Hoà Phong Du

Chương 2



Theo kinh nghiệm theo đuổi tình yêu của ta, thì đối với tảng băng như Lăng Du, chỉ có mặt dày mày dạn kiên trì theo đuổi thì mới may ra thôi!

Ta vốn định cổ vũ nàng ta một câu nhưng lại nghĩ tới cảnh phải cùng nàng ta so tài nháy mắt liền nghe mệt trong người, dứt khoát không thèm làm thân nữa.

“Hay chúng ta trước mắt cứ quay về đã?”

Ta nhìn lại thấy vị cô nương này cũng là một người nhẹ nhàng, chắc cũng không quậy ra được cái gì đâu, liền quay đầu nói với Lăng Du:

“Đi thôi, đừng để chủ tử của huynh chờ lâu!”

“Hắn không chết đói được đâu!” – Lăng Du cười lạnh.

Á, sao nghe có mùi thuốc súng trong lời hắn, gan to ghê, bộ không sợ bị trừ tiền công hả trời?

Ta vừa cõng Liên Nhi vừa nghĩ nghĩ, sao hôm nay miệng lưỡi cái tên Lăng Du này tự nhiên sắc bén vậy, không phải hôm kia còn bị ta nói cho tức chết sao?

Đầu óc nhanh nhạy, học hỏi cũng nhanh vậy sao?

Lăng Du là cái đồ không biết thương hoa tiếc ngọc, bước vài bước đã biến mất giữa sương tuyết trắng xóa, bỏ lại ta với yêu nữ này.

Ta cõng Liên Nhi đi chầm chầm phía sau, trên người nàng ta thoảng ra một mùi hương mà cứ ngửi là mũi ta liền muốn ắt xì. Ta bắt đầu hỏi chuyện để tự đánh lạc hướng bản thân:

“Tỷ tỷ này, tỷ là người ở đâu đến? Vì sao bỗng nhiên lại xuất hiện ở chốn rừng núi hoang vu này?”

Liên Nhi nhỏ giọng mà đáp: “Ta đang đi ngắm tuyết thì bị lạc đường.”

“Ờ”, ta cũng lười vạch trần nàng ta.

“Hay để ta đưa tỷ đến y quán nha?”

“Không được, ta đau lắm, không muốn đi y quán, chỉ muốn đi cùng các ngươi thôi!”

“Cùng đi với bọn ta thì vết thương của tỷ làm sao khỏi, không phải càng đau hơn sao? Bộ tỷ muốn đợi nó tự lành à?”

“Ta đối với vị công tử kia là nhất kiến chung tình, nhìn thấy chàng ta sẽ không đau nữa!”

Từ xa ta nghe tiếng cười của Lăng Du truyền tới, lại tiếp tục hỏi Liên Nhi:

“Tỷ đừng giỡn ta! Sao tỷ biết đó là nhất kiến chung tình?”

Liên Nhi ở trên lưng ta, kề sát tai ta thì thầm:

“Tiểu muội muội này, ta và muội cũng giống nhau cả thôi, đừng giả bộ nữa! Trong lòng ta và muội đều hiểu mà ~”

“…”

Thiệt ra á ta cũng không biết Lăng Du là ai, cái tên này cũng chỉ mới biết đây thôi.

Ta còn đang muốn hỏi thêm, đáng tiếc khinh công của ta quá tốt, rất nhanh bọn ta đã đến điểm đoàn xe ngựa đang dừng, đành phải buông Liên Nhi ra: “Vết thương của tỷ sao rồi?”

Nàng ta xua xua tay, khuôn mặt nhỏ bị gió thổi đỏ bừng: “Không sao đâu, ta có mang theo thuốc.”

Chuyên nghiệp nha! Phải công nhận yêu nữ này tu luyện cũng tốt quá đi chứ!

Ta liếc nhìn nàng ta một cái trong lòng thầm tán thưởng rồi xoay người liền đi.

“Ai, từ từ!” Liên Nhi kéo tay áo ta, trong tay nàng lại xòe ra vài miếng vàng lá:

“Vị muội muội này, chúng ta đều lớn cả rồi, làm việc lớn phải quang minh chính đại, không mập mờ ám muội được! Lần này muội nhường ta đi, lần sau ta nhất định sẽ bù lại cho muội hậu hĩnh!”

Ta chớp chớp mắt: “Là sao?”

Liên Nhi lạnh lùng nhìn ta, trong ánh mắt phảng phất một tầng sương mù băng giá:

“Nơi này chỉ có chúng ta, ngươi còn giả ngu làm cái gì? Ta chính là đang nói về vị công tử kia, ngươi biết điều một chút đi. Đừng để rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, tới lúc đó đừng trách ta tàn nhẫn!”

Ta cảm thấy Liên Nhi hình hiểu lầm ta chỗ nào rồi nha!!!!

Vị công tử kia là vị nào á? Rồi nhường là nhường cái gì?

Bà cô ơi, nói chuyện có thể nói rõ ràng một chút không?

Liên Nhi thấy ta vẫn mờ mịt mà nhìn nàng, vẻ mặt phẫn nộ nháy mắt đổi thành một bộ dáng tươi cười ngọt ngào:

“Thôi, ngươi không muốn cũng không sao, vậy thì chúng ta cạnh tranh công bằng đi!”

Nói xong nàng ta liền hướng về phía đoàn xe mà đuổi theo Lăng Du.

Lợi hại thiệt chứ! Chân sưng vù như vậy vẫn không quên dụ dỗ, thả ong bắt bướm cùng nam nhân. Nếu có cơ hội ta nhất định phải đem chuyện này kể lại cho sư phụ học hỏi thêm mới được!

Tự đắm chìm trong suy nghĩ được nửa ngày đến khi mắt ta chạm thấy dáng vẻ yểu điệu thục nữ của Liên Nhi ở đằng xa ta mới sực nhớ ra ta cũng thích Lăng Du mà? Nghĩ vậy ta cũng liền đuổi theo?

Liên Nhi mất cả buổi mới đuổi theo kịp Lăng Du, cố gắng mà bày ra một dáng ngồi vô cùng tao nhã, người nàng hơi nghiêng nghiêng để lộ ra sườn mặt thanh tú, ánh mắt lấp lánh mà nhìn về Lăng Du.

“Công tử à, thỏ con thiệt là đáng thương mà, có thể đừng giết nó không? Hay là chúng ta cùng nhau nuôi nó đi?”

Chiêu thứ nhất, tâm địa lương thiện, yếu đuối đáng thương!

Lăng Du vờ như không nghe thấy, một đao vung lên, thỏ con đi đời nhà ma!

Mí mắt Liên Nhi giật giật, rất nhanh nàng điều chỉnh lại tâm trạng lại khẽ kêu lên một tiếng, hướng về phía Lăng Du mà lảo đảo:

“Aida, chân người ta chân đau quá, công tử xoa xoa giúp người ta đi ~”

Chiêu thứ hai, hy sinh bản thân, dụ dỗ bằng nhan sắc!

Không biết Lăng Du bị làm sao mà né qua một chút, nháy mắt Liên Nhi liền nhào vào cái cây kế bên và phát ra một tiếng rên rỉ nghẹn ngào …

Lần này chắc chắn rất đau, một mảng đỏ xuất hiện trên đầu nàng ấy, ta nhìn thôi cũng đã thấy đau!

Liên Nhi chắc không ngờ Lăng Du là cái tên nào có biết thương hoa tiếc ngọc là gì, để làm hắn chú ý mà nàng ta giả vờ muốn lấy con thỏ trong tay hắn, nào ngờ theo bản năng phòng thủ hắn lại điểm huyệt cô nương nhà người ta!

Aida, ta đứng nhìn một màn này mà lắc đầu, tưởng Liên Nhi là một yêu nữ có thực lực đáng để bồi dưỡng, ai ngờ chỉ là cái đồ ngốc mà thôi!

Ai lại đi giành con thỏ, rõ ràng phải đu bám mà lôi kéo nam nhân đi chứ!

Ta thiệt sự nghi ngờ có khi Liên Nhi bị dụ mua mấy cái thoại bản bí kíp tình yêu hoặc là kim chỉ nam phiên bản lậu của của sư phụ nhà ta cũng nên!

Thời buổi này thương nhân cũng thật không biết xấu hổ, đều chỉ vì tiền mà đem sách đổi trắng thay đen, đến lúc người ta phát hiện được thì biết tìm ai mà kiện đây?

“Cô nương rảnh rỗi lắm phải không?”

Ta đang cười sắp lăn ra đất bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng Lăng Du lạnh lùng ở kế bên tai ta, không khí ám muội khiến ta phải nhảy xa ra

“Không rảnh, không rảnh…… Ta ta ta, ta là đang mải mê xem huynh một chiêu xử lý con thỏ quá đẹp mắt thôi mà!”

Lăng Du cười như không cười:

“Thỏ cũng xử lý xong rồi, đưa vị cô nương này đến xe ngựa đằng kia đi.”

Ta thụ sủng nhược kinh, cười như không cười, bỏ chín làm mười thì cũng là cười, cuối cùng Lăng Du cũng cười với ta rồi sao?

“Được, huynh nói cái gì cũng được!”

Ta cười vô cùng ngọt ngào, sư phụ ta nói mỗi khi ta cười rộ lên, trên mặt sẽ hiện ra một lúm đồng tiền nhỏ, ai nhìn cũng đều yêu thích đó nha!

“Lăng Du, ta ở chỗ này nướng thỏ cực khổ như vậy huynh còn đi đâu đó? Ở lại đây với ta đi!”

Ta thấy hắn muốn rời đi liền vội vàng kéo tay áo hắn, kéo dài âm cuối làm nũng với hắn.

Đây đều là bí thuật do sư phụ ta viết ra trong quyển “Mười bí kíp quyến rũ nam tử”, giờ đây ta tung tuyệt chiêu, đầu tiên là để tán tỉnh Lăng Du, tiếp theo là để cho Liên Nhi kia thấy một yêu nữ thứ thiệt phải quyến rũ sao mới đúng!

Lăng Du không chút khách khí giật tay áo lại, hắn đi về Liên Nhi cô nương kia, khom người đem nàng ta bế ngang lên:

“Ta… đương nhiên là phải cùng Liên Nhi cô nương tâm tình một chút…”

Hả?

Hảaaaa?!!?

Ta trợn tròn hai mắt, cái quái quỷ gì đây?

Không lẽ cái điệu bộ dụ dỗ nam nhân sứt mẻ của Liên Nhi kia tự nhiên có tác dụng ngang vậy sao? Bí kíp của yêu nữ hàng thiệt như ta vô dụng rồi sao?

Liên Nhi kia rõ ràng cũng không nghĩ tới sự tình sẽ chuyển biến theo hướng này liền vui mừng khôn xiết, vội vàng liếc mắt đưa tình với Lăng Du, đồng thời không quên ném cho ta một ánh nhìn khiêu khích.

Ta muốn nổi điên lên, có chết cũng không hết nhục mất!

Bộ dáng này của nàng ta không chỉ là khinh thường ta, mà còn đang vũ nhục cả sư phụ ta!

Ta chống tay lên hông, nhìn Lăng Du bế nàng ta đi càng ngày càng xa, giậm chân giận dữ, phải mất một lúc lâu mới thoát ra khỏi tâm trạng buồn bã “chữ nghĩa trả hết cho thầy”, ta lại sực nhớ, hình như ta quên ghen rồi thì phải?

Hình như lúc này ta nên ghen tị sân si thì mới đúng kịch bản mà hả?

Rốt cuộc thì Lăng Du bế nàng ta đi mất hút, ta cảm thấy có gì đó ở Lăng Du đã thay đổi…

Chẳng phải hắn luôn là một khúc gỗ, một tảng băng ngàn năm sao? Ngoại trừ lúc mắng ta điên thì hắn có bao giờ nhiều lời vậy đâu?

Còn tấm lưng thẳng tắp kia nữa, dáng dấp ám vệ ngày thường đâu rồi? Sao lại có phong thái của một thiếu hiệp võ lâm, hành hiệp trượng nghĩa vậy?

Không…không…không lẽ hắn bị Liên Nhi kia làm cho động tâm rồi sao?

Sư phụ ta từng nói: nếu một nam tử một ngày bỗng nhiên thông suốt, nói chuyện trôi chảy, biết cách tán tỉnh người khác thì chỉ có thể hắn đã động lòng xuân, là đã biết yêu rồi đó!

“Thôi quên đi, ta đi đánh ghen cái đã!”, ta ném lại con thỏ trên vỉ nướng rồi vội đuổi theo.

5

Cái tên Lăng Du này làm gì đi nhanh dữ vậy?

Ta núp vào đống đất kế bên nghe lén hắn cùng Liên Nhi nói chuyện, khi ta đến nơi thì bọn họ nói cũng đã được phân nửa.

Võ công của ta làm sao bì được khi so với Lăng Du, nên ta cũng không dám lại gần quá, thôi thì cứ hèn hèn đứng hóng ở đây cũng được!

Vì là nghe lén nên ta nghe tiếng được tiếng mất gì mà Lăng Du hỏi có gì mới không, Liên Nhi lại đáp công tử nói cái gì mà người ta không hiểu, rồi Lăng Du lại nói gì mà hai bọn ngươi lừa gạt người khác…

Cái gì? Liên Nhi còn có đồng phạm sao? Sao ta không thấy?

Ta lén nhìn quanh một vòng, lại nghe Liên Nhi a lên một tiếng, quay đầu lại thì chẳng thấy cả hai đâu.

“Muốn nghe lén thì cũng nghe lén có tâm một chút đi?”

Cái tên Lăng Du này thoát ẩn thoát hiện như một bóng ma vậy, ta mơ hồ bị hơi thở của hắn bao trùm, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, run rẩy cười cười cố gắng bình tĩnh nói:

“Người ta đang lo lắng cho huynh mà, huynh cùng yêu nữ kia đi mất, còn không cho ta ghen sao?”

Lăng Du nhìn ta từ trên xuống dưới, đánh giá một phen:

“Cô nương biết Liên Nhi đi đâu rồi không?”

Ta lắc đầu, người mới vừa cùng nàng ở bên nhau là ngươi, ngươi cũng không biết, ta làm sao mà biết?

“Vừa rồi nàng ta có ý đồ đến gần ta, không cẩn thận nên trượt chân té xuống mương rồi!”

“…”

Ta cảm thấy Lăng Du chính là đang giết gà dọa khỉ.

“Là huynh đá cô nương nhà ngươi ta xuống thì có á!”, nhất định là như vậy!

Lăng Du nhướng mí mắt hờ hững hỏi: “Vậy không đi đỡ nàng ta sao?”

Đỡ cây búa á! Không biết cố gắng, làm toàn thể các tỷ muội yêu nữ khác mất mặt!

Ta nắm lấy tay Lăng Du, vì không muốn hắn có ấn tượng xấu nên liền tìm lời giải thích:

“Thật ra á, yêu nữ trong giang hồ bọn ta không phải ai cũng kém cỏi như Liên Nhi đâu, huynh đừng vơ đũa cả nắm nha!”

Lăng Du: “…”

Ta cùng Lăng Du đứng nắm tay, trừng mắt to mắt nhỏ một hồi lâu thì thấy Liên Nhi lồm cồm bò từ dưới mương lên.

Vừa bò lên còn thấy cảnh hai đứa ta đứng nắm tay trước mắt, chân nàng ấy khuỵu xuống và nàng ta lại lăn xuống mương lần nữa!

Hừ, dễ hiểu mà, ta mà là Liên Nhi thì ta cũng sẽ tự thấy áp lực khi đối mặt với bản thân ta.

Quá – sáng – chói!

Nhưng mà…nhìn thấy gương mặt đen thui của Liên Nhi làm ta nhớ tới con thỏ ta bỏ lại trên vỉ nướng, hồi nãy mắc đi đánh ghen nên ta chẳng thiết tha gì nướng thỏ nữa, giờ chắc nó cũng đen cỡ cái mặt Liên Nhi rồi!

Ta vội thả tay Lăng Du ra, chạy về xem món thỏ nướng của ta. Con thỏ này phải hao tâm tổn sức canh chừng biết bao lâu mới bắt được đó, sao ta lại có thể quên chứ!

Lăng Du cùng yêu nữ kia cùng lắm là ôm ấp một chút thôi, ta gấp cái gì?

Ta vội vã quay lại để giải cứu thỏ nướng!

Quả nhiên, cháy đen thui! Thảm!

Ta nghĩ mặt ta lúc này so với con thỏ đáng thương kia còn đen hơn. Ta vội vàng vỗ vỗ, kiểm tra xem còn ăn được không.

Thật ra thì vẫn ăn được nha…nếu bỏ mấy phần cháy đi…dù sao thì mùi khét cũng có thể che đậy mùi kia mà…

Ta thông minh quá đi!

Ta khẽ sờ soạng tay áo, đầu ngón tay chạm đến bình ngọc lạnh lẽo giấu bên trong liền có chút khẩn trương.

Theo kinh nghiệm xem thoại bản của ta thì lúc này thường sẽ có người tới quậy phá, nói không chừng giây tiếp theo liền sẽ thấy Lăng Du đó —— á, vừa Tào Tháo, Tào Tháo liền tới, ta bói chuẩn dữ vậy trời!

Ta ôm ngực, tim như muốn thòng ra ngoài: “Huynh…huynh… huynh định hù chết ta?!”

Lăng Du giật lấy con thỏ đen thui, đưa lên mũi ngửi ngửi: “Cháy rồi.”

Cái này còn cần huynh nói sao? Ai cũng có thể thấy mà!

“Cô nương có cách gì có thể khử đi mùi khét không?”

Ánh mắt Lăng Du quét trên người ta, tựa hồ như hắn đã nhìn ra cái gì đó.

“Ví dụ như là…… rải một ít bột phấn gì đó.”

Ta nổi hết cả da gà, tay ôm ngực liều mạng lắc đầu: “Không có, không có, không có!”

“Không có sao? Thật đáng tiếc.”

Đôi mắt màu hổ phách của hắn như nhóm lên một ánh lửa, đôi mắt lấp lánh trong làn gió.

Bộ dáng thiệt sự giống như là tiếc nuối vô cùng, mắt hắn rũ xuống, hàng lông mi dày che phủ không nhìn ra được tâm tư gì, ta không tự chủ nuốt xuống một ngụm hơi.

Không đúng, có gì đó không đúng nha!

Sao lòng ta thấy bất an, tim đập mỗi lúc một nhanh vậy?

Không lẽ… Lăng Du cũng biết mấy cái yêu pháp mà sư phụ dạy ta sao?

“Ta……”, ta cứ ấp úng mãi không nói ra lời.

“Ta đi đưa thỏ cho chủ tử của huynh…”

“Không cần.”

Lăng du nắm lấy con thỏ rồi lại liếc ta một cái, hắn vung tay ném con thỏ về hướng xe ngựa cách đó không xa.

Ta cảm thấy cái tên Lăng Du này có thù ắt báo nha. Chủ tử mới doạ trừ tiền công của hắn, hắn liền ở sau lưng mắng chửi người nuôi mình, bây giờ ngay cả đưa con thỏ cũng lười nữa, cứ trực tiếp ném qua vậy cũng được sao?

Vậy mà rất nhanh sau đó ta phát hiện mình nghĩ sai rồi!

Buổi tối nọ, đoàn xe ngựa đột nhiên bị đánh lén!

Lăng Du một thân thần bí, chỉ trong nháy mắt đã phi đến bên cạnh xe ngựa của chủ tử, miễn cưỡng chặn được một mũi tên, lại dùng hết sức quăng ngược trở lại trúng vào giữa trán của một tên ám vệ áo đen.

Tốc độ của hắn cực nhanh lại nhắm vô cùng chuẩn xác, phút chốc ta cảm thấy cái đống võ mèo của ta căn bản không có cửa so với hắn!

Ta cũng rút thanh nhuyễn kiếm từ trong thắt lưng rồi lao vào đám sát thủ đang cố gắng tấn công xe ngựa của vị chủ tử kia. Ta cố gắng phòng thủ không cho đám sát thủ tiếp cận xe ngựa nữa.

*thanh kiếm có thể uốn cong, lưỡi kiếm mỏng, nổi tiếng có thanh Tử Vi nhuyễn kiếm của Độc Cô Cầu Bại – nguồn Lost Bird.

Ta đã sớm phát hiện thường có những người lạ lén đi theo đoàn xe ngựa này, một ngày Lăng Du cùng các ám vệ khác có khi phải đánh đuổi tận ba lần. Lần tấn công này có vẻ khốc liệt, ta liếc sơ cũng có thể thấy vài tên sát thủ có thân thủ rất tốt.

Rốt cuộc là vị chủ tử trong xe ngựa kia có thân phận ra sao mà có thể dụ một đám sát thủ nhà nghề đến động thủ, rồi lại có thể chiêu mộ một người như Lăng Du làm ám vệ bảo hộ cho hắn?

Còn sư phụ vì sao lại phái ta——

“Đang đánh nhau mà thất thần mất tập trung là không tốt đâu!”

Lăng Du túm cánh tay ta kéo ra đằng sau hắn, lại nắm tay ta đang cầm nhuyễn kiếm vung lên một đường cong thật đẹp, chặn lại một đòn hiểm.

Nhuyễn kiếm vung lên vút một tiếng gió nghe thích tai vô cùng, thân kiếm lại ánh lên một màu bạc sáng chói mắt, phản chiếu trong mắt Lăng Du: “Kiếm tốt đó!”

Không biết làm sao ta lại thấy lời của hắn còn hàm một ý tứ khác.

Ta nhìn bóng dáng màu đen của hắn lảng vảng quanh xe ngựa, thực ra hắn ta cũng không hề dùng hết sức lực, xe ngựa có vị chủ tử kia ngồi được bao bọc bởi nhiều xe ngựa khác bên ngoài. Đám sát thủ kia cũng đã bị chặn bớt bên ngoài trước khi chạm được vào xe ngựa ở trong cùng này.

Cùng lắm thì chỉ có vài đợt cung tên được bắn từ xa cắm được vào bên ngoài của xe ngựa mà thôi, còn lại đều đã được Lăng Du cản lại.

“Lăng Du”

Giọng nói thâm trầm nhưng vững chắc của vị chủ tử trong xe ngựa vang lên, rõ ràng hắn không hề bị đợt tấn công của đám sát thủ vừa rồi dọa sợ.

“Đám người được phái tới lần này không giống mấy lần trước, có khả năng các bên khác cũng đã bị lộ.”

Ta lờ mờ hiểu được ẩn ý trong lời hắn nói, như vậy bọn họ là đang bị truy đuổi sao?

Đoàn xe ngựa bị chia thành nhiều đoàn nhỏ để tung hỏa mù đánh lạc hướng kẻ thù, mấy sát thủ lạ mặt ta thường thấy chỉ là đến để thăm dò, đợt này tấn công quyết liệt như vậy, phải chăng bọn chúng đã đoán được người cần tìm đang ở trong đoàn này sao?

Bọn sát thủ đó đang muốn tìm ai? Vị chủ tử trong xe ngựa kia sao?

Lăng Du nhẹ gật đầu, tay lại lần ra sau tìm tay ta, ta còn chưa kịp thẹn thùng thì nhuyễn kiếm trong tay đã bị hắn rút đi.

Là một cô nương cũng tính là dịu dàng thanh tú, ta luôn cảm thấy một nữ hiệp tiêu chuẩn thì vừa phải phong độ lại vừa phải nhẹ nhàng, nhưng ta chưa từng nghĩ rằng những chiêu kiếm đơn giản và gọn gàng lại có thể đẹp đến thế.

Chiêu thức của Lăng Du vốn dĩ không phải là kiếm pháp của các thiếu hiệp trẻ tuổi, mỗi đường kiếm của hắn đều là đòn chí mạng.

Tốc độ của hắn vô cùng nhanh, nháy mắt đã xông vào làm lóa mắt đám sát thủ kia, cục diện chuyển từ giằng co thành áp đảo.

Nếu có thể một đòn giết chết, Lăng Du sẽ không bao giờ dừng lại, thanh kiếm giống như một con rắn trắng đang phun ra nọc độc, thân kiếm đi đến đâu đều sẽ nghe vun vút tiếng gió đến đó, sau khi ánh sáng màu bạc lóe lên thì chính là máu huyết tuôn trào, chỉ trong thoáng chốc mặt đất đã nhuộm đỏ một vùng.

Phiên nhược du long, uyển nhược kinh hồng.

Nói không ngoa thì đây chính là bộ dáng thi triển kiếm pháp của Lăng Du.

*Đây là một câu trong bài thơ nổi tiếng Lạc Thần Phú 《洛神賦》 của Tào Thực – bài thơ chỉ lòng ái mộ dành cho Chân Lạc 甄洛, câu này ý chỉ hình dáng của mỹ nhân nhẹ nhàng như chim hồng bay, uyển chuyển như rồng lượn.

Ta nhẹ nhàng mơn trớn lại chỗ lúc nãy Lăng Du chạm tay qua, sao mặt lại nóng vậy?

Đỏ mặt rồi!