừa đau lòng.
"Vẫn buồn sao?"
Thu Giang Lãnh nghe cô hỏi vậy, gật đầu rồi lại lắc đầu. Bi thương đã phai nhạt đi không ít, nhưng cảm giác tim nghẹn đến hoảng vừa nãy thì cô không sao quên được.
"Chỉ có thể trách Tây Song Chúc mệnh thực sự không tốt..." Hoa Lạc Giản nói.
"Ai lại tự mình ngự giá thân chinh cơ chứ."
Thu Giang Lãnh nghe vậy liền không vui rồi.
"Chuyện này sao có thể trách Tây Song Chúc? Kinh Quốc đã mất 5 thành, lòng quân rối loạn, chủ tướng lại vừa chết trận, Tây Song Chúc không đi thì ai đi được đây? "
Thấy cô không nhìn cô, Thu Giang Lãnh vương tay ra dùng hai tay ôm mặt cô, buộc cô phải nhìn cô ấy. Cô ấy nhìn vào mắt cô, vô cùng nghiêm túc nói.
"Không phải Tây Song Chúc sai."
Nhìn khuôn mặt nhỏ tức giận của Thu Giang Lãnh, Hoa Lạc Giản thu lại kéo cùng bông, khẽ cười nói: