Hỏa Phụng Hoàng

Chương 47: Một kiếp



Lúc này đang là mùa xuân nơi hạ giới. Bạch Cửu cùng mẫu thân của mình trong rừng dựng lên một ngôi nhà tranh nhỏ.

Nơi này nằm cạnh một con suối, hoa lê trắng tuyết điểm xuyết cùng những trái lê chín vàng mọng nước chấm phá trong khoảng không gian xanh rì tươi mát. Vài ba hươu con ngơ ngác thư thả gặm cỏ bên dòng suối.

Những loài hoa trắng trắng hồng hồng không thể gọi tên rung rinh theo từng con cơn gió nhẹ, cánh hoa mỏng manh rơi xuống suối thành dòng chảy đi. Xa xa là tiếng cá thỉnh thoảng ngoi lên đớp mồi.

Dưới suối, một nam nhân xinh đẹp tuyệt mỹ tóc đen dài, phần bụng hơi nhô cao bất thường, đang xắn quần khoe đôi chân trần trắng như tuyết lội dưới suối bắt cá.

Hắn cầm thương nửa ngày chỉ bắt được vài con cá nhỏ, ánh nắng chiếu vào lấp lánh vải bạc trong chiếc rọ tre.

Nam nhân chính là Bạch Cửu. Hắn cùng mẫu thân của mình đã rời khỏi thần giới được hai mươi ngày. Một ngày ở thần giới bằng mười ngày ở hạ giới, như vậy chớp mắt một cái bọn họ đã ở nhân gian tính đến nay đã gần bảy tháng.

Bảy tháng trước, sau khi để Lục Mạch ở lại dưới gốc lê hắn một thân một mình hóa thành hồ ly bí mật tìm mẫu thân, sau đó hai mẹ con trời không hay đất không biết đã lẳng lặng rời khỏi Hồ tộc.

Nhưng mà từ ngày đến đây hắn càng lúc càng cảm thấy cả người đều không khỏe. Mẫu thân sau khi bắt mạch đã biết được hắn trong người đang mang một hài nhi.

Lúc đầu nghe được sự thật này Bạch Cửu vô cùng sửng sốt, thậm chí là kinh hãi. Nhưng mà sau khi thông suốt hắn cũng không còn thất thần nữa.

Loài yêu hồ như hắn, thân thể cấu tạo không giống những sinh vật khác, trong mình cả nam lẫn nữ đều mang một cái dạ con.

Nghe nói hàng vạn năm trước cả nam lẫn nữ đều có thể sinh hài tử, chỉ là sau này trải qua vạn năm biến hóa thì cũng chỉ còn nữ nhân có thể hoài thai mà thôi. Dạ con trong mình nam nhân từ từ biến thành một cái túi nhỏ vô dụng trong cơ thể.

Truyền thuyết nói rằng kẻ mang trong mình trái tim thuần khiết vì động tình hóa thành yêu hồ sẽ phát sinh yêu thuật làm mê hoặc lòng người, đồng thời rất dễ hoài thai với người mình thật lòng yêu thương. Cho nên khi Bạch Cửu phát sinh yêu thuật làm Lục Mạch ngất đi thì hắn cũng đã mang theo đứa con của Lục Mạch rồi.

Chỉ có một điều, Bạch Cửu là nam nhân, không thể đẩy đứa trẻ ra ngoài giống như cách của nữ nhân, mà phải mổ bụng lấy con vô cùng nguy hiểm. Khi đó mẫu thân khuyên hắn nên bỏ cái thai đi.

Nhưng sau khi suy nghĩ, cuối cùng hắn quyết định giữ lại đứa trẻ, có lẽ vì hài tử này chính là thứ duy nhất của Lục Thiên Minh để lại cho Bạch Cửu. Cho nên hắn bằng mọi giá phải giữ lại.

Hiện tại hắn mang thai gần bảy tháng, bụng nhô cao đến khó chịu. Chân Bạch Cửu lúc này thậm chí còn yếu hơn xưa. Thời gian trước còn có thể đi được chục bước, hiện tại cơ thể khá nặng nề cũng chỉ đi được bốn năm bước đã phải dừng lại nghỉ ngơi.

"A Cửu!"

Nghe tiếng mẫu thân vừa ho khan vừa gọi mình trong nhà, Bạch Cửu từ từ chống gậy đi vào, xách theo giỏ tre chỉ có vài con cá.

Trên đường đi hắn vươn tay hái vài quả lê mọng nước bỏ vào ngực áo. Mẫu thân hắn trước khi đến đây đã bị những người thiếp khác của Bạch Luân âm thầm hạ độc nhiều năm.

Lúc Bạch Cửu mang mẹ mình đi vài ngày thì liền phát hiện. Độc hiện tại đã ngấm sâu vào trong thân thể, cũng chỉ còn lại chút hơi thở mỏng manh mà thôi.

Nếu như Bạch Cửu về muộn hơn, có lẽ đã không còn kịp gặp mẹ mình nữa.

"Mẫu thân, người sao rồi?"

Hắn vừa nói vừa bỏ giỏ cá xuống đất, chầm chậm tiến đến giường ngồi xuống.

"Khụ khụ..."

Mẫu thân của Bạch Cửu gọi là Kiều Nương. Nàng gương mặt còn rất trẻ, tựa như nữ tử ngoài ba mươi, đường nét ngũ quan nhu hòa. Chỉ là da mặt tái nhợt không chút huyết sắc làm cho Kiều Nương thoạt nhìn vô cùng tiều tụy.

"A Cửu... bên ngoài lúc này là mùa đông sao? Phụ thân con vì sao vẫn còn chưa về?"

Mấy ngày nay Kiều Nương lúc tỉnh lúc mê, nói năng lộn xộn. Nàng có lẽ đang nhớ đến mùa đông năm Bạch Cửu còn nhỏ, lúc nàng còn được Bạch Luân sủng ái, mùa đông y thường đi săn mang về cho nàng những món đồ tốt nhất. Chỉ là nàng không nhớ rằng, đã rất lâu rồi hắn cũng chưa từng ghé thăm mình.

"Mẫu thân, phụ thân đi săn vẫn chưa về, mẫu thân ăn một chút đồ, để lúc khỏe lại còn ra đón phụ thân!"

Hắn vừa nói mắt vừa rũ xuống. Mấy ngày qua Bạch Cửu lúc nào cũng nói dối Kiều Nương, bởi lẽ hắn biết nàng đã sắp không qua khỏi, không muốn nàng đến lúc chết còn phải mang theo nỗi thất vọng mà thôi.

Dứt lời, Bạch Cửu chống gậy đến bàn, mài trái lê vừa hái ra thành nước rồi mang đến cho Kiều Nương uống một ngụm.

Hắn vừa đút nàng uống vừa nhíu nhíu mày, nước mắt cũng thành dòng chảy xuống. Nếu như trước đây hắn không mê muội đi theo Ân Sơn Tây Xương mà ở bên cạnh chăm sóc cho Kiều Nương, có phải hay không nàng cũng không bị người ta âm thầm hãm hại?

Nếu như hắn không đi theo kẻ kia, hắn cũng không bị Lục Mạch ép buộc, cũng có thể trở về bên cạnh mẹ mình sớm hơn.

Đáng tiếc, cuộc đời không có hai chữ nếu như. Quá khứ của Bạch Cửu hệt như một tiếng thở dài, tất cả đều là ân hận và hối tiếc.

Sau khi nhìn Kiều Nương ngủ, Bạch Cửu đứng dậy rồi từ từ mang giỏ cá ra ngoài làm thịt. Hôm nay hắn làm món cá hầm nấm để bồi bổ cơ thể cho Kiều Nương.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Bạch Cửu mang mâm cơm vào nhà rồi đến giường gọi Kiều Nương.

"Mẫu thân, dậy ăn cơm đi!"

Hắn gọi mấy tiếng nhưng không thấy Kiều Nương trả lời, bỗng dưng Bạch Cửu linh cảm thấy điều không may, hắn run run tay chạm lên vai Kiều Nương khẽ lắc lắc.

"Mẫu thân, mau dậy ăn cơm đi!"

Nhưng Kiều Nương vẫn không trả lời hắn. Bạch Cửu khóe môi mấp máy, run run định gọi thêm nữa nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt nên lời. Cổ họng hắn nghẹn ngào, nước mắt liền tràn xuống.

Hắn kéo lấy Kiều Nương dậy rồi ôm thật chặt vào lòng, cằm hắn gác trên đỉnh đầu nàng, tay đặt sau lưng nàng khẽ xoa xoa.

"Mẫu thân... đừng bỏ con mà... mẫu thân! Mẫu thân đi rồi a Cửu phải sống làm sao? Mẫu thân..."

Bạch Cửu òa khóc, trong đêm tối giữa rừng sâu tiếng khóc càng trở nên đặc biệt thê lương. Vậy là từ nay trở đi, trên cõi đời này đã không còn bất kỳ người nào yêu thương hắn nữa, đã không còn bất kỳ ai mong ngóng hắn trở về nữa. Bạch Cửu cảm thấy lồng ngực mình đau nhói, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Đêm đó, hắn ôm Kiều Nương suốt đêm không rời. Khi bình minh ló dạng, ánh mặt trời đâm vào làm đau mắt hắn, Bạch Cửu mới từ trong thất thần tỉnh lại. Mắt hắn hiện tại đã sưng đỏ vì khóc quá nhiều. Thậm chí đến chân còn đứng không vững. Khi hắn rời giường liền lảo đảo mấy cái, phải tựa vào thành bàn mới có thể giữ mình không ngã xuống.

Hắn nhìn lại Kiều Nương đang nằm trên giường, rồi nhìn xuống bụng mình. Hắn đêm qua đã muốn đi cùng nàng, nhưng hắn vẫn còn đứa nhỏ này. Hắn không thể để nó chết theo mình được.

Bạch Cửu một đường đi ra bờ suối, nhìn thấy một nơi phong cảnh hữu tình, nơi này ban ngày có thể đón bình minh sớm nhất, cũng là nơi cao nhất khí vô cùng thịnh, liền quyết định đào một cái huyệt để chôn cất Kiều Nương.

Hắn nhắm nghiền mắt cố gắng vận nội lực, ngón tay từ từ hóa thành vuốt hồ ly, liền cắm xuống mặt đất liên tục đào đào. Đào cho đến khi móng chảy ra máu tươi hắn vẫn chưa ngừng lại. Đến khi đứa con trong bụng đạp một cái thật mạnh thì hắn cũng đã đào xong một cái huyệt lớn.

Bạch Cửu từ dưới huyệt gian nan trèo lên, chống gậy vào nhà, cõng Kiều Nương lên lưng, lê từng bước đến miệng huyệt.

Sau khi đặt Kiều Nương xuống huyệt, lấp lại thì hắn hái rất nhiều cành hoa đặt lên mộ mẹ mình.

"Mẫu thân..."

Bạch Cửu quỳ trước mộ lạy ba lạy. Mặt hắn lúc này là thương tâm vô hạn, có lẽ đã khóc quá nhiều nên hiện tại không thể khóc thêm được nữa. Nước mắt ráo hoảnh, trái tim trong lồng ngực một mảnh trống vắng, giống như tim đã chôn theo Kiều Nương rồi.

"Mẫu thân ngủ đi... phụ thân đã sắp về rồi. Người... nhất định sẽ mang thứ đẹp nhất về cho mẫu thân..."

Nói đến đây hắn liền im bặt. Một dòng nước mắt lại rơi xuống. Hai phiến môi hắn mấp máy, thật lâu sau mới nói thành lời.

"Mẫu thân, sống trên đời đã quá mệt mỏi rồi, người an nghỉ đi. Dưới đó... sẽ không còn ai ức hiếp mẫu tử chúng ta nữa!"

Phải, bao nhiêu năm nay Kiều Nương đã vô cùng khổ sở, dành trái tim trinh trắng thủy chung trao trọn cho một người. Nhưng mà kẻ đó lại bạc bẽo hệt như Ân Sơn Tây Xương, mang trái tim của Kiều Nương không ngừng giẫm đạp.

Năm đó nàng là một tiều hồ ly xinh đẹp như hoa, phong lưu phóng khoáng. Từ ngày tin vào lời ước hẹn mà gả cho Bạch Luân, nhưng hạnh phúc cũng chỉ được vài năm ngắn ngủi. Còn lại chính là cô đơn, buồn phiền cùng khổ sở.

Trách người phụ tình hay trách ta mãi si tình đây? Mẫu tử bọn họ cuối cùng rất giống nhau, đều là những kẻ si tình đến cố chấp. Đến thời khắc cuối đời cũng chỉ nằm một mình hiu quạnh ở đây, người xưa nào đâu có biết?

Bạch Cửu ngồi bên mộ mẹ mình thật lâu. Đến khi mặt trời lên đến đỉnh thì hắn mới từ từ chống gậy trở về nhà.

Lúc đến trước cửa, bỗng nhiên Bạch Cửu nhìn thấy trong nhà mình xuất hiện người lạ, nhìn thấy y phục của bọn họ, hắn liền phát hiện ra đó chính là người của Huyền Môn cung.

Bạch Cửu trợn mắt há hốc mồm kinh hãi lùi về phía sau mấy bước liền đụng vào một người nào đó, chưa kịp xoay đầu lại thì cả hai tay đều bị trói giữ, sau đó bị xách lên ném vào trong nhà.

Bạch Cửu bỗng nhiên bị ném mạnh xuống liền cảm thấy bụng mình quặn lên đau đớn dữ dội. Hắn ôm bụng gian nan ngẩng đầu lên liền giật lùi về phía sau. Mắt hắn trợn to, thân thể không chủ động được run lên cầm cập.

Người đang ngồi trên ghế vậy mà lại chính là Lục Mạch. Y một thân hắc bào giương đôi mắt lãnh khốc xuyên qua lớp mặt nạ ngàn năm không đổi mà nhìn hắn. Lục Mạch chính là nỗi ám ảnh lớn nhất đời Bạch Cửu. Có lẽ hắn còn sợ y hơn cả cái chết. Nỗi sợ hãi đó đã ăn sâu vào xương tủy, đến nỗi chỉ cần nhìn thấy y thì thân thể hắn không chủ động liền run rẩy. Đầu óc thậm chí suy nghĩ cái gì hắn còn không biết.

Ác mộng đêm đó lần nữa lại hiện về. Người này trước mặt Ân Sơn Tây Xương cưỡng bức hắn, còn đánh hắn đến gãy chân. Hắn hiện tại cái gì cũng đều quên, chỉ có nỗi ám ảnh với Lục Mạch là chưa từng quên được.

"Ngươi trốn cũng thật giỏi, chạy cũng thật nhanh!"

Lục Mạch nhìn thấy Bạch Cửu thì khẽ nhếch môi lên cười, đứng dậy từ từ tiến đến, từ trên cao nhìn xuống Bạch Cửu. Mới hai mươi ngày không gặp mà Bạch Cửu gương mặt lại tiều tụy hao gầy như vậy sao? Những ngày qua hắn đã sống như thế nào? Còn mẫu thân hắn đâu, từ nãy đến giờ y vẫn không nhìn thấy.

"Đôi chân nhỏ này muốn chạy trốn khỏi ta hay sao?"

Lục Mạch vừa nói vừa giẫm giày mình lên cổ chân Bạch Cửu làm hắn sợ đến nỗi nấc lên mấy cái, dưới đất từ lúc nào đã xuất hiện thêm một vũng nước. Là hắn sợ đến tiểu ra quần!

Bạch Cửu không ngừng nấc cục, mặt tái xanh không còn chút huyết sắc, đôi mắt hoảng loạn nhàn nhạt nước, hai tay ôm chặt bụng mình không buông. Lục Mạch, có khi nào y sẽ bày trò đáng sợ gì đó để hành hạ hắn hay không? Có khi nào hắn sẽ giết chết hài tử của mình hay không?

Nhìn thấy Bạch Cửu như vậy bất giác Lục Mạch nhíu mày. Y không ngờ hắn lại sợ mình đến thế. Y lúc nãy chỉ muốn dọa hắn một chút, không ngờ kết cuộc lại thành ra như vậy.

Những tháng ngày không nhìn thấy hắn y đã nhớ thương đến mức nào. Khi gặp lại chỉ muốn sủng hắn nhiều hơn, muốn nhìn thấy lại nụ cười khuynh thành của hắn chứ không phải là nước mắt, không phải là sợ hãi tràn ngập trên gương mặt kia.

Khi nãy lúc bước vào ngôi nhà này, không nhìn thấy bóng dáng của hắn y đã nôn nóng. Bất quá, Lục Mạch xưa nay làm gì đều không để cảm xúc của mình vượt lên trên lý trí. Cho nên y ngồi chờ. Nhưng mà hiện tại y phát hiện mọi chuyện đều không theo tính toán của y, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng bị kéo dãn.

Lục Mạch cắn chặt khớp hàm không rõ tư vị gì. Y vươn tay lên phất tay mấy cái thuộc hạ liền rời khỏi nhà.

Lúc này trong nhà cũng chỉ còn một mình y cùng Bạch Cửu. Y vừa khom xuống định ôm hắn lên thì hắn liền xoay người nằm rạp trên mặt đất che chiếc bụng nhô cao của mình, nhắm nghiền mắt, môi run cầm cập. Hắn sợ Lục Mạch biết mình đang mang thai nhất định sẽ làm hại hài nhi trong bụng.

Hắn vì hài nhi này nên mới lưu lại mạng sống của mình, dù gì hiện tại mẫu thân hắn cũng không còn trên đời, hắn vốn dĩ đã định đi cùng nàng. Nhưng vì hài tử, nên hắn vẫn phải sống.

Lục Mạch không để ý đến Bạch Cửu đang tìm cách tránh mình, y ôm lấy hắn bế lên liền cảm thấy hắn thoạt nhìn xanh xao như vậy nhưng lại có vẻ nặng hơn lúc trước. Bạch Cửu hai tay áo thùng thình che lấy bụng nên nhất thời Lục Mạch không phát hiện ra hài tử của hắn.

"Ngươi ngoan ngoãn một chút, nghe lời thì ta sẽ không đánh ngươi!"

Lục Mạch hiếm khi nói lời dễ nghe làm cho Bạch Cửu nghe chẳng những không thấy an tâm mà ngược lại càng thêm sợ hãi.

Lục Mạch ôm hắn ra bờ suối. Thuộc hạ của y sớm đã ẩn mình đâu đó, nơi đây Bạch Cửu không nhìn thấy bóng dáng của bất kỳ ai, nhưng có một điều hắn biết rõ, chỉ cần mình bỏ chạy nhất định sẽ bị bắt lại.

Lục Mạch ôm Bạch Cửu một đường đến chỗ sâu nhất của dòng suối, rồi vươn tay định cởi y phục của Bạch Cửu ra hắn liền kinh hãi né tránh, dòng suối nước chảy mạnh, chân hắn yếu nên bị hụt xuống, Lục Mạch lập tức ôm ghì lại.

Y lúc này thật muốn đánh cái mông nhỏ của hắn, nhưng nhớ lại khi nãy hắn sợ mình như vậy nên y cũng kiềm xuống tức giận trong lòng.

"Không thể ngoan một chút sao, hửm?"

Lục Mạch vừa nói vừa từ phía sau ôm lấy Bạch Cửu. Một tay vây trước ngực hắn, một tay kéo cằm hắn xoay lại rồi đặt xuống một nụ hôn. Bạch Cửu sợ hãi mím chặt môi. Lục Mạch liền vươn tay bóp lấy cằm ép hắn mở miệng, không cho hắn né tránh mình.

Môi hắn vừa hé ra lưỡi y lập tức luồn vào đánh chiếm khoang miệng hắn, quấn lấy lưỡi hắn liên tục nuốt nhả. Nhưng một mùi máu tanh xộc đến, Bạch Cửu vậy mà lại cắn y một cái.

Lục Mạch buông hắn ra hơi nhíu mày.

"Không... không muốn... tha... tha cho ta..."

Hắn vừa nói vừa chắp hai tay xoa xoa vào nhau van xin. Đây là câu đầu tiên Bạch Cửu nói cùng với Lục Mạch, có lẽ đã lấy hết can đảm của mình mới có thể nói được.

"Ngươi không có quyền lựa chọn."

Lục Mạch khàn giọng nói một câu rồi lần nữa cắn xuống môi hắn, tay phía sau cố định đầu hắn không cho hắn được phép rời khỏi mình.

"Chủ nhân... xin tha cho ta... ta chỉ là một kẻ thấp hèn, không xứng với ngài... xin tha cho ta..."

Hắn vừa nói vừa khóc nấc khiến cho Lục Mạch không muốn dừng cũng không được.

"Ngươi vẫn còn nhớ đến hắn?"

"...Hắn?"

"Ân Sơn Tây Xương?"

Bạch Cửu sớm đã quên đi Ân Sơn Tây Xương là ai rồi. Người trong lòng hắn hiện tại chỉ có một, chính là phụ thân của hài tử trong bụng mình. Cũng là người mình đã bỏ lại dưới gốc lê ngày đó.

Bạch Cửu lắc lắc đầu nhưng không trả lời.

Lục Mạch cũng không hỏi hắn nữa. Bởi vì y không muốn nghe thấy câu trả lời trái với ý mình. Một lúc sau y ôm hắn trở về nhà rồi tìm một bộ y phục khô định thay cho hắn.

"...Ta... ta tự mình có thể!"

Lúc này Bạch Cửu đứng thẳng nên Lục Mạch mới có dịp nhìn kỹ bộ dạng của hắn thì lập tức nhíu mày thành hàng. Từ nãy đến giờ hắn luôn dùng tay che bụng, từ lúc ở dưới suối cánh tay dường như chưa từng rời khỏi bụng.

Lục Mạch nheo mắt một cái bỗng lưng nắm lấy cổ tay hắn. Bạch Cửu kinh hãi, đầu hơi lắc lắc thở hổn hển giật lại.

Lục Mạch khẳng định hắn nhất định có gì đó che giấu mình nên đẩy mạnh làm hắn ngã nhào xuống sàn nhà. Bạch Cửu vì đau mà nấc lên nhưng rất nhanh liền cắn chặt khớp hàm, bò bò trên mặt đất. Nhưng liền bị kéo lại, siết đến đau.

"Đứng lên."

Bạch Cửu toàn thân run rẩy đến lợi hại.

"Không... tha cho ta!"

Lục Mạch gầm một tiếng.

"ĐỨNG LÊN!"

"A!!!"

Không đợi Bạch Cửu tự mình làm, Lục Mạch nắm lấy hắn xách dậy, hắn đau liền hét thảm một tiếng, khóe môi bị răng cắn đến chảy ra máu tươi. Bụng dưới vô cùng đau đớn, hắn nghĩ có khi nào lần này không thể giữ lại được hài của mình và Lục Thiên Minh hay không? Bạch Cửu đau khổ, vô cùng đau khổ.

Lục Mạch chớp mắt một cái xé rách y phục Bạch Cửu vứt xuống sàn nhà. Liền lộ ra thân thể gầy yếu cùng với chiếc bụng nhô to. Y nhíu nhíu mày không tin nổi, chỉ tay vào bụng hắn.

"Thứ đó... là gì?"

Bạch Cửu khóc, nước mắt giàn giụa trên mặt mím mím môi lùi về phía sau, nhưng chân hắn quá yếu liền ngã nhào xuống. Lục Mạch tiến đến nắm lấy tóc hắn kéo ngược lên làm hắn đau đến nghiến răng nghiến lợi.

"Ta hỏi ngươi đó là thứ gì? Là con của ngươi? Ngươi mang thai?"

Bạch Cửu lắc lắc đầu, khóe miệng máu tươi chảy tràn xuống cổ.

"LÀ CON CỦA AI?"

Lục Mạch gầm lên một tiếng, không hỏi hắn vì sao mang thai, bởi lẽ y đã sống đến vạn năm. Vạn năm trước Hồ tộc từng có nam nhân mang thai, y cũng đã nhìn thấy. Cho nên hiện tại có thêm một Bạch Cửu cũng không có gì kỳ lạ.

Lục Mạch lúc biết Bạch Cửu trong người đang mang hài tử thì vô cùng tức giận, nhưng lúc này bình tĩnh lại bỗng dưng y cảm thấy hưng phấn khác thường. Bàn tay đang nắm tóc của Bạch Cửu cũng thả lỏng, chân mày dãn ra.

"Lục Thiên Minh?"

Lục Mạch bỗng dưng hỏi một câu khiến Bạch Cửu sững sờ trợn mắt nhìn y.

"Là con của Lục Thiên Minh, đúng không?"

Lục Mạch hỏi câu này, bởi thời gian đó ngoài y ra thì cũng không còn bất kỳ ai qua lại cùng Bạch Cửu, có hay chăng thì chỉ có một mình Ân Sơn Tây Xương mà thôi. Vào cái đêm mà y trước mặt Ân Sơn Tây Xương làm nhục Bạch Cửu thì hai người đó đã gặp nhau, bất quá đã xảy ra chuyện gì hay chưa thì y vẫn không khẳng định được.

Lục Mạch vừa hỏi, trong lòng thoáng chút run rẩy, nếu hài tử này là con của hai người, như vậy y sắp làm cha, không phải hay sao? Nếu sự thật chính là như vậy, y nguyện cả đời còn lại đều cưng chiều Bạch Cửu, tuyệt đối không bao giờ khiến hắn sợ hãi nữa.

Bạch Cửu mím mím môi, nước mắt thành dòng chảy xuống. Hắn sợ nếu Lục Mạch biết đó là đứa con của mình và Lục Thiên Minh, y nhất định sẽ giết chết Lục Thiên Minh.

Thà rằng hắn cùng hài tử chết cũng không muốn liên lụy đến người kia. Hài tử cũng là tự hắn muốn giữ, không phải sao? Hắn hôm nay tại chỗ này có chết cũng không còn gì luyến tiếc nữa. Cuộc đời hắn đã quá khổ sở rồi, lần này xem như đến đây là kết thúc, cái gì cũng không còn nữa. Còn nếu nói là con của y, liệu Lục Mạch có tin hay không? Tin thì thế nào? Sau khi đứa trẻ ra đời nếu y trích máu nhận thân, vậy thì cái gì cũng sẽ bại lộ. Khi đó phụ tử của hắn càng chết thê thảm hơn.

"Là... là của Ân Sơn Tây Xương!"

Bạch Cửu nói lên một câu, Lục Mạch nghe như có tiếng sấm nổ bên tai. Y không tin nổi trợn trừng mắt nhìn Bạch Cửu, khớp hàm liên tục cắn chặt, bỗng dưng y giơ tay lên đánh vào mặt Bạch Cửu một cái hắn liền đập đầu xuống đất nghe 'binh' một tiếng, trán lập tức chảy ra máu tươi.

Toàn thân hắn run cầm cập, nước mắt không ngừng chảy xuống mặt. Bạch Cửu nghĩ lần này mình chắc chắn phải chết. Hắn nhìn thấy Lục Mạch nâng tay lên định đánh xuống bụng mình, hắn nhắm nghiền mắt lại.

"Thiên Minh ca ca, ta đã không bảo vệ được con của chúng ta... ca ca, đời này hối tiếc nhất chính là gặp huynh quá muộn. Nếu như có kiếp sau, ta hy vọng có thể lần nữa được nhìn thấy huynh, khi đó ta nhất định sẽ không bỏ lỡ!"

Bạch Cửu nhắm nghiền mắt nhưng một lúc sau vẫn không thấy điều gì xảy đến, hắn mở mắt ra lần nữa thì Lục Mạch đã rời đi rồi.

Vậy là hết sao? Lục Mạch sẽ tha chết cho mình chứ? Bạch Cửu không biết. Một lúc sau hắn lồm cồm bò dậy định nhặt áo mặc vào, bỗng dưng cảm thấy bụng gò lên một trận đau đớn, dưới chân hắn bỗng một dòng máu tươi chảy ra. Hắn run rẩy thét lên.

"Con ơi... đừng chết... đừng bỏ phụ thân mà... đừng chết, con ơi!"

Lục Mạch đi không xa, y chỉ không muốn nhìn thấy Bạch Cửu nữa, y sợ mình sẽ đánh hắn. Khi nãy rất muốn giết đứa trẻ kia, nhưng y biết sức lực Bạch Cửu rất yếu, nếu như lúc nãy ra tay chắc chắn hắn sẽ chịu không nổi mà mất mạng.

"Chủ nhân, có trở về Huyền Môn cung không?"

"Ngươi trở về mang một đại phu đến đây!"

"Dạ."

"Còn nữa, không biết bằng cách nào, trong vòng mười ngày phải tìm cho ra tung tích của Ân Sơn Tây Xương! Lần này ta muốn mạng của hắn."

"Dạ, chủ nhân!"

Tối ngày hôm đó, lúc Lục Mạch trở lại ngôi nhà tranh thì bên trong chỉ là một mảng tối om, y liền cảm thấy có chút lo lắng. Khi bước vào trong Lục Mạch nhìn thấy Bạch Cửu đang nằm bất động dưới đất. Xung quanh là một vũng máu tươi.

"A Cửu!"

Y gọi lên một tiếng rồi vội vã ôm Bạch Cửu lên giường.

"A Cửu, a Cửu!"

"Thiên Minh ca ca..."

Bạch Cửu trong cơn mê loạn kêu lên một tiếng như vậy. Lục Mạch nhíu mày thành hàng ôm chặt lấy hắn, lập tức rót một luồng linh lực vào cơ thể Bạch Cửu.

"A Cửu, đừng chết... đừng chết!"

Y vừa nói vừa ôm chặt lấy Bạch Cửu trong lòng, tròng mắt từ lúc nào đã đỏ ửng.

Một lúc sau đại phu của Huyền Môn cung đến. Sau khi xem xét bắt mạch của Bạch Cửu thì hắn khẽ vuốt râu.

"Chủ nhân, hiện tại Cửu công tử thân thể vô cùng yếu nhược, vừa rồi có chút động thai khí... bất quá thật may, hài tử vẫn chưa mất đi!"

Lục Mạch muốn nghe một kết quả khác nhưng đã không nghe được. Điều y muốn chính là đứa trẻ đó không thể tiếp tục tồn tại trên đời này.

"Ta muốn ngươi bỏ đứa trẻ đó!"

"Chủ nhân, nếu vậy thì Cửu công tử cũng không thể giữ được tính mạng!"

Lục Mạch nhíu mày nhìn người trong lòng.

"Cái gì?"

"Cửu công tử là nam nhân, mang hài tử đã là chuyện không thuận tự nhiên. Chẳng những vậy sức lực còn yếu hơn hẳn người thường, đã nhịn đến giờ cũng là một sự chịu đựng rất lớn!"

"..."

"Hiện tại thai nhi đã khá lớn, nếu ép buộc lấy ra, nguyên khí tổn hại, chỉ e mạng công tử cũng không thể giữ nổi."

Lục Mạch nghe xong thì nhìn bụng của Bạch Cửu với ánh mắt vô cùng chán ghét.

"Được rồi. Vậy ngươi lui ra ngoài đi. Khi nào cần ta sẽ gọi."

"Chủ nhân có định trở về Huyền Môn cung không?"

"Tạm thời ta sẽ ở lại đây vài ngày."

"Thuộc hạ đã rõ, vậy thuộc hạ cáo lui!"

"Chuẩn bị chút đồ ăn cho a Cửu."

"Dạ!"

Sau khi đại phu lui ra ngoài, Lục Mạch ôm lấy Bạch Cửu từ từ ngã xuống giường, cho hắn nằm trên hõm vai mình, ngón tay không ngừng vuốt ve gương mặt tái nhợt của hắn.

"A Cửu, khi nãy ngươi gọi Thiên Minh... là ngươi có ta trong lòng, phải không?"

Lục Mạch nói xong thì tự mình lắc đầu mấy cái.

"Nếu có Thiên Minh thì ngươi đã không giữ lại đứa trẻ này..."

Lục Mạch thở dài một hơi, thật lâu sau y mới khàn khàn giọng.

"Quên Ân Sơn Tây Xương đi, sống với ta, được không?"

Trong cuộc đời của Lục Mạch chưa từng cầu xin bất kỳ ai, y thích cái gì liền dùng sức mình chiếm lấy, cũng chưa từng có thứ gì mà y không lấy được. Vậy mà trái tim một Bạch Cửu yếu nhược cũng không thể mang về bên cạnh mình. Có phải ngay từ đầu cách y tiếp cận hắn đã hoàn toàn sai, cho nên hiện tại cái gì cũng không thể thu phục hay không?

"Ưm... con ơi... con ơi..."

Bạch Cửu vừa gọi, tay vừa vươn lên quơ quơ. Trong đêm tối, Lục Mạch nghe giọng nói run run như tiếng mèo kêu của Bạch Cửu không khỏi lòng mềm mại một mảng.

Y nắm lấy bàn tay Bạch Cửu đặt lên bụng hắn rồi lồng bàn tay mình vào, khẽ vỗ vỗ mấy cái. Bạch Cửu sau khi chạm vào bụng thì liền im lặng. Lúc sau nghiêng đầu vùi trong ngực Lục Mạch ngủ say.

***

Đó đã là ngày thứ bảy Kiếm Phong Chi hôn mê bất tỉnh. Hôm đó là một ngày trời quang mây tạnh. Bên ngoài trúc xanh rì một mảng, hắn từ trong hôn mê tỉnh dậy.

Đầu tiên Kiếm Phong Chi cảm thấy ánh mặt trời đâm vào mắt mình một mảng đau, liền lấy tay che mắt lại. Bỗng nhiên nhớ ra thứ gì đó hắn liền giật mình giơ bàn tay ra trước mặt đếm đếm.

"Tỉnh rồi sao tiểu tử?"

Là giọng của Nhiếp Viễn. Kiếm Phong Chi khó tin nhìn y, dường như đã lâu lắm rồi không nhìn thấy y, tóc của Nhiếp Viễn có chút bạc so với năm ngoái.

"Ta... ta..."

"Ta cái đầu ngươi. Tỉnh dậy thì mau cút đi! Ngày nào nhìn thấy ngươi ta cũng sinh phiền."

Kiếm Phong Chi không để ý đến Nhiếp Viễn, ngồi bật dậy chỉ chỉ vào mắt mình.

"Lão đầu, mắt của ta..."

"Nhìn thấy rồi."

"Ta chưa chết sao? Ta đáng lẽ phải chết rồi chứ?"

Câu hỏi này có chút ngoài ý muốn khiến Nhiếp Viễn nhất thời không biết trả lời thế nào. Nói là nhờ chín phần linh lực của Ngâm Tuyết mà ngươi mới tỉnh lại, mắt cũng sáng ra có phải hay không?

Nhưng mà y không thể nói được. Y đã hứa với lão bằng hữu của mình rồi, nên hiện tại cái gì cũng không thể nói.

"Lão đầu, Ngâm thúc đâu?"

Kiếm Phong Chi nhớ trước lúc mình hôn mê thì có nhìn thấy Ngâm Tuyết, hình như y còn nắm tay mình mà khóc. Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy y khóc, lại còn là vì mình.

"Hắn có việc đã đi xử lý thay đại thống lĩnh rồi!"

"Sư phụ? Sư phụ đâu rồi?"

"Đại thống lĩnh đang ở một chỗ cùng tiểu Thất."

"Nha... vậy ta phải đến chỗ của tiểu Thất."

"Họ không có rảnh tiếp đón ngươi, ngươi đến đó chỉ phá hỏng chuyện đại sự của hai người bọn họ."

Kiếm Phong Chi hơi gãi đầu một chút, bất quá hắn hiểu chuyện đại sự trong lời nói của Nhiếp Viễn là gì.

"Sao ngươi không hỏi Ngụy Trình?"

Nhắc đến Ngụy Trình khiến Kiếm Phong Chi mặt có chút đỏ lên. Thật ra người đầu tiên hắn muốn hỏi chính là Ngụy Trình, chẳng qua hắn không biết nên mở lời thế nào nữa.

Nhìn thấy nét rối rắm trên mặt hắn Nhiếp Viễn khẽ thở dài. Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ ngốc, dù có chín phần linh lực của Ngâm Tuyết thì hắn vẫn như cũ không thể thông minh lên được. Suy nghĩ gì đều hiện lên mặt cho người ta nhìn thấy.

"Ngụy Trình đưa Trấn Hải long châu cho ngươi, nên hiện tại đã hóa thành rồng ngụ trên đỉnh núi kia kìa."

Dứt lời y lấy ra trong ngực áo Trấn Hải long châu rồi ném vào tay Kiếm Phong Chi. Hắn giật mình chụp lấy, còn trừng Nhiếp Viễn cho ra vẻ oán hận. Khi nãy nếu long châu bị rơi xuống đất vỡ đi, không phải Ngụy Trình cả đời cũng không thể trở lại thành người hay sao chứ?

"Ngu ngốc, ngươi có trợn mắt cũng không có ai sợ, trợn làm cái gì? Hầy, đúng là cái thứ ngu ngốc, chỉ sợ đầu thai mới có thể thông minh lên được!"

Nhiếp Viễn vừa nói vừa không khỏi thở dài đứng lên. Trước khi rời khỏi y mang đến nhét vào tay Kiếm Phong Chi Cổ kiếm.

"Đây là thanh kiếm tiểu Thất cho ngươi. Nghe nói là có linh khí. Ngươi mang bên người để phòng thân đi."

Kiếm Phong Chi đứng dậy đeo kiếm lên hông rồi nhìn Nhiếp Viễn.

"Ta sau khi gặp Ngụy Trình sẽ lập tức trở về Thiên Hoa sơn."

Nhiếp Viễn nhíu mày.

"Ngươi trở về đó làm gì?"

"Ta muốn rửa oan cho Ngụy Trình."

Nhiếp Viễn liền đánh vào đầu Kiếm Phong Chi một cái khiến hắn lùi lại phía sau.

"Nói ngươi ngu ngốc quả nhiên không hề sai. Hiện tại Ngụy Trình bị cả tam giới truy sát, có lẽ cái đầu của hắn chính là thứ quý hiếm chỉ sau Hỏa phụng hoàng. Cho nên hiện tại các ngươi trở về đó không khác nào chính là nộp mạng?"

Kiếm Phong Chi gãi gãi đầu mấy cái.

"Vậy... ta phải làm sao đây lão đầu?"

"Hai ngươi nhanh chóng rời khỏi thần giới lánh nạn một thời gian đi. Một tháng nữa trời yên biển lặng thì hãy trở về."

Nhiếp Viễn nói như vậy Kiếm Phong Chi liền gật đầu. Hắn vẫn không thắc mắc vì sao kẻ bị truy sát vốn là Ngụy Trình, mình vì cái gì lại phải đi trốn cùng y chứ? Nhiếp Viễn nhìn thấy điểm này thì không khỏi tiếu ý tràn cả ra đáy mắt. Xem ra Ngụy Trình là một tiều phu giỏi, cuối cùng cũng đốn gỗ thành công!

"Còn thiên kiếp của sư phụ thì sao?"

"Cái đó ngươi không cần lo lắng. Ngươi hiện tại tuy có thể giữ được cái mạng cho mình, nhưng mà nội lực yếu ớt, ngoại trừ bay nhảy một chút thì cái gì cũng không làm được. Cho nên ngươi ở lại đây chỉ làm cản trở người khác bận tâm cho mình mà thôi. Đi đi! Một thời gian sau hãy trở lại. Nhớ là trong thời gian này không được hoạt động quá mạnh, chờ sau thiên kiếp đại thống lĩnh sẽ truyền linh lực cho ngươi."

"Nhưng mà..."

"Nhanh đi đi! Trước khi để bọn người kia tìm thấy các người."

"Vậy... lão chuyển lời của ta với Ngâm thúc, bọn tiểu Thất Lục Niên, bảo bọn họ bảo trọng."

"Ừ. Đi đi."

Sau khi Kiếm Phong Chi chân thấp chân cao rời đi, thì Lục Niên cũng từ sau nhà xuất hiện nhìn theo bóng hắn.

"Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau đi?"

"Lão đầu, chúng ta giờ phải trở về Thiên Hoa sơn sao?"

"Ngươi bỏ nhà đi lâu như vậy cũng không muốn về?"

"Vậy thì không có!"

"Còn không mau đi?"

"Dạ."

Bước được vài bước Nhiếp Viễn liền trợn mắt nhìn Lục Niên đang đi sau lưng mình.

"Ngâm thúc của ngươi đâu?"

"A!"

Lục Niên kêu lên vỗ vỗ đầu mình mấy cái rồi chạy ra gian nhà sau, chỉ trong nháy mắt đã vác Ngâm Tuyết trên lưng chạy ra.

Nhiếp Viễn nhìn nhìn Ngâm Tuyết đang nhắm nghiền mắt gục đầu trên lưng Lục Niên thì cười cười.

"Ngâm Tuyết, trở về nhà thôi!"

Dứt lời, ba người bọn họ liền phóng lên chín tầng mây rồi biến mất.

Bảy ngày trước, Nhiếp Viễn đã lấy hết chín phần nội lực của Ngâm Tuyết truyền qua cho Kiếm Phong Chi, bất quá y không làm như lời Ngâm Tuyết nói, mà vẫn giữ lại một phần để duy trì mạng sống cho hắn. Đợi sau khi Hoàng Thiên Ngạo vượt qua thiên kiếp thì sẽ dùng tiên lực cứu hai người bọn họ. Chỉ mong sau khi hắn tỉnh dậy sẽ không trách mắng mình.

***

Rất nhanh cũng đã đến lúc Hứa Tư Hàn phải lên đường. Ngày hôm đó hắn nằm trên giường ở Huyền Môn cung suốt ngày ủ rũ. Hoàng Thiên Ngạo sau khi từ bên ngoài trở về thì hắn liền nhào đến ôm eo y siết chặt, mặt vùi vào cổ y nói mấy lời ngọt ngào.

"Sư phụ. Ta sắp đi rồi, người còn không biết ở bên cạnh ta nhiều hơn một chút? Ta thật ghét người quá đi!"

"Tiểu Thất..."

- ----HẾT CHƯƠNG-----