Hỏa Phụng Hoàng

Chương 50: Truy sát



Một thân ảnh nhẹ nhàng di chuyển trong hóc đá dùng thuật ẩn thân che giấu khí tức của mình. Đáng tiếc, không thể qua mắt được Ngụy Trình.

Y liếc nhìn về phía Kiếm Phong Chi, thấy hắn đang xoay mặt phía bên kia chuyên tâm tắm rửa. Trong chớp mắt, Ngụy Trình xuất ra một đạo kiếm khí. Kẻ kia lập tức đứng yên, không tin nổi trợn mắt, thân thể bị chém thành hai mảnh đứt lìa ngã rạp xuống mặt đất. Ngụy Trình nhìn y phục người này.

"Thiên binh sao?"

Ngụy Trình liền ngẩng đầu lên, hắn là do thám, lúc này có lẽ Thiên giới đã biết nơi này của bọn họ rồi. Xem ra không thể tiếp tục ở lại đây thêm được nữa.

"Ngụy Trình, người làm gì đứng đó?"

Kiếm Phong Chi từ lúc nào đã trèo lên bờ, lấy y phục khoác vào, xách Cổ kiếm đeo vào bên hông. Ngụy Trình lập tức dùng tiên khí hủy đi thi thể của người kia, xong đến bên cạnh nhìn Phong Chi, y không định nói cho hắn biết, hắn chưa được vui vẻ ngày nào, không muốn mới đến đây lại trở nên lo lắng.

Bỗng dưng Ngụy Trình nghe thấy phía xa xa lại có động tĩnh. Y lập tức phóng đến, trong chớp mắt ôm lấy Kiếm Phong Chi lao vút lên chín tầng mây lướt gió phóng đi.

Kiếm Phong Chi giật mình nhưng hắn đoán được tình hình hiện tại. Hắn chỉ ôm chặt Ngụy Trình, nhắm nghiền mắt cảm nhận từng cơn gió lướt qua như cắt da cắt thịt mình, đau đến nghiến răng nghiến lợi nhưng mím môi không để lộ ra bất kỳ tiếng động nào.

Hắn không muốn mình trở thành gánh nặng của Ngụy Trình. Kiếm Phong Chi hiện tại không có tiên khí hộ thể, sức lực chỉ như phàm nhân. Ngày hôm qua đến nay không hiểu sao lồng ngực hắn luôn ẩn ẩn đau, chỉ là hắn không muốn Ngụy Trình lo lắng cho mình nên đã không nói ra. Hắn định đợi sau này trở về Thiên Hoa sơn sẽ đến chỗ của Nhiếp Viễn kiểm tra lại thương thế.

Hai người đi thật lâu, trời lúc này trời về khuya càng lúc càng lạnh. Kiếm Phong Chi hơi ngẩng đầu liếc Ngụy Trình một cái, nét mặt ngàn năm lạnh lẽo không đổi của y nhìn chằm chằm về phía trước, ở đuôi mắt có một tia lệ khí nhưng lại khiến hắn vô thức trở nên an tâm. Có lẽ từ nhỏ Ngụy Trình luôn cường hãn, cho nên chỉ cần ở bên cạnh y thì hắn liền không cảm thấy sợ hãi bất kỳ điều gì nữa.

Ngụy Trình suốt một đường đi không nhìn Kiếm Phong Chi, y đỏ mắt lòng vô cùng căng thẳng. Có lẽ trong quá khứ y cũng chưa từng cảm thấy căng thẳng đến mức này. Hạnh phúc không dễ dàng có được, y không muốn mình cùng với Kiếm Phong Chi lần nữa lại tách ra. Lần trước là một năm, lần này chỉ sợ là một đời.

Cảm thấy người trong ngực đang nhìn mình Ngụy Trình cúi đầu xuống liền chạm phải ánh mắt của Kiếm Phong Chi. Nhìn thấy vành tai đỏ ửng cùng đầu mũi hồng hồng của hắn thì y biết hắn đang lạnh.

Ngụy Trình liền kéo áo choàng từ phía sau lên trùm kín cả hai người, chỉ để lộ ra chiếc đầu nhỏ trong ngực, khàn khàn giọng hỏi.

"Lạnh không?"

Kiếm Phong Chi lắc lắc đầu rồi hắc hơi mấy cái, nước mũi cũng chảy ra. Hắn hít hít mũi rồi rũ mắt. Vừa rồi rõ ràng còn nói không lạnh, ai có thể tin chứ?

"Chúng ta sẽ dừng lại ở dưới kia. Cố gắng thêm một lúc nữa."

Ngụy Trình vừa nói vừa giơ tay lên rất tự nhiên lau nước mũi trên mặt hắn làm Kiếm Phong Chi mặt đỏ bừng. Từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng có bất kỳ ai đối xử tốt với hắn như vậy. Ngâm Tuyết lúc nhỏ thường bế rồi cho hắn uống sữa dê, chỉ là Ngâm Tuyết thường mắng hắn, còn trỏ đầu hắn. Ngụy Trình lúc trước nói hai câu đã có ba câu chê hắn ngu, nên hiện tại được cưng chiều thì có chút thụ sủng nhược kinh.

Nhưng cũng không đúng, Phong Chi bỗng nhớ nhớ lại khoảng thời gian mình bị mù, Ngụy Trình khi đó là Phong, y cũng đã từng mang hắn đến hồ tắm rửa, còn thường hay đút bánh cho hắn ăn, ngồi nghe hắn lải nhải. Nhớ lại khoảng thời gian đó, Kiếm Phong Chi vô thức cảm động.

"Sư đệ, lúc trước ngươi..."

Hắn nói một câu thì ngừng lại không nói nữa, có những thứ hắn không biết mình nên nói gì mới đúng. Thời gian đó Ngụy Trình bị mất trí nhớ, hẳn cũng đã không dễ dàng gì.

"Hửm?"

Ngụy Trình không nghe rõ nên hỏi lại. Kiếm Phong Chi khẽ thở dài một hơi, tựa đầu trong lồng ngực Ngụy Trình im lặng. Thật lâu cũng không nói gì.

"Lúc đó ngươi có sợ không?"

Bỗng dưng Ngụy Trình hỏi làm Kiếm Phong Chi không hiểu lắm.

"Lúc nào?"

"Lúc Ân Sơn Tây Xương bắt ngươi đi?"

Kiếm Phong Chi liền nhớ đến khoảng thời gian bị tra tấn khủng khiếp đó, bất giác thân thể có chút căng thẳng. Hắn nhìn nhìn xuống bàn tay mình. Nơi đó thịt đã lành lại, một màng móng mỏng manh cũng đã lấp đầy chỗ cũ, chỉ là cảm giác đau đớn thấu xương vẫn không có cách nào vượt qua được.

"Khi đó ta đã khóc. Ngươi nói xem, đại nam nhân như ta khóc lóc trước mắt người khác, có phải mất mặt lắm không?"

Hắn vừa nói vừa cười cười. Ngụy Trình không nói gì, nhưng vòng tay ở thắt lưng siết chặt hơn.

"Sau này khi sư phụ bình an vượt qua thiên kiếp, chúng ta trở về Thiên Hoa sơn, ta nhất định sẽ trả thù cho ngươi. Bắt Ân Sơn Tây Xương đó phải chết ngàn lần."

Kiếm Phong Chi không nói gì. Thật lâu sau mới cất giọng.

"Ta không hiểu. Một kẻ như hắn, từ nhỏ đến lớn cái gì cũng xuất sắc hơn người, lại còn đi so đo tính toán với kẻ như ta chứ? Ta... bất quá chỉ là một người tầm thường mà thôi! Cái gì cũng không bằng hắn. Ân Sơn là thế gia, danh vọng cao như vậy, hắn lại đi theo Lục Mạch? Cuối cùng trở thành kẻ thù của Thiên Hoa sơn, Ân Sơn đài cũng không còn nữa!"

Ngụy Trình không nói gì. Hắn nhìn nhìn mái đầu nhỏ trong ngực, khẽ nhếch môi lên cười. Kiếm Phong Chi đã không biết, Ân Sơn Tây Xương kia cái gì cũng có nhưng có một thứ hắn không có. Chính là trái tim của Phong Chi!

Kiếm Phong Chi có thể không tài giỏi, không anh tuấn thậm chí mọi mặt đều thua kém Ân Sơn Tây Xương. Nhưng mà hắn có một trái tim thuần khiết. Chính vì vậy có lẽ không ai có thể ghét một người như Kiếm Phong Chi, trừ kẻ lòng tham không đáy, bụng dạ tiểu nhân như Ân Sơn Tây Xương.

Từ nhỏ Kiếm Phong Chi ung dung tự tại, chưa từng oán hận chưa từng oán trách bất kỳ ai, cho dù hắn cái gì cũng thiệt thòi hơn người khác. Nhưng nhìn thấy hắn giống như nhìn thấy dương quang chói lọi, vầng thái dương chưa bao giờ tắt. Có lẽ, chính vì vậy mà Ân Sơn Tây Xương luôn không yêu thích hắn, Phong Chi có được thứ mà y có cố gắng cả đời cũng không bao giờ có được.

Hai người đi thật lâu, cho đến khuya thì họ dừng lại ở một trấn nhỏ. Ban đầu định chọn hẻm núi, nhưng sợ nơi vắng vẻ khí tức dễ bị thiên binh phát hiện nên quyết định đến chỗ náo nhiệt một chút dừng chân.

Trong trấn nhà cửa đều đóng im ỉm, cũng chỉ có một khách điếm vẫn còn treo đèn lồng đỏ trên cao, nhưng cũng vắng bóng người qua kẻ lại.

Bên trong vài ba người dọn dẹp bàn ghế, tại quầy có một nữ nhân đang cúi đầu cặm cụi đếm bạc. Ngụy Trình tiến đến mặt lạnh hỏi một câu.

"Cô nương, cho ta hỏi còn phòng hay không?"

"Không còn không còn!"

Nữ nhân vừa nói cũng không ngẩng đầu lên, mày hơi nhíu như sợ bị làm phiền, tay xua xua hạ lệnh đuổi khách.

Kiếm Phong Chi từ nhỏ đến lớn thường nhường nhịn người khác, thấy vậy cũng không muốn làm khó nàng, hắn biết Ngụy Trình nóng nảy, sợ y làm tổn thương nàng nên liền níu tay Ngụy Trình một cái.

"Sư đệ, hay chúng ta trở lại chỗ khi nãy đi!"

Nghe giọng nói ôn nhuận trầm ấm của Kiếm Phong Chi, bỗng nhiên nữ nhân liền ngẩng đầu lên nhìn. Bất giác tròng mắt từ lúc nào đã trở nên lấp lánh.

"A, khách quan. Còn phòng, còn phòng."

Nàng vừa nói vừa rất nhanh rời khỏi quầy tiến đến một bên nhìn nhìn ngó ngó Kiếm Phong Chi, không che đậy ánh mắt đang đánh giá diện mạo của hắn, miệng nở ra nụ cười tươi rói.

Dạng nam nhân nho nhã ấm áp lại anh tuấn thế này có lẽ rất lâu rồi nàng mới nhìn thấy. Bình thường toàn kẻ tai to mặt lớn, bặm trợn hoặc lạnh lùng muốn đòi mạng người hệt Ngụy Trình. Còn người nho nhã thư sinh thế này thì đã lâu lắm rồi nàng mới nhìn thấy được. Chẳng những vậy gương mặt còn tuấn tú đôn hậu. Quả nhiên chính là chân mệnh thiên tử của đời nàng. Nàng là quả phụ, tướng công ra đi quá sớm để lại cho cái khách điếm này. Hiện tại cũng đã đến lúc tái giá rồi.

Nhìn thấy vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống Kiếm Phong Chi của nữ nhân, bỗng dưng mày Ngụy Trình nhíu lại có thể kẹp chết một con ruồi.

"Cô nương, nhưng mà khi nãy..."

Kiếm Phong Chi chưa kịp dứt lời đã bị nàng nắm lấy cổ tay kéo lên lầu. Ngụy Trình trong mắt hiện lên một tia sát ý nhưng cũng đi theo. Hiện tại không thể gây động tĩnh quá lớn, nếu không mùi máu tanh rất nhanh sẽ đánh động đến thiên khuyển của thiên giới.

"Công tử, phòng này, có vừa ý hay không đây?"

Nàng vừa nói vừa dùng chân đá cửa ra, bên trong một nam nhân đang cởi trần thân trên đứng bên cạnh thùng nước nhỏ như chuẩn bị tắm rửa, hắn giật mình trợn mắt nhìn liền bị nàng quát.

"Ây da, khách quan, phòng này hôm nay không cho thuê nữa, ngài dọn đi chỗ khác giùm!"

"Cái... cái gì?"

Không kịp đợi người kia dứt lời bà chủ liền nhìn thuộc hạ mình.

"Người đâu, tiễn khách!"

"Dạ, Tam nương!"

Dứt lời hai người một trước một sau xách hắn như xách gà rất nhanh ném ra khỏi khách điếm.

Kiếm Phong Chi trợn mắt nhìn cảnh tượng đuổi khách vừa rồi, chưa kịp phản ứng tay lần nữa bị nắm lên vuốt vuốt.

"Ây da, công tử à, phòng này công tử muốn ở bao nhiêu lâu thì tùy thích nha."

Phong Chi lần đầu tiếp xúc gần với nữ nhân, mắt vô thức nhìn chằm chằm nàng, vành tai có chút đỏ. Bàn tay nữ nhân quả nhiên mềm mại nhỏ nhắn đáng yêu hơn hẳn so với Ngụy Trình nha! Hắn vô thức nuốt nước miếng một cái.

"...Bao nhiêu... bao nhiêu tiền một đêm, để ta gửi. A!"

Lời chưa dứt mông đã bị Tam nương vỗ vào một cái Kiếm Phong Chi liền giật nảy mình, vành tai liền đỏ ửng. Từ trước đến nay hắn không có cơ hội để nhìn gần nữ nhân như vậy. Hiện tại gương mặt xinh đẹp sắc xảo lại có chút phóng khoáng của Tam nương khiến Phong Chi nhìn không rời mắt. Tuy không đẹp bằng công chúa và Thiên hậu, nhưng cũng vô cùng xinh đẹp nha!

"Phòng này công tử cứ ở, ta đây... ta không có tính toán với công tử đâu nha!"

Phong Chi là người thật thà nên không nhìn ra Tam nương đang có ý tứ với mình. Hắn đơn giản nghĩ vô công bất thụ lộc, hắn xưa nay cũng không muốn lợi dụng người khác.

"Vậy... vậy đâu có được. Ta không thể ở không của cô nương. A..."

Mông lần nữa bị vỗ thêm một cái. Mặt Tam nương liền lộ ra tia háo sắc không hề giấu diếm.

"Có sao đâu chứ, ngày mai công tử dậy sớm dạy ta luyện quyền, như vậy chắc được hả?"

"Luyện quyền? A được được! Tất nhiên được."

Nội lực hắn tuy đã mất nhưng chiêu thức vẫn còn, cho nên giúp nàng luyện quyền cũng không một chút làm khó hắn.

"Vậy, không làm phiền hai vị nghỉ ngơi, ta đi đây, nha!"

Chữ 'nha' vừa kéo dài vừa có chút ngả ngớn khiến Kiếm Phong Chi vô thức mỉm cười nhìn theo. Nữ nhân đều tốt bụng như nàng hay sao chứ? Còn cho hắn ở không, các nàng khiến hắn mở mang tầm mắt. Năm đó Lục Niên còn nói các nàng hung dữ, đúng là gạt người mà.

"Ui da!"

Bỗng dưng mông bị đạp một cước khiến Phong Chi ngã nhào xuống đất.

"Nhìn đủ chưa?"

Ngụy Trình gầm lên một tiếng. Kiếm Phong Chi không tin nổi mình vừa bị y đạp không thương tiếc.

"Sư đệ, khi không đá ta nha?"

Kiếm Phong Chi tức giận từ dưới đất bò dậy còn xoa xoa mông mấy cái.

"Đá ngươi?"

Ngụy Trình bất giác híp mắt tiến đến gần đẩy Kiếm Phong Chi lùi lùi về phía sau, một tay chống lên tường bên tai hắn.

"Ta không nên đá ngươi, ta nên đánh chết ngươi mới đúng, hồng hạnh xuất tường sao? Trước mặt vi phu còn dám liếc mắt đưa tình?"

Kiếm Phong Chi nghe xong thì tức muốn nổ gan nổ phổi.

"Cái gì... gì mà liếc mắt đưa tình chứ?"

"Còn không phải? À, khi nãy nàng chạm vào chỗ nào? Là chỗ này, hay chỗ này?"

Ngụy Trình vừa nói tay vừa cấu vào mông hắn véo một cái làm hắn đau đến nhe răng.

"Ui da, mẹ nó Ngụy Trình, ngươi làm ta đau nha!"

"Còn biết đau? Hửm?"

Ngụy Trình không đợi Kiếm Phong Chi phản ứng liền hung hăng cắn xuống môi hắn, rất nhanh mùi máu tươi xộc đến, Phong Chi giãy giãy, một tay đẩy mặt Ngụy Trình ra, tay kia lau phiến môi đang chảy máu của mình.

"Máu? Mẹ nó, Ngụy Trình ngươi là cẩu sao? Thích cắn người như vậy, ta là đại sư huynh ngươi đó!"

Ngụy Trình bỗng híp mắt nguy hiểm tiến đến gần Kiếm Phong Chi, nắm lấy cằm hắn, ngón tay cái mân mê phiến môi chảy máu của hắn day day khiến hắn đau rát rên lên một tiếng.

"A..."

"Phong Chi, ngươi tưởng ba tiếng đại sư huynh của mình lớn lắm sao? Nói cho ngươi biết, từ đầu đến cuối ta đều chưa bao giờ xem ngươi là đại sư huynh. Hàng đêm đều muốn đè ngươi, cắn ngươi. Ngươi từ đầu đã là người của ta. Sau này, dám nhìn ngó nữ nhân như vừa rồi lần nữa ta lập tức sẽ móc mắt ngươi vứt cho cá ăn!"

Kiếm Phong Chi trợn mắt mím môi nhìn y. Người này khi không lại hung dữ với hắn như vậy chứ? Bỗng nhiên hắn bật cười một cái.

"Sự đệ... ngươi là đang ghen đi? A!"

Môi bị Ngụy Trình day mạnh một cái máu ứa ra, Phong Chi ăn đau liền xuýt xoa. Ngụy Trình ngoài cười trong không cười.

"Ngươi nói thử xem!"

Dứt lời Ngụy Trình liền cúi đầu nhẹ nhàng đặt xuống môi hắn một nụ hôn, nơi chảy máu liền mút đến một chút cũng không còn. Kiếm Phong giật mình thân thể cứng đờ, mắt trợn ra nhìn người đang liếm môi mình. Toàn thân nổi lên một tầng gai ốc, gò má hồng hồng một mảng.

Khi y buông ra hắn liền có chút thở dốc, mặt mũi hồng hồng, trong mắt là ngạc nhiên cùng thảng thốt vô cùng đáng yêu.

"Ngốc tử!"

Ngụy Trình chỉ nói vậy rồi yên lặng nhìn Kiếm Phong Chi, ánh mắt có chút trầm xuống. Thấy y hôn mình xong liền yên lặng làm Kiếm Phong Chi có chút chột dạ. Có khi nào lúc nãy hắn nói vậy đã làm y mất mặt hay không?

"Sư đệ, ngươi... ngươi không sao đó chứ?"

"Phong Chi!"

"Hả?"

Bỗng dưng, Ngụy Trình cúi đầu ôm lấy Phong Chi kéo vào ngực khiến cho hắn giật mình, định đẩy ra nhưng cảm thấy Ngụy Trình có chút run rẩy nên giằng co một lúc, cuối cùng vẫn quyết định để y ôm. Dù là cảm giác có chút không quen bị người khác ôm ấp thế này.

"Sư đệ..."

Nghe giọng nói mềm mại thuần hậu quen thuộc của người trong lòng, vòng tay Ngụy Trình tại eo hắn càng thêm siết chặt. Y hít vào một hơi, cắn chặt khớp hàm, vươn tay vuốt ve mái tóc của Kiếm Phong Chi.

"Phong Chi, ở bên cạnh ta ngươi có hối hận không?"

Bỗng nhiên y hỏi một câu như vậy, Kiếm Phong Chi khẽ ngẩn người. Bình thường hỏi những việc liên quan đến luyện quyền hoặc binh khí thì hắn hiểu, còn những thứ liên quan đến tình ái hắn liền cảm thấy có chút mờ mịt. Y hỏi hắn có hối hận không, nhưng hối hận về chuyện gì chứ? Hối hận vì đi cùng y hay hối hận vì hai người đã chọn nơi này làm chỗ ở?

Không thấy hắn trả lời Ngụy Trình khẽ tách ra nhìn hắn. Kiếm Phong Chi liền gãi gãi đầu, hắn nghĩ chắc chắn là y hỏi về chỗ ở này rồi, vì lúc trước Ngụy Trình từng hỏi hắn thích ở thị trấn nơi đông đúc người qua lại hay không. Sau đó cũng không đợi hắn đồng ý y đã tự mình quyết định.

Kiếm Phong Chi thật ra cũng không đặc biệt thích chỗ này, hắn là người dễ thích nghi, chỗ nào cũng có thể sống được.

Phong Chi liền tỏ ra mình thông minh, giương đôi mắt tròn tròn nhìn ngôi nhà một lượt rồi vươn tay lên an ủi Ngụy Trình.

"Trong lúc chạy loạn có một nơi để ở là tốt lắm rồi, sư đệ ngươi đừng nghĩ nhiều."

Ngụy Trình nhướng mày nhìn hắn. Trước đây dẫu biết hắn ngốc, nhưng ngốc đến trình độ này thì Ngụy Trình có chút ngoài ý muốn.

Y liền nhìn nhìn bàn tay đang vỗ vỗ trên vai mình mà không rõ tư vị gì, cúi đầu tiến sát mặt Kiếm Phong Chi làm hắn vô thức rụt cổ lại.

"Đồ ngốc!"

"Gì?"

Y trỏ tay vào trán hắn di di.

"Trong đầu ngươi chỉ có bao nhiêu đó thôi sao, hửm?"

Hắn bực mình liền đẩy tay y ra, nhíu mày.

"Sư đệ, ngươi nói thì được rồi, động tay động chân làm cái gì, ngươi trỏ đầu ta từ nhỏ nên hại ta lớn lên mới chậm chạp đó!"

Hắn vừa nói cái đầu hơi lắc lắc qua lại, mày nhíu nhíu, bực mình nhưng lại vô cùng đáng yêu. Ngụy Trình thật cảm thấy buồn cười, không khống chế được bỗng dưng kéo lấy mặt hắn định áp xuống một nụ hôn liền bị hắn trong vô thức tránh đi.

Ngụy Trình hơi nhíu mày nhưng cũng không hôn hắn nữa, rất nhanh đến giường nằm xuống.

Kiếm Phong Chi lần đầu bị hôn nên còn chưa quen, khi nãy cũng không phải chán ghét Ngụy Trình, chẳng qua đó chỉ là phản ứng tự nhiên của hắn. Phong Chi ngốc lăng đứng một chỗ nhìn Ngụy Trình xoay mặt vào tường ngủ.

Nghĩ y giận mình nên mới tránh đi. Hắn nê từng bước đến giường ngồi xuống cạnh Ngụy Trình, vươn ngón tay ra, nửa ngày mới chọt chọt mấy cái vào lưng khiến y quay lại.

Kiếm Phong Chi liền rụt đầu, mắt rũ xuống chớp chớp mấy cái nhưng tránh đi ánh mắt Ngụy Trình. Vành tai đỏ ửng tố cáo tâm trạng của hắn.

"Hửm?"

Ngụy Trình không thấy hắn nói gì nên hỏi một câu. Hắn nghe thấy thì hai tay nắm vào nhau gãi gãi.

"Ta... ta..."

Ngụy Trình vừa mở miệng chưa kịp trả lời đã nghe hắn nói tiếp.

"Ta... lần đầu làm chuyện đó... ta không biết. Khi nãy cũng không phải tránh ngươi. Đừng có giận ta!"

Thì ra Kiếm Phong Chi hiểu nhầm lúc nãy bị Ngụy Trình hôn nhưng hắn không đáp lại, chỉ mím môi, nghĩ y hiểu nhầm thành mình ghét bỏ nên giờ mới tránh hắn.

Kiếm Phong Chi thật ra từ nhỏ cái gì cũng chậm chạp nhưng hắn vô cùng hiểu đạo lý làm người. Dù trong lòng có rối rắm, nhưng Ngụy Trình vì mình mà hy sinh nhiều như vậy, bản thân còn sống cũng là do y nhặt về cho hắn một cái mạng. Nếu đã đồng ý đi cùng Ngụy Trình nghĩa là chấp nhận suốt đời cùng y, thì những chuyện như ôm hôn hay hơn thế nữa hắn cũng không phản đối. Nhưng hắn chưa từng có kinh nghiệm, lại bị người từ nhỏ đến lớn mình xem là sư đệ ôm nên có có chút rối rắm trong lòng.

Ngụy Trình ánh mắt ý vị thâm trường, từ lúc nào đã ngồi dậy nhìn Kiếm Phong Chi. Người này đã cho y cơ hội tốt như vậy thì y cũng không khờ dại mà chối bỏ. Lúc nãy chỉ định cho hắn thêm chút thời gian, ngày tháng bên nhau là cả đời, y cũng không gấp gáp mà ép hắn. Nhưng xem ra y lo nghĩ quá nhiều rồi.

"Phong Chi, ngươi cùng ta hiện tại ở cùng một chỗ..."

Kiếm Phong Chi khẽ gật đầu.

"Ta biết... nhưng sư đệ, ta... ta thật sự không biết phải làm gì... ta ta..."

Lời chưa dứt thì cằm đã bị nâng lên, môi bị cắn xuống một cái. Thân thể Phong Chi liền cứng đờ, mắt cũng trợn ra nhìn Ngụy Trình.

Ngụy Trình nhếch môi cười nghiêng đầu qua phải định hôn hắn thì bất ngờ hắn cũng phối hợp nghiêng đầu qua phải. Sau đó Ngụy Trình nghiêng đầu qua trái hắn cũng vô cùng phối hợp nghiêng sang trái. Nửa buổi y vẫn chưa hôn được hắn. Ngụy Trình vừa có chút tức vừa có chút buồn cười liền áp má hắn lại.

"Nhắm mắt lại!"

Ngụy Trình nói một câu Kiếm Phong Chi khẽ chớp chớp mi mắt mấy cái, cuối cùng cũng ngoan ngoãn nhắm nghiền mắt.

Sau đó cảm nhận người kia từng chút liếm lên môi mình, ngậm lấy chậm rãi mút mát. Một lúc sau Kiếm Phong Chi có chút bớt căng thẳng, môi cũng hơi mở ra, lập tức đầu lưỡi trơn trượt như xà chui vào khoang miệng, không ngừng đánh vào những điểm mẫn cảm của hắn.

"Ưm..."

Phong Chi vô thức phát ra âm thanh rên rỉ khác thường. Ngụy Trình liền hít khí một cái cuồng dã ngậm mút môi lưỡi hắn, đầu lưỡi day dưa không dứt.

Kiếm Phong Chi cảm thấy toàn thân nóng bỏng khác thường, đầu óc như muốn nổ tung, lúc này hắn không suy nghĩ đến điều gì khác, chỉ thấy như đang bay bổng chín tầng mây xanh, hệt như những ngày còn tiên lực.

"Phong Chi, ta yêu ngươi, rất yêu ngươi!"

Ngụy Trình vừa hôn vừa nói lời yêu khiến lòng Kiếm Phong Chi mềm nhũn ra, trái tim cũng chảy thành vũng mưa xuân ấm áp.

Bỗng nhiên Ngụy Trình áp hắn ngã xuống giường rồi nằm đè lên. Kiếm Phong Chi có chút kinh hãi mở ra đôi mắt hồng hồng một tầng sương nhìn Ngụy Trình.

Môi bị hôn đến đỏ ửng, tóc trên đầu khi nãy bị y vò, hiện tại rối loạn thành một đoàn. Nhìn vừa ngốc nghếch lại vừa đáng yêu. Ngụy Trình vuốt ve đôi mắt hắn rồi khẽ hôn xuống một cái. Kiếm Phong Chi liền chớp chớp mí mắt.

"Phong Chi, ta yêu ngươi, đã yêu ngươi từ rất lâu rồi!"

Dứt lời y lại hôn xuống mặt hắn, mỗi nơi trên cơ thể hắn y đều vô cùng trân quý, vô cùng yêu thương. Người này mình đã theo đuổi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đã về đến tay, ngoan ngoãn nằm dưới thân mình.

Kiếm Phong Chi toàn thân nóng ran, cảm thấy vô cùng chật vật, tay từ lúc nào cũng ôm lấy Ngụy Trình.

"Ây da, công tử!"

Bỗng dưng cửa không tiếng động bị đẩy ra, Tam nương bên ngoài mang vào cho họ một tấm chăn. Kiếm Phong Chi nghe thấy lập tức kinh hãi lăn vào góc giường lấy chăn trùm kín đầu nằm sấp xuống giả chết, thật cảm thấy vô cùng mất mặt!

Người đã sắp ăn đến miệng liền bị vuột mất khiến Ngụy Trình tức giận, mắt hiện lên một tia sát khí trừng Tam nương.

Nàng khi không bị trừng nhất thời cũng không hiểu vì sao, bất quá nàng chỉ để ý Kiếm Phong Chi nên vừa đi miệng cười tận mang tai.

"Công tử, ta mang thêm chăn cho hai vị. Đêm xuống trời trở lạnh, nhớ đắp chăn kín một chút."

Dứt lời nàng nhìn bờ mông cân nảy của Kiếm Phong Chi, bất giác liền chảy nước miếng, vươn tay định vỗ một cái.

"A!"

Bỗng dưng cổ tay bị nắm chặt như sắp bị bẻ gãy đến nơi.

"A... đau... đau..."

Nàng kêu thảm một tiếng nước mắt cũng đã giàn giụa trên mặt. Ngụy Trình ngoài cười trong không cười nhướng mày nhìn nàng.

"Đa tạ cô nương đã quan tâm. Cũng đã khuya, cô nương nên trở về nghỉ ngơi!"

Dứt lời y lấy trong tay nải ra một thỏi vàng rồng nhét vào tay nàng khiến Tam nương vừa nhìn thấy liền chói mắt. Với thỏi vàng này đủ sức mua cả khách điếm này chứ đừng nói là ngủ một đêm!

"Đại... đại nhân... ta... ta không có bán khách điếm đâu!"

Ngụy Trình thả tay nàng ra nhàm chán nói một câu.

"Cái này cho nàng. Bọn ta sẽ ở lại đây vài ngày."

"Chỉ... chỉ vài ngày?"

Tam nương trợn mắt nhìn, này có phải gọi là quá lãng phí rồi hay không chứ? Bất quá nàng cũng không có chê tiền nhiều đâu.

"Còn nữa. Mỗi ngày cơm nước không cần mang vào phòng. Đặt trước cửa là được."

"Dạ!"

Tam nương vô cùng vui vẻ, nhìn nhìn thỏi vàng trong tay.

"Phải rồi, còn một chuyện nữa. Người này..."

Ngụy Trình vừa nói vừa đặt tay lên mông Kiếm Phong Chi một cái, lúc nãy đến giờ hắn vẫn làm ổ trong chăn liền giật mình, mông cũng khẽ giật giật.

"Hắn là tiện nội của ta. Sau này không được chạm vào hắn. Nhìn thấy cũng phải tránh xa mấy bước."

"Tiện... tiện nội?"

Tam nương nghe thấy thì mắt trắng dã trợn lên. Công tử ôn nhuận như ngọc trong lòng nàng vậy mà lại là hoa đã có chủ? Còn là bị đè? Nàng thật sự không tin nổi, ánh mắt có chút tiếc hận.

"Thế nào?"

"A... không không gì. Ta... ta nhất định làm như lời đại nhân đã nói!"

Dứt lời Tam nương nhanh chóng cầm thỏi vàng rồi rời khỏi. Cửa vừa đóng lại Ngụy Trình liền vỗ vỗ mông Kiếm Phong Chi mấy cái rồi từ từ vuốt ngược lên đầu hắn.

"Người đi rồi, ngươi trốn trong đó làm gì?"

Kiếm Phong Chi không trả lời.

"Phong Chi!"

Vẫn không có tiếng trả lời. Ngụy Trình liền kéo chăn khỏi đầu hắn, lật người hắn lại. Mắt Kiếm Phong Chi nhắm nghiền, khóe miệng vươn chút máu, trên mũi không còn hơi thở.

"Phong Chi, ngươi làm sao vậy? Phong Chi?"

Ngụy Trình kinh hãi liền ôm hắn lên, tay xuất ra một luồng linh lực rót vào cơ thể hắn.

"Phong Chi, ngươi đừng bỏ ta... Phong Chi..."

Một lúc sau bỗng nhiên Kiếm Phong Chi mở mắt ra, ngồi dậy ho khù khụ một trận.

"Phong Chi. Phong Chi!"

Ngụy Trình ôm chặt lấy hắn vào lòng siết chặt. Tròng mắt đã nhàn nhạt nước.

Kiếm Phong Chi nhíu nhíu mày, khi nãy lúc hắn nằm sấp, lồng ngực bỗng dưng vô cùng đau đớn, sau đó hắn không còn nhớ ra thứ gì nữa. Hắn nghĩ nghĩ, có khi nào mình không đợi được đến ngày trở về Thiên Hoa sơn hay không? Chẳng lẽ lại chết tại nơi này? Nhưng mà nếu như vậy thì Ngụy Trình sẽ làm sao chứ? Hẳn là y vô cùng đau khổ!

Kiếm Phong Chi nghĩ nghĩ thấy tâm mình đau xót, áp má trên vai Ngụy Trình khẽ vỗ vỗ lưng y trấn an.

***

Nói về Hoàng Thiên Ngạo, sau khi Hứa Tư Hàn rời khỏi thì y không lập tức trở về Thiên Hoa sơn mà ngồi lại dưới rừng đào tám dặm nhìn ra lòng hồ đặc biệt yên tĩnh trước mặt.

Mỗi gốc đá, mỗi ngọn cỏ, mỗi cánh hoa đào ở đây đều chứa đựng tất cả ký ức ngọt ngào thuộc về hai người.

Hoàng Thiên Ngạo ngồi đó suốt một ngày, cho đến khi trăng lên thì bỗng dưng mười hai bóng đen xuất hiện, toàn thân hắc bào phủ áo choàng che kín mặt, đến sau lưng y cúi đầu chắp tay thành quyền.

"Đại thống lĩnh. Đã đến lúc phải đến Vạn Trùng Sơn!"

Hoàng Thiên Ngạo lúc này mới hồi thần. Ngày y chịu thiên kiếp đã sắp đến, mười hai người này chính là mười hai sát sứ luôn theo bên cạnh bảo vệ y. Để tránh cho Long tộc như rắn mất đầu, thời hạn thiên kiếp hoàn toàn giấu kín, thậm chí đến Ngâm Tuyết và Nhiếp Viễn cũng không biết chính xác là ngày nào.

Chỉ những lúc cần thiết được Hoàng Thiên Ngạo triệu hồi thì mười hai sát sứ mới xuất hiện. Bọn họ xuất quỷ nhập thần, không tình không cảm, chỉ làm theo mệnh lệnh của chủ nhân. Trong thiên hạ từng có lời đồn về mười hai vị sát sứ bên cạnh các đời đại thống lĩnh, chỉ là chưa từng có bất kỳ ai nhìn thấy.

Từ trước đến nay, mỗi lần ra ngoài Hoàng Thiên Ngạo chỉ mang theo Ngụy Trình và Ngâm Tuyết, ngoài ra chưa từng dẫn theo binh lính, bởi vì thật chất bất kỳ lúc nào y cũng có thể triệu hồi mười hai vị sát sứ. Chỉ là, y vô cùng cường hãn, trong thiên hạ không địch thủ, cho nên cũng chưa từng phải dùng đến bọn họ.

Hoàng Thiên Ngạo từ từ đứng dậy hướng mắt lên lòng hồ lần nữa. Trăng lúc này đã treo cao một mảnh, khắp nơi đều là ánh sáng nhàn nhạt bao phủ cùng hương hoa đào dịu dàng đưa hương. Mới đêm qua y cùng Hứa Tư Hàn còn ôm ấp nhau trải qua giấc mộng dài, nhưng hiện tại cảnh còn người mất, bỗng dưng khiến người ta cảm thấy thương tâm.

"Đi thôi!"

Dứt lời, Hoàng Thiên Ngạo cùng mười hai sát sứ liền biến mất trong không khí. Xung quanh lại vắng lặng như tờ.

***

Lúc này bọn người Nhiếp Viễn cùng Lục Niên đã mang Ngâm Tuyết trở về Thiên Hoa sơn. Hiện tại Nhiếp Viễn đang ngồi dưới bàn đá một mình uống rượu. Lục Niên ngày hôm nay có đến nhìn Ngâm Tuyết qua một lượt, sau đó trở về tập luyện cùng huynh đệ Thiên Hoa sơn.

Nhiếp Viễn chỉ mới rời đi không lâu nhưng cảm giác nơi này có chút lạ lẫm. Y không biết lạ chỗ nào, chỉ cảm giác dường như đã có ai đó đã bước vào nhà của mình.

Hiện tại Hoàng Thiên Ngạo vẫn chưa trở về. Trước khi chia tay ở rừng trúc, Hoàng Thiên Ngạo có đưa cho Nhiếp Viễn một phong thư, còn cẩn thận dặn dò.

"Ta là đại thống lĩnh Long tộc đã gần ngàn năm. Cũng đã trải qua quá nhiều chuyện. Trong ngàn năm đó, người giỏi nhất Long tộc, cũng xứng đáng kế vị ta chỉ có một mình Ngụy Trình."

"Đại thống lĩnh, ngài..."

Nghe lời Hoàng Thiên Ngạo nói hệt như giao phó cuối cùng khiến cho Nhiếp Viễn kinh hãi. Thống lĩnh các đời trước đều phải một lần đối mặt cùng thiên kiếp. Bất quá khi đó bọn họ không có sức mạnh khủng khiếp như Hoàng Thiên Ngạo.

Nếu Hoàng Thiên Ngạo sớm tìm người phối ngẫu phù hợp với mình, cùng song tu, luyện âm dương hóa nan thức để hóa giải hàn khí, thì có lẽ thiên kiếp sẽ không là gì với y nữa.

Đáng tiếc, cuối cùng y đã không làm. Vì yêu Hỏa phụng hoàng, không muốn làm hắn tổn thương mà y chấp nhận đem mạng mình ra mạo hiểm. Hiện tại thân thể trải qua mấy lần cứu Hứa Tư Hàn, cứu Ngụy Trình và cả Kiếm Phong Chi nữa mà trở nên vô cùng yếu ớt.

"Nếu ta không thể trở về, ngươi hãy mang phong thư này giao phó với các trưởng lão của Long tộc."

"Nhưng Ngụy Trình đang là tội nhân!"

"Đại thống lĩnh của Long tộc thì sẽ không còn là tội nhân nữa!"

Thì ra Hoàng Thiên Ngạo để Ngụy Trình kế vị mình ngoài vì y là người tài năng xuất chúng thì còn là muốn bảo vệ cho y. Đại thống lĩnh ơi là đại thống lĩnh, ai nói ngài tuyệt tình lãnh khốc, ngài cái gì cũng hy sinh quá nhiều, vì người mình yêu, vì đệ tử mà chu toàn tất cả.

Nếu vì mạng sống, Hoàng Thiên Ngạo có thể phóng thích toàn bộ hàn khí một lần ra ngoài để bảo vệ mình nhưng y đã không làm. Bởi vì khi đó hàn khí của y đủ sức nhấn chìm chúng sinh trong biển tuyết. Y đã chịu đựng đau đớn để chờ đến ngày thiên kiếp, dùng trăm đạo sấm sét để cân bằng hàn khí phóng ra. Khi đó ai cũng không chết, nhưng Hoàng Thiên Ngạo thì chưa chắc có thể vượt qua.

Y mới chính là người có tình nhất thế gian. Đáng tiếc, y vì thiên hạ hy sinh nhiều như vậy, nhưng một người cũng không biết. Thậm chí ngay cả Hứa Tư Hàn cũng không hề biết.

Nhiếp Viễn cảm thấy cổ họng mình nghèn nghẹn. Y ngẩng đầu hít một hơi dài.

"Còn... tiểu Thất?"

"Tiểu Thất... ta đã chu toàn cho nó!"

Hoàng Thiên Ngạo ngừng lại một lúc rồi tiếp tục.

"Còn việc này nữa. Nếu như ta thực sự xảy ra chuyện gì, sẽ có mười hai vị sát sứ đến dâng long châu của ta. Khi đó ngươi hãy giao lại cho Ngâm Tuyết."

"Đại thống lĩnh!"

Nhiếp Viễn giật mình một cái. Long châu của Hoàng Thiên Ngạo sức mạnh vô biên, trên đời này chỉ e không có thứ gì quý giá hơn thế, có thể cho Ngâm Tuyết hay sao? Đại thống lĩnh các đời trước nếu viên tịch thì đều mang long châu phong ấn cùng thân xác mình để thân thể ngàn đời không thối rửa, tuyệt nhiên không bao giờ cho người khác.

Hoàng Thiên Ngạo ngừng lại một lúc nhìn về rừng trúc xa xa, gương mặt tràn đầy cô đơn.

"Tiểu Thất chỉ nghe lời Ngâm Tuyết, chỉ cần Ngâm Tuyết còn sống thì ta cũng không còn vướng bận bất kỳ điều gì nữa!"

Nhiếp Viễn nhớ lại ngày đó mà chua xót tràn ngập cả đáy mắt.

"Ngâm Tuyết ơi là Ngâm Tuyết, ngươi phải nhanh chóng tỉnh dậy. Ta thực sự cảm thấy quá mệt mỏi rồi..."

Bỗng dưng, Nhiếp Viễn cảm thấy có một luồng linh lực đánh úp về phía mình, bất quá y không tránh kịp. Năm đó toàn bộ nội công của y đã bị Đông Hải long vương, hôn phu của Minh Tường Lan phế bỏ, cho nên hiện tại y không thể giao đấu với bất luận là kẻ nào nữa.

"A..."

Nhiếp Viễn ói ra một ngụm máu rồi ngã sấp xuống đất. Trong lúc y cố gắng bò vào nhà thì sau lưng liền trúng một kiếm. Y 'hự' lên một tiếng không gượng dậy nổi.

Nhiếp Viễn nghiêng đầu nhìn thấy một đám người chạy vào nhà vác Ngâm Tuyết đi ra rồi rất nhanh phóng lên chín tầng mây mất dạng.

"Ngâm... Tuyết!"

Nhiếp Viễn vươn tay ra khàn giọng kêu lên hai tiếng, nhắm nghiền mắt nằm lại trên nền đất lạnh.

- ----HẾT CHƯƠNG-----