Hỏa Phụng Hoàng

Chương 53: Tử biệt



Đó đã là ngày thứ hai Kiếm Phong Chi không tỉnh lại. Đêm qua hắn trong mộng mị còn rên rỉ khóc lóc, có lẽ thân thể đang vô cùng đau đớn.

Ngụy Trình vẫn để hắn ở lại khách điếm trước đó của hai người, rồi mời những đại phu y thuật giỏi nhất trong trấn đến bắt mạch, nhưng bọn họ sau khi xem xong đều lắc đầu, nói Ngụy Trình chuẩn bị hậu sự cho hắn.

Ngụy Trình cả đêm không ngủ, thất thần ngồi tựa lưng vào thành giường nhìn Kiếm Phong Chi. Hắn từ khi tỉnh lại thì náo nhiệt không ngừng, hiện tại im lìm thế kia, nhìn thật ngoan ngoãn nhưng lại khiến người khác không cam lòng.

Ngụy Trình bỗng nhớ về khoảng thời gian hai người còn ở thần giới, nhiều lần hắn cũng mê mê man man như thế này. Trước đây hắn rực rỡ như ánh mặt trời, hiện tại lại mỏng manh như sương mai, chỉ cần chút ánh sáng liền có thể tan biến trước mắt mình.

Bỗng nhiên Ngụy Trình hoảng sợ, y liền thảng thốt gọi lên hai tiếng.

"Phong Chi..."

Ngụy Trình vươn tay lên chạm vào má Kiếm Phong Chi. Gò má hắn hiện tại đã trũng xuống, thân thể chỗ nào cũng đều lộ xương. Hắn trước đây ăn uống đều rất ngon miệng, thân thể lúc nào cũng cứng cáp mạnh mẽ, một năm nay thời gian nằm trên giường lại quá nhiều, nên cả người cũng gầy xuống.

Ngụy Trình run run khóe môi khàn khàn giọng.

"Có phải ông trời thực sự ghét bỏ ta hay không? Cho nên chúng ta chưa từng có một ngày thực sự bình yên, cho ta hy vọng rồi mỗi ngày lại cướp đoạt của ta nhiều hơn... hiện tại ngươi nằm đây, còn ta chỉ có thể bất lực nhìn ngươi đau đớn..."

Tròng mắt Ngụy Trình chằng chịt tơ máu đỏ ửng, lòng cũng đã nguội lạnh rồi.

"Chờ cái gật đầu của ngươi ta đã chờ đến trăm năm... Cũng chưa bao giờ tuyệt vọng. Nhưng mà chờ được rồi thì ngươi lại nằm đây. Ta không biết, rốt cuộc có phải kiếp trước mình đã phạm sai lầm gì hay không, mà kiếp này ông trời lại hành hạ ta như vậy. Phong Chi à, nơi này, ta thật sự rất đau!"

Ngụy Trình vừa nói vừa nắm lấy bàn tay Kiếm Phong Chi đặt lên lồng ngực mình, nơi đó trái tim y vẫn đều đều nhịp đập. Ngụy Trình cắn chặt khớp hàm, ngẩng đầu nhắm nghiền mắt hít vào một hơi.

Y bỗng nhiên nhớ lại tất cả những việc mà bọn họ đã trải qua, cũng đã từng đối mặt với giây phút sinh tử, đã từng từ cõi chết trở về, đã từng từ tuyệt vọng lại có được hy vọng.

Năm trước, hắn bị Ân Sơn Tây Xương hãm hại, y mang hắn đến Đông Hải tìm Hoàng Thiên Ngạo cứu mạng nhưng không được, y chỉ bất lực nhìn hắn một thân đau đớn nằm trên giường, bản thân thì bị bắt đến Vạn Trùng Sơn. Khoảnh khắc đó y tưởng là đã chia xa mãi mãi. Hoặc đến ngàn năm mới lần nữa được nhìn thấy Kiếm Phong Chi.

Nhưng mà y lại thoát ra rồi đánh mất ký ức. Thời gian đó dù không biết Kiếm Phong Chi là ai, nhưng rõ ràng trong tiềm thức của y, hắn là một người vô cùng quan trọng với mình.

Sau đó hắn bị Ân Sơn Tây Xương bắt đi rồi ném xuống hạ giới. Tìm được hắn, lần thứ hai tặng Trấn hải long châu cho hắn, tưởng rằng mãi mãi cũng mất đi người này, thật không ngờ khởi chuyển hồi sinh, khi y tìm lại được ký ức thì cũng gặp lại hắn.

Bao nhiêu năm chờ đợi, cuối cùng cũng đổi lại cái gật đầu của Kiếm Phong Chi, cũng được thoải mái ôm hắn, hôn hắn. Khoảnh khắc có hắn trong vòng tay, y tưởng rằng sẽ kéo dài mãi mãi.

Nhưng mà cuối cùng cái gì cũng không có, thời gian bên nhau bình yên ngắn ngủi chỉ có hai ngày. Sau đó hắn ngất đi trước mắt y. Lần này, Ngụy Trình không biết bọn họ liệu có còn cơ hội bên nhau hay không nữa.

Hai ngày ngắn ngủi vừa rồi, Ngụy Trình tưởng là cuối cùng cũng có thể một ngày quang minh chính đại, đường đường chính chính ôm hắn. Hóa ra, chỉ là do y một mình suy tâm vọng tưởng, hóa ra cuối cùng cái gì cũng không có. Số mệnh chỉ là đang muốn trêu đùa y mà thôi!

Ngụy Trình cảm thấy lòng mình trống rỗng. Hiện tại y chỉ cần Kiếm Phong Chi tỉnh lại, còn cái gì là tương lai, cái gì là phía trước y sẽ không nghĩ đến nữa. Bởi lẽ tất cả mọi hy vọng của y đều chưa bao giờ trở thành hiện thực.

Ngụy Trình nắm bàn tay Kiếm Phong Chi đưa lên miệng khẽ hôn hôn. Bàn tay Kiếm Phong Chi lạnh lẽo chứ không còn ấm áp như mấy ngày trước nữa. Nước mắt Ngụy Trình từ lúc nào một dòng lăn qua kẻ tay hắn.

"Phong Chi... chúng ta trở về Thiên Hoa sơn tìm Nhiếp Viễn. Có lẽ cũng chỉ có lão mới có thể cứu được ngươi, vào thời khắc này..."

Phải, hiện tại trong thiên hạ người có thể cứu được Kiếm Phong Chi có lẽ duy nhất chỉ có một mình Nhiếp Viễn. Thương thế của Kiếm Phong Chi Ngụy Trình hoàn toàn biết rõ, nó đã vượt qua hiểu biết y thuật thông thường.

Trước đây, Nhiếp Viễn có thể làm Kiếm Phong Chi tỉnh lại, nhưng không thể trị dứt bệnh cho hắn, thì trên đời này cũng không còn bất kỳ ai có thể cứu được Kiếm Phong Chi.

Nhưng mà hiện tại, ngoài kia thiên binh thiên tướng đang tìm kiếm y, chỉ sợ vừa bước ra khỏi cửa đã bị vây bắt. Một mình y thì có thể thoát khỏi, nhưng còn Kiếm Phong Chi... Ngụy Trình không muốn nghĩ tiếp. Lo trước do sau không phải là thói quen của y, hơn nữa thời gian gấp rút, không thể chậm trễ.

Nếu như thực sự Kiếm Phong Chi không thể qua khỏi thì y cũng sẽ đi cùng hắn. Dù gì hiện tại, nếu thế gian này vắng đi một Kiếm Phong Chi, y liền cảm thấy cuộc sống trở nên vô nghĩa. Nói Ngụy Trình si tình cũng được, nói y ngu ngốc cũng được, bất quá y chấp nhận vì người này mà trở nên ngu ngốc.

Ngụy Trình kéo Kiếm Phong Chi ngồi dậy rồi ôm vào ngực. Cằm hắn gục trên vai hắn siết chặt. Bất giác một dòng nước mắt vô thanh vô tức chảy xuống.

"Nếu sống đau đớn như vậy thì chúng ta sẽ bắt đầu lại ở kiếp sau, có được không, Phong Chi? Kiếp sau, ta sẽ mang ngươi rời xa thế gian hiểm ác này, sẽ mang ngươi đến một nơi không có bất cứ người nào, cùng ngươi trải qua khoái hoạt nhân gian..."

Nói xong, Ngụy Trình khẽ nghiêng đầu hôn vào má Kiếm Phong Chi một cái. Đêm trước, cũng chính nơi này lần đầu tiên cùng hắn chân chính trải qua dây dưa hơi thở. Vậy mà giờ chỉ còn lại một Kiếm Phong Chi im lìm tựa ngủ say mà thôi.

Đêm đó, Ngụy Trình ôm Kiếm Phong Chi trong ngực, kéo áo choàng của mình trùm kín hai người rồi lướt gió hướng về Thiên Hoa sơn.

***

Sáng ngày hôm sau khi bình minh vừa ló dạng, những đám mây hồng hồng một mảng ẩn ẩn hiện hiện bao quanh mặt trời le lói, nhưng một chút cũng không làm lòng Ngụy Trình trở nên ấm hơn.

"Phong Chi..."

Ngụy Trình vừa bay vừa nhìn người trong ngực, khẽ vươn tay sờ vào má hắn một cái.

Bỗng dưng, Ngụy Trình nghe thấy có tiếng chưởng phong đánh đến. Y liền phất áo một cái từ chín tầng mây nhảy xuống mặt đất rồi không ngừng ẩn hiện sau cánh rừng trúc xanh rì.

"ĐUỔI THEO HẮN!"

Trên kia là hàng ngàn tinh binh của tam giới rầm rầm pháp khí đuổi theo. Trước mắt đã là biển Bắc Hải. Ngụy Trình cắn chặt khớp hàm, ánh mắt lạnh xuống mười phần liên tục xé gió phóng đi.

Bỗng nhiên 'rầm' một cái, thiên tướng từ trên cao giáng xuống một chưởng lực, Kiếm Phong Chi bị đánh trúng liền rơi khỏi tay Ngụy Trình lăn một vòng, đập lưng vào đá ói ra một ngụm máu.

"PHONG CHI!"

Ngụy Trình hét lên một tiếng phóng đến ôm Phong Chi lên, đỏ mắt gọi tên hắn.

"Phong Chi, Phong Chi!"

Phong Chi ho khù khụ một trận rồi mở ra mí mắt yếu ớt nhìn y nhưng không nói được gì, chỉ chảy nước mắt. Đau đớn cùng thống khổ hiện lên trong đáy mắt nhàn nhạt nước. Ngụy Trình biết cú đánh vừa rồi như muốn lấy mạng Kiếm Phong Chi.

Y cắn chặt khớp hàm, tay siết thành quyền ngoảnh đầu lại nhìn thiên binh thiên tướng trước mặt.

"Các ngươi... vì sao ép ta?"

"Ngụy Trình, ngươi là tội nhân đang chịu hình phạt ở Vạn Trùng Sơn, nhưng lại vượt ngục, năm lần bảy lượt làm chuyện ác."

"Ta... đã làm chuyện ác gì?"

"Ngươi theo Huyền Môn cung phản lại tam giới, còn cho người diệt Ân Sơn đài!"

"Ân Sơn đài sao? Ha ha."

Ngụy Trình bỗng cười lên một trận.

"Hóa ra Ân Sơn Tây Xương đã nói với các người... không bằng không chứng, chỉ nghe theo một phía, vậy mà cũng được gọi là công chính liêm minh hay sao? Được lắm... Ân Sơn Tây Xương..."

"Ân Sơn đài chủ đức cao vọng trọng, còn tội nhân như ngươi hôm nay không cần giải đến Vạn Trùng Sơn nữa, chiếu theo quân pháp, gặp mặt liền giết!"

Ngụy Trình bật cười ha hả khiến cho thiên tướng nhíu mày nhìn nhau.

"Vậy còn người này? Người này cũng là tội nhân hay sao?"

Ngụy Trình vừa nói vừa chỉ vào Kiếm Phong Chi.

"Hắn tuy không phải tội nhân, nhưng cùng ngươi năm lần bảy lượt dây dưa không rõ, thà giết lầm còn hơn bỏ sót!"

Ngụy Trình nhướng mày một cái nhìn xuống Kiếm Phong Chi.

"Phong Chi... xem ra hôm nay không phải họ chết thì chính là chúng ta chết. Ngươi có tỉnh lại thì cũng đừng có trách ta!"

Dứt lời, Ngụy Trình liền mở ra một kết giới bảo vệ Kiếm Phong Chi, rồi cẩn thận đặt hắn nằm xuống đất.

"Đợi ta!"

Bỗng nhiên Ngụy Trình gầm lên một tiếng, xung quanh cuồng phong trỗi dậy, mây đen vần vũ trên bầu trời, Ngụy Trình lập tức hóa thành hắc long khổng lồ, trong chớp mắt biến mất.

Thiên tướng liền hợp sức mở ra một kết giới khổng lồ như tấm khiên hộ pháp chắn trước mặt, căng thẳng dõi mắt lên bầu trời.

Hắc long phóng lên chín tầng mây cuộn mình đảo mấy vòng liền nhả ra long châu, long châu xoay tròn trong không khí xé gió phóng đến xuyên thủng tầng kết giới của thiên tướng, 'rầm' một cái kết giới nổ tung, bọn chúng liền ngã nhào về phía sau.

"Ta không mạo phạm các người, tại sao các người diệt đường sống của ta?"

Hắc long ồm ồm giọng, cuộn vòng dữ tợn trên bầu trời, Trấn hải long châu bay lên cao đỏ rực. Nước biển lập tức cuộn trào, dâng lên một cột sóng vô cùng cao.

"Ngụy Trình, ngươi dâng đại hồng thủy, ngươi nhất định chịu án tử!"

Ngụy Trình không trả lời, dứt khoát dâng lên đại hồng thủy, thiên binh vừa bay lên trời liền bị hắc long thổi cuồng phong đánh rơi lại mặt đất, cột sóng lập tức đổ ập xuống cuốn hàng ngàn người trôi ra biển. Tiếng la hét vang lên đầy trời.

Ngư dân ở phía xa thấy đều trốn lên núi kinh hãi nhìn xuống, bọn họ sợ đại hồng thủy sẽ dâng tới giống như năm trước. Chỉ là từ đầu đến cuối, Ngụy Trình chỉ dâng nước đánh xuống thiên binh thiên tướng, chưa từng làm hại phàm nhân.

Bỗng dưng từ trong hỗn loạn, vang lên tiếng nói.

"Thái tử, thuộc hạ đến viện trợ người!"

Là binh tướng của Bắc Hải long vương. Ngụy Trình nhìn thấy liền gầm lên một tiếng.

"SÁT!!!!!!!!!!!"

Lập tức binh tôm tướng cá trong biển nổi lên, chỉ trong chớp mắt lôi hàng ngàn người của tam giới lặn xuống đáy biển sâu mất hút.

Số còn lại nhìn thấy kinh hãi hét lớn.

"Phản rồi, Bắc Hải tạo phản! Nhanh chóng trở về gọi chi viện!"

Bỗng dưng, Ngụy Thương từ mặt biển bay lên, trợn mắt nhìn đám người đang túm tụm vào nhau trên bãi cát.

"Ngụy Trình là thái tử Bắc Hải, các người diệt hắn thì Bắc Hải không thể khoanh tay đứng nhìn!"

Rất hợp ý Ngụy Trình. Ngụy Trình sớm đã không muốn cùng tam giới qua lại, hiện tại đã được sự ủng hộ của Ngụy Thương, hắn liền ồm ồm giọng.

"Bắc Hải thuộc Long tộc, từ nay tách ra khỏi tam giới. Không còn liên quan đến tam giới nữa. Các người hôm nay chính là kẻ thù của Bắc hải!"

Dứt lời, mây đen trên trời cuồn cuộn kéo đến, thiên tướng kinh hãi trợn mắt. Bắc Hải đã tuyên bố tách khỏi tam giới, xem ra bọn họ không còn e ngại thiên quy nữa. Nếu vậy thì hôm nay chưa chắc còn mạng trở về.

Lúc đến đây mang theo hàng ngàn tinh binh tinh nhuệ, nhưng lúc nãy hơn phân nữa đã bị đánh rơi xuống biển. Bọn chúng lập tức tìm đường tháo chạy, đáng tiếc nơi này là địa bàn của biển cả, xung quanh cũng đều là sông suối, không thể thoát khỏi.

Ngụy Trình lập tức biến thành người, xoắn tay một cái tạo thành một kết giới cực lớn bao vây hết toàn bộ thiên binh thiên tướng, ngăn không cho bọn chúng tháo chạy.

"Ngụy Trình, thả bọn ta ra!"

Người bên trong gào thét, cũng không còn nét ngạo nghễ như lúc mới đến nữa.

"Sớm biết có ngày hôm nay thì các ngươi cũng đừng tuyệt tình như vậy!"

Bên trong kết giới binh lính túm tụm lại thành một chỗ run rẩy. Nhìn thấy nét mặt Ngụy Trình lạnh lẽo đòi mạng người, xem ra hôm nay chắc chắn phải chết. Bọn chúng liền gào thét, ra sức thoát ra khỏi kết giới nhưng không được. Ngụy Trình không hổ danh là đệ tử giỏi nhất của đại thống lĩnh Hoàng Thiên Ngạo, kết giới mở ra không cách nào phá được.

Ngụy Trình nâng tay lên, long châu hiện ra xoay xoay trước mặt, y gầm lên một tiếng.

"DIỆT!!!!!!!!"

Lập tức 'ẦM' một cái kết giới nổ tan tành, toàn bộ hơn ngàn tinh binh trong kết giới liền tan thành khói bụi.

Ngụy Trình lập tức thu về long châu, đến giải kết giới bảo vệ Kiếm Phong Chi ôm người lên, rồi nhìn Ngụy Thương.

"Phụ vương, người không trách con chứ?"

Ngụy Thương nhìn nhi tử của mình thở dài một hơi.

"Không sao, không sao!"

"Con đã liên lụy Bắc hải!"

Ngụy Thương khẽ lắc đầu.

"Ta là cha của con, Bắc hải là nhà của con. Giặc đến nhà không thể không đánh!"

"Long vương!"

Bỗng dưng một thuộc hạ từ trên cao mang theo một người bay xuống.

"Long vương, có tin cấp báo từ Thiên Hoa sơn."

"Thiên Hoa sơn sao?"

Đệ tử của Kỳ Thịnh đi cùng lính canh liền tiến đến.

"Long Vương, nhị thống lĩnh Bạch Nghiên nói Ân Sơn Tây Xương trước đây hãm hại huynh đệ, phản bội sư môn, nhưng nhị thống lĩnh không tra xét kỹ đã đã làm hại đến thái tử. Hiện tại, Ân Sơn Tây Xương thông đồng cùng tam giới âm thầm bắt đi sứ giả của Long tộc, công khai chống đối Thiên Hoa sơn. Đại thống lĩnh Hoàng Thiên Ngạo mấy ngày này không có ở Thiên Hoa sơn, nên nhị thống lĩnh sẽ chủ trì đại cuộc. Ban bố toàn thể thiên hạ, Long tộc tách khỏi tam giới. Ba ngày nữa hội quân ở Vạn Trùng sơn. Toàn thể tướng lĩnh của Long tộc chuẩn bị ứng chiến."

"Vạn Trùng Sơn? Vì sao lại là Vạn Trùng Sơn chứ?"

Ngụy Thương ngạc nhiên nhưng Ngụy Trình vừa nghe xong thì liền hiểu. Xem ra Bạch Nghiên đã biết tình hình hiện tại của Hoàng Thiên Ngạo, nên quyết định mang quân đến Vạn Trùng Sơn bảo vệ y.

"Thật may quá, nếu nhị thống lĩnh đã quyết định Long tộc tách khỏi tam giới, vậy thì chúng ta cũng không sợ tam giới nữa! Trình nhi, ta trở về chuẩn bị binh lực, cùng với Long tộc hội ngộ ở Vạn Trùng Sơn. Còn con thì sao?"

Ngụy Trình không trả lời Ngụy Thương mà nhìn người đệ tử của Thiên Hoa sơn.

"Nhiếp Viễn hiện tại có ở Thiên Hoa sơn không?"

Kẻ kia liền gãi gãi đầu.

"Lục sư huynh... Nhiếp dược sư mấy ngày trước bị đánh trọng thương, hiện tại sống chết còn chưa rõ!"

Ngụy Trình nghe xong thì thất thần hồi lâu, rồi nhìn Kiếm Phong Chi trong ngực cắn cắn khớp hàm, ánh mắt từ lúc nào đã trầm xuống. Nếu Nhiếp Viễn không thể cứu được Kiếm Phong Chi, vậy thì sống chết gần như đã rõ rồi.

"Sư huynh có trở về hay không?"

Ngụy Trình ngẩng đầu nhìn người kia, khó hiểu hỏi một câu.

"Trở về?"

"Về Thiên Hoa sơn. Nhị sư bá nói nếu gặp huynh thì chuyển lời tạ lỗi của sư bá đến huynh. Nói huynh mau chóng trở về Thiên Hoa sơn, ở Thiên Hoa sơn... sau đại thống lĩnh thì huynh là người mạnh nhất, đại cuộc không thể thiếu huynh được!"

Ngụy Trình vẫn không trả lời, lát sau mới khàn khàn giọng.

"Ngươi trở về trước đi. Ba ngày sau ta sẽ đến Vạn Trùng Sơn hội ngộ."

"Vậy... đệ đi trước."

Ngụy Trình liền gật đầu rồi quay lại nói với Ngụy Thương.

"Phụ thân, người cũng trở về đi."

"Còn con thì sao?"

Ngụy Trình nhìn Kiếm Phong Chi.

"Con... phải mang Phong Chi đi!"

"Kiếm thiếu hiệp..."

Lúc này Ngụy Thương mới nhìn thấy mảnh vải bọc Kiếm Phong Chi để lộ ra nửa gương mặt.

"Đã không còn cách cứu chữa sao?"

Ngụy Trình không trả lời, Ngụy Thương liền gật đầu một cái.

"Trình nhi... con là nhi tử của ta, dù con có làm gì thì phụ vương cũng đứng về phía con. Đi đi!"

Ngụy Trình đỏ mắt nhìn Ngụy Thương. Hắn tóc đã điểm phong sương, đời này e là Ngụy Trình không còn cơ hội báo hiếu hắn được nữa.

Bỗng dưng Ngụy Trình quỳ rạp xuống, Ngụy Thương hơi lùi về phía sau mấy bước, trợn mắt nhìn y.

"Trình nhi, con là muốn..."

Ngụy Trình rũ mắt.

"Phụ vương. Thân nhi bất hiếu, từ lúc sinh ra cũng chưa từng một ngày báo hiếu phụ vương!"

"Trình nhi, con mau đứng lên đi!"

Ngụy Thương vừa nói vừa đỡ vai y nhưng không được.

"Phụ vương, nhận của con ba lạy, xin người tha thứ cho con tội bất hiếu. Đời này không thể mang tử tôn đến cho người, sau này cũng không thể chăm lo cho người lúc tuổi già!"

"Trình nhi!"

Ngụy Thương gọi lên một tiếng, tròng mắt nhàn nhạt nước. Lúc trước Ngụy Trình chính miệng đã nói từ bỏ kế thừa đại nghiệp, sau này hắn mới biết y là vì Kiếm Phong Chi.

Ban đầu Ngụy Thương vô cùng phiền não, nhưng nhi tử này tính tình quyết đoán, sau này hắn cũng không khuyên can nữa. Trong năm nay một người thiếp của Ngụy Thương đã mang thai, nghe nói chính là một tiểu hoàng tử. Cho nên chuyện kế thừa đại nghiệp sau này đã có người phụ trách.

Ngụy Trình cúi đầu lạy ba lạy trước mặt Ngụy Thương.

"Trình nhi, con... giờ là muốn đi đâu?"

Ngụy Trình nhìn Kiếm Phong Chi.

"Con phải đến thiên giới tìm y tiên..."

Ngụy Thương nghe thì không khỏi khiếp sợ trong lòng.

"Trình nhi, nếu con đến Thiên giới, chỉ e chưa kịp gặp y tiên thì đã bị giết chết!"

"Cũng không còn cách nào khác!"

Dứt lời, Ngụy Trình đứng dậy nhìn Ngụy Thương, thấy phụ thân mình sắp khóc đến nơi, y chỉ rũ mắt rồi ba bước đã phóng lên chín tầng mây đằng vân mất dạng.

Ngụy Trình đi được một lúc, bỗng dưng cảm thấy người trong ngực khẽ động đậy y liền nhìn xuống.

"Khụ... khụ..."

Kiếm Phong Chi ho sặc sụa, máu tươi không ngừng chảy ra miệng.

"Phong Chi... Phong Chi!"

Kiếm Phong Chi đã tỉnh lại, hắn nắm lấy cánh tay Ngụy Trình lay nhẹ, ánh mắt nhàn nhạt nước như muốn cầu xin.

"Ngụy Trình... đừng đi nữa, ta chịu không nổi nữa. Lạnh quá!"

Nhìn thấy mặt hắn tái nhợt, môi không còn huyết sắc, càng lên cao càng lạnh, chỉ e chưa kịp đến thiên giới thì người đã chết rồi.

Ngụy Trình cắn chặt khớp hàm, đỏ mắt, bỗng dưng ôm chặt Kiếm Phong Chi khóc rống.

"Được, ta ôm ngươi xuống mặt đất!"

Kiếm Phong Chi đầu hơi nghiêng một chút, giương mi mắt yếu ớt nhìn xuống dưới chân mình.

"Sư đệ... ta... ta muốn nhìn thấy bình nguyên... cả đời ở trên núi, ta muốn một lần nhìn thấy bình nguyên!"

Ngụy Trình liền vuốt ve gương mặt hắn.

"Được, ta mang ngươi đi..."

Dứt lời, y liền ôm Phong Chi bay là đà xuống thấp, dưới chân đã là bình nguyên rộng lớn. Lúc này đang là buổi chiều, ánh tà dương tịch mịch rọi trên đầu cây ngọn cỏ. Hàng cỏ lau nghiêng ngã bạc đầu dưới ráng chiều vàng nhạt.

Ngụy Trình ôm ngang Kiếm Phong Chi từ từ đạp cỏ mà đi, bỗng nhiên Phong Chi thì thầm mấy câu.

"...Ngụy Trình, cõng ta đi, ta muốn nhìn thấy xung quanh một chút!"

"Được!"

Ngụy Trình nhắm nghiền mắt hít một hơi thật mạnh rồi cúi người xuống cõng Kiếm Phong Chi lên lưng, nước mắt y không ngừng rơi xuống.

Kiếm Phong Chi nằm trên lưng Ngụy Trình, vươn bàn tay run run ra chạm vào những bông cỏ lau trắng như tuyết, khóe môi yếu ớt giương lên thành một nụ cười nhạt.

"Sư đệ... ngươi nói thử xem, phụ mẫu của ta, rốt cuộc họ là người như thế nào?"

Ngụy Trình cõng Kiếm Phong Chi trên lưng, cảm thấy hắn vừa nói hơi thở vừa ngắt quãng, tim giống như bị hàng ngàn mũi dao bén nhọn đâm vào. Nhưng y không muốn hắn biết mình khóc, y nhíu nhíu mày gian nan kiềm xuống nghẹn ngào ở cuống họng.

"Bọn họ... nhất định vừa tài giỏi vừa ôn nhu vừa hiểu chuyện... giống như ngươi!"

Kiếm Phong Chi nghe xong thì thật muốn bĩu môi, lời này chỉ là dối gạt người. Ngụy Trình cuối cùng cũng học tiểu Thất nói dối rồi hay sao chứ?

Bỗng nhiên, có rất nhiều chuyện trong quá khứ lần lượt hiện về trong ký ức Kiếm Phong Chi, khiến hắn tâm mềm một mảng.

"...Ta là đệ tử đầu tiên của sư phụ... nhớ ngày mình đến Thiên Hoa sơn, năm năm đầu tiên năm nào cũng đều là tuyết rơi..."

Hắn ngừng lại hít khí một cái. Ánh mặt trời nhàn nhạt đâm vào mắt hắn, nhưng ngạc nhiên một chút chói chang cũng không có. Hắn tham luyến như muốn gom vào đáy mắt tất cả những hình ảnh tốt đẹp xung quanh. Đáng tiếc, thời khắc của hắn đã không còn nhiều nữa.

"...Khi đó mỗi ngày Ngâm thúc đều vắt sữa dê cho ta uống... ta còn đòi Ngâm thúc ôm mình đi chơi. Nhưng thúc chỉ đánh mông ta, còn mắng ta ngốc!"

Kiếm Phong Chi vừa nói khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười nhạt. Ngụy Trình lắng nghe âm thanh khàn khàn của hắn ở bên tai mình, cảm thấy đó chính là thứ hay ho nhất mà y từng được nghe thấy.

"...Mấy năm sau sư phụ và nhị vị sư thúc bắt đầu thu nhận đệ tử. Người nào đến cũng đều có phụ mẫu đi cùng... khi đó, mỗi ngày ta đều ngồi ở phía sau núi nhìn xuống rừng đào tám dặm, mong một ngày có thể nhìn thấy phụ mẫu đến thăm mình..."

Hắn nói đến đó thì nấc lên một tiếng. Ngụy Trình liền khựng lại định nhìn Kiếm Phong Chi, hắn ôm lấy cổ y vỗ vỗ, ý bảo không sao.

"...Nhưng mà ta đã chờ hết mấy mùa tuyết rơi cũng không được..."

Ngụy Trình liền chảy nước mắt, khóe môi run rẩy.

"...Mỗi lần phụ mẫu hay thân nhân của các ngươi đến thăm, mang theo rất nhiều đồ ăn, ta đều được dịp ăn cùng... cũng không phải ta tham ăn, chỉ là ta đang nghĩ, biết đâu một trong số đó có người cùng quê với phụ mẫu ta, thì cũng được thưởng thức một lần hương vị của quê nhà..."

"Phong Chi..."

Ngụy Trình trái tim như vỡ tan, gian nan gọi hắn một tiếng, giọng đã khàn đặc. Phong Chi biết Ngụy Trình khóc, nhưng hắn chỉ cười cười.

"...Khi đó... bọn họ nhìn thấy ta ăn đồ của các ngươi, bọn họ đều ở một bên cười nhạo. Nhưng mà ta một chút cũng không để ý!"

"Phong Chi, đợi ngươi khỏe lại, chúng ta sẽ đến quê nhà của ngươi, được không?"

Kiếm Phong Chi khẽ lắc đầu mấy cái. Hắn biết mình đã không còn cơ hội đến đó nữa. Hắn lại thì thào.

"...Ta đã chờ đến mười năm... cuối cùng thì ta cũng biết mãi mãi cũng không bao giờ chờ được bọn họ đến nữa. Ngâm thúc trong một lần say rượu có nói, phụ mẫu ta đều đã mất trong chiến trận, được sư phụ ôm về... Đêm đó Ngâm thúc ôm ta, nói rất nhiều chuyện, còn bảo ta đừng chờ nữa, mỗi lần thúc thấy ta ngồi đó, thúc đều đau lòng."

Ngụy Trình nhắm nghiền mắt nuốt xuống cảm xúc đau đớn cùng thống khổ trong lòng.

"Sau này ta cũng không ngồi nhìn xuống núi nữa... mỗi ngày trôi qua, ta đều làm gì đó cho mình luôn bận rộn... để không cảm thấy cô đơn nữa... đặc biệt vào những ngày Tết đến, ta thật sự rất cô đơn..."

Kiếm Phong Chi vừa nói vừa cười cười. Nhưng trái tim trong lồng ngực hắn thổn thức, ký ức của trăm năm lần lượt hiện về, giống như chuyện chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.

"Cũng may những năm đó Ngâm thúc đều ở bên cạnh chăm sóc cho ta... Ngâm thúc dù có chút độc miệng nhưng ta biết... thúc rất thương ta!"

Kiếm Phong Chi nói đến đó thì khẽ nhướng mi mắt lên nhìn thấy gốc lê xa xa, nơi đó có rất nhiều quả lê chín mọng, cổ họng liền có chút khát.

"...Đáng tiếc... ta không thể uống rượu cùng Ngâm thúc nữa!"

Ngụy Trình liền run run giọng, có chút gấp gáp nói.

"Phong Chi... ngươi đừng nói bậy, ngươi nhất định sẽ không sao. Chúng ta sẽ rất nhanh trở về Thiên Hoa sơn, còn gặp Ngâm thúc, Lục Niên, tiểu Thất, sư phụ..."

"Khụ... khụ..."

Kiếm Phong Chi lại ho một tràn. Ngụy Trình lập tức cõng hắn đến gốc lê đặt ngồi xuống, hái một quả chín mọng đưa đến trước môi hắn.

"Ăn đi!"

Kiếm Phong Chi mở miệng nhưng không cắn nổi một cái. Khí lực đã suy yếu đến cực hạn.

Ngụy Trình liền cắn xuống một ngụm rồi tiến đến cúi đầu phủ lên môi Phong Chi, môi lưỡi dây dưa vị lê thanh ngọt liền tan trong miệng. Sau khi tách ra, một sợi chỉ bạc kéo dài giữa hai phiến môi. Ngụy Trình nhìn nhìn Kiếm Phong Chi một cái bỗng nhiên vùi đầu vào gáy hắn, thân thể không khống chế được run rẩy. Kiếm Phong Chi biết Ngụy Trình khóc.

Ngụy Trình trong quá khứ cũng chưa từng khóc, y luôn là người mạnh mẽ nhất, cường đại nhất trong lòng hắn. Nhưng từ ngày gặp lại hắn thì đã chảy nước mắt đến mấy lần. Kiếm Phong Chi không nỡ, nhưng hắn lúc này chỉ còn chút hơi tàn, có thể làm gì chứ?

"Sư đệ... đừng khóc... sau này không còn ta nữa, ngươi hãy tìm một cô nương xinh đẹp mà lấy nàng, rồi trở về Bắc hải làm long vương, sinh con đẻ cái. Đừng sống một mình... rất buồn chán... Ân tình của ngươi dành cho ta, ta không thể làm gì cho ngươi được, chỉ có thể tạc dạ ghi lòng. Kiếp sau, nếu như có gặp lại, ta sẽ trả... trả hết cho ngươi. Đa tạ vì đã yêu một người không có chút ưu điểm nào như ta! Khụ... khụ..."

Ngụy Trình nghe lời hắn nói thì trái tim càng đau đớn đến lợi hại. Y nhìn sâu vào đôi mắt chỉ còn chút tia sáng mỏng manh của Kiếm Phong Chi rồi vươn tay vuốt ve gò má hắn.

"Phong Chi, ngươi... cái gì cũng không hiểu!"

Kiếm Phong Chi nằm trong ngực y khẽ giương đôi mắt yếu ớt nhìn y.

"Phong Chi, ta từ năm hai mươi tuổi đã mang ngươi giấu vào trong lòng. Từ đó đến nay cũng đã gần trăm năm. Càng lúc ta càng yêu thích ngươi hơn, ngươi nói xem, ta có thể yêu một người khác nữa hay sao chứ? Yêu một mình ngươi đã làm tim ta đau đến thế này, ta không còn sức để yêu thêm bất kỳ kẻ nào khác, ngốc tử..."

Phong Chi không nói gì chỉ khẽ chớp chớp mắt. Ngụy Trình trước nay không nói rõ lòng mình, càng không nói nhiều như vậy. Nên hắn cũng không biết y yêu mình nhiều thế nào. Hai mươi tuổi, vậy chẳng phải nói chính là năm đầu tiên y đến Thiên Hoa sơn hay sao? Hóa ra y ngay từ đầu đã yêu thích hắn rồi. Hắn có tài đức gì chứ? Còn ngây ngây ngô ngô, cái gì cũng không biết.

"...Vì sao?"

Hắn hỏi một câu như vậy. Hắn cái gì cũng không bằng người khác, tại sao một người ưu tú như Ngụy Trình lại để ý đến chứ?

"...Năm đó lần đầu đến Thiên Hoa sơn, những người khác nhìn thấy ta đều e ngại, chỉ có ngươi chạy theo ta xin một chiếc bánh."

"Xin... xin bánh sao?"

Ngụy Trình liền bật cười nhưng trong đáy mắt ngập tràn chua xót.

Y nhớ như in hình dáng của Kiếm Phong Chi năm đó, đôi mắt to tròn đen lay láy, khi cười cong lên như hình bán nguyệt, còn rực rỡ hơn cả mặt trời buổi sớm mai.

Khi đó y là thái tử Bắc hải, đến Thiên Hoa sơn địa vị tôn quý hơn người. Những đệ tử khác nhìn thấy y người thì a dua nịnh hót, kẻ thì lánh xa dè chừng, chỉ có một mình Kiếm Phong Chi là xem hắn như những người khác, chưa từng có sự phân biệt.

Một người như vậy Ngụy Trình sớm đã để vào trong mắt, sau này càng lúc càng phát hiện hắn vô cùng thật thà, lại có chút ngây thơ. Những lần bị người khác ăn hiếp chỉ ở một bên cười hề hề. Y sau đó phát hiện ra hắn còn vô cùng hiền lành nữa.

Chớp mắt một cái đã qua trăm năm. Trong đó có một năm cuối cùng chia xa khổ sở.

"Khụ... khụ..."

Bỗng nhiên, Kiếm Phong Chi ho sặc sụa. Ngụy Trình gấp gáp lấy ra long châu đưa đến trước mặt hắn, liền bị hắn đẩy ra.

"Đừng..."

"Phong Chi!"

"Ta không muốn... thật sự không muốn! Có long châu, ta cũng chỉ có thể nằm đây như một cái xác không hồn, mỗi ngày đều chịu dày vò đau đớn. Còn ngươi... ngươi lại hóa rồng, cũng không thể ở cạnh bên ta. Long châu... ta không muốn dùng nữa!"

"Ta không thể nhìn ngươi chết!"

"Ngụy Trình, ngươi quên rồi sao? Nhiếp lão đầu cơ bản đã không thể cứu được ta nữa. Cho nên, chúng ta mới như bây giờ. Sức của ta... ta là người biết rõ nhất, dù có long châu cũng không thể mang ta kịp trở về Thiên Hoa sơn, còn lão đầu... hiện tại cũng không thể cứu ta!"

"Phong Chi..."

Ngụy Trình run rẩy, tựa đầu trên trán Kiếm Phong Chi, nước mắt rơi xuống gò má hắn một mảnh ướt át.

"...Đừng khóc, sư đệ, đừng khóc mà. Ngoài kia... hiện tại đẹp biết bao nhiêu chứ?"

Hắn vừa nói vừa nhướng mắt lên nhìn.

"Sư đệ, đỡ ta ngồi dậy, ta muốn nhìn..."

Ngụy Trình dùng tay áo lau đi nước mắt trên mặt mình rồi ôm Kiếm Phong Chi ngồi dậy, cho tựa lưng vào lồng ngực mình, hai tay vòng ra phía trước ôm chặt eo hắn, cằm tựa trên vai hắn.

Kiếm Phong Chi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền cong cong khóe môi lên cười. Đây có lẽ là cảnh tượng đẹp nhất mà hắn từng nhìn thấy.

"Ngụy Trình..."

Hắn thều thào gọi lên một câu.

"Ta đây, ta đang ở đây!"

"...Nơi này thật đẹp, cũng thật yên bình... ta muốn có một ngôi nhà, có người thân của mình... ta muốn được như các ngươi, có người luôn chờ đợi mình về..."

Bỗng nhiên, Kiếm Phong Chi nấc nấc lên mấy tiếng, hơi thở càng lúc càng yếu dần, cố giương mí mắt mỏi mệt nhìn về phía bình nguyên rộng lớn. Nơi này cỏ cây xanh tốt, ong bướm không ngừng bay lượn, không như Thiên Hoa sơn, mỗi năm đều lạnh giá như vậy.

Ngụy Trình khẽ hôn vào má hắn một cái.

"Ta là người thân của ngươi, mãi mãi cũng là người thân của ngươi. Sau này mỗi ngày đều chờ ngươi ở đây, có được không?"

Kiếm Phong Chi nghe thấy thì yếu ớt nghiêng má tựa vào đầu Ngụy Trình.

"...Thật không?"

Ngụy Trình vòng tay càng ôm chặt hắn.

"Thật!"

"Vậy thì... tốt quá rồi! Ta đồng ý là người thân... của ngươi..."

Dứt lời, Kiếm Phong Chi liền đoạn khí, thân thể lịm dần trong ngực Ngụy Trình, ở khóe môi còn vương một nụ cười không tắt.

Ngụy Trình không nhìn hắn, dõi mắt ra bình nguyên rộng lớn đang chìm trong ánh tà dương tịch mịch, những tia nắng cuối cùng dần tắt. Trăm năm của bọn họ cũng đã qua rồi, nhanh như một cái chớp mắt.

Một dòng nước mắt vô thanh vô tức chảy xuống, Ngụy Trình vòng tay siết chặt thi thể lạnh lẽo của Kiếm Phong Chi, nghiêng mặt đặt xuống bờ môi không còn huyết sắc của hắn một nụ hôn.

"Phong Chi... cả đời này Ngụy Trình ta chỉ yêu một mình ngươi. Một trăm năm ta đã ở bên cạnh ngươi. Sau này dù sống hay chết ta cũng sẽ đều không để ngươi phải một mình... Ngươi ở đây đợi ít ngày, ta còn một việc quan trọng nhất định phải làm. Kẻ đã hãm hại chúng ta, hắn không thể sống tiếp. Sau đó, chúng ta sẽ đoàn tụ. Phong Chi... hãy đợi ta!"

Ánh mặt trời cuối cùng cũng tắt hẳn, mặt trăng dần lên cao, bình nguyên lần nữa chìm vào ánh sáng nhập nhằng của trăng đêm, gió thổi hoa lê trắng tuyết thành luồng bay tán loạn.

***

Hứa Tư Hàn sau khi trải qua gần chín ngày ròng rã trong bão tuyết thì cũng đã đến được hồ Thanh long.

Đó là một chiếc hồ rất lớn, mùa đông mặt hồ đóng băng kín không một khe hở. Hồ quá rộng lớn, hắn không biết chính xác nơi nào có loài sen đá như lời Hoàng Thiên Ngạo nói.

Hứa Tư Hàn sau khi bay tới bay lui vài vòng, liền quyết định dùng liệt hỏa làm tan chảy dòng sông. Hắn bay lên cao, xoay tay vận khí mở ra một kết giới rộng lớn bao bọc cả mặt hồ. Nhắm nghiền mắt lại, ấn ký dưới đuôi mắt liền sáng lên rực rỡ, hắn mở ra đôi mắt đỏ rực, lập tức sức nóng tựa như dung nham núi lửa tràn ra, rất nhanh mặt băng trên hồ liền tan chảy.

Một lúc sau, khi mặt hồ chỉ còn lại một tầng băng mỏng, Tư Hàn liền thu công, hắn sợ hỏa khí sẽ làm cho hoa sen phía dưới lòng hồ bị tổn hại.

Lúc này, Tư Hàn chậm rãi đi lại trên mặt hồ, cẩn thận tìm kiếm chỗ có sen nở. Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy giữa lòng hồ là một đóa bạch liên ngàn năm, cuống bằng đá đen tuyền, không ngừng tỏa ra ánh sáng vàng kim, xung quanh có vài loài thủy quái không rõ là thứ gì lượn lờ dưới mặt nước như muốn hưởng một chút linh khí của sen trắng.

Tư Hàn liền vươn móng vuốt từ từ xuyên thủng mảng tuyết xung quanh bạch liên rồi ngồi xuống một bên kiên nhẫn chờ đợi sen nở.

Thấm thoát hai ngày nữa lại trôi qua. Hứa Tư Hàn từ khi đến đều chưa từng rời khỏi, chỉ ngồi đó trợn mắt nhìn bạch liên, như sợ bỏ lỡ khoảnh khắc ngàn năm đó, thủy quái sẽ cướp Lệ long thạch mang đi mất.

Hứa Tư Hàn ngồi khoanh hai chân bên cạnh bạch liên. Tuyết càng lúc rơi càng nhiều. Chỉ trong chốc lát, mặt hồ lần nữa lại bám lên một tầng băng dày. Hắn ngồi đó một mình, như một chấm đen nhỏ trên nền tuyết trắng rộng lớn không điểm dừng.

Từng cơn gió gào thét như muốn đòi mạng người, vụt đến cắt vào bàn tay, cổ, gò má cùng trán của Tư Hàn, để lại những vệt máu nhỏ, nhưng hắn vẫn không dám mở kết giới bảo vệ mình. Hắn sợ hơi nóng sẽ làm ảnh hưởng đến hoa sen.

Tư Hàn liền vùi đầu vào đầu gối che đi cái khắc nghiệt của thiên nhiên không ngừng đánh vào mình. Hắn bỗng nhiên nhớ Hoàng Thiên Ngạo da diết.

"Sư phụ, chỉ cần mang thứ này về thì từ nay về sau chúng ta mãi mãi cũng không bao giờ rời xa nhau nữa, có phải không?"

Hắn ngồi đó tưởng tượng về những ngày tháng sau này của hai người bọn họ mà không khỏi cong khóe môi lên cười. Mái tóc của hắn bám đầy tuyết trắng, toàn thân y phục cũng là những mảng tuyết dày, nhìn hắn lúc này có bao nhiêu ngốc nghếch cùng si tình.

Hắn lại nhớ đến ngày tuyết rơi năm đó, Hoàng Thiên Ngạo cõng mình trên lưng, để lại một hàng dấu chân dài trên nền tuyết kéo dài ngút ngàn.

Hắn nhớ những ngày tháng cùng ôm nhau trong hang động, cùng trầm mình dưới hồ nước sâu, cùng tựa vào nhau nhìn ngắm rừng đào tám dặm với những cánh hoa thành luồng bay trong gió.

Năm đó, nếu hắn không sống chết bám theo y, năm đó nếu hắn không kiên trì tình cảm đến cùng mà từ bỏ, thì giữa hai người bọn họ cũng sẽ không có những khoảnh khắc ngọt ngào như vừa rồi.

Trước khi rời đi, Hoàng Thiên Ngạo đã nói yêu hắn, còn nói sẽ đợi hắn trở về. Hắn cảm thấy lồng ngực mình vô cùng rộn rã, lại không nguôi nỗi nhớ Hoàng Thiên Ngạo.

Cuộc đời hắn từ lúc sinh ra đã bị phụ mẫu ruồng bỏ, lớn lên được chính là nhờ ân huệ của người khác. Nếu như không có Hứa thợ săn nhặt hắn mang về, rồi liều chết bảo vệ thì hắn sớm đã chết dưới tay kẻ khác.

Nếu năm đó Ngâm Tuyết không mang hắn về Thiên Hoa sơn, nếu Thiên Hoa sơn không cưu mang hắn, Tư Hàn không thể tưởng tượng hiện tại mình sẽ thế nào. Có thể trên đời này đã không còn tồn tại một Hứa Tư Hàn, cũng có thể hắn chỉ là một Hỏa phụng hoàng khát máu tàn ác.

Hắn bỗng nhớ đến những ngày còn nhỏ được Ngâm Tuyết cho đồ ăn, được Kiếm Phong Chi ôm đi chơi, được Ngụy Trình dạy cách đánh người, được Lục Niên lén lút cho xem long dương bí tịch, rồi cùng bọn Lý Khởi Phong đánh nhau, suốt ngày rong ruổi ở sau núi chơi trò săn thỏ.

Rồi hắn nhớ đến cả Bạch Nghiên... Bỗng dưng hắn không còn thấy hận bất kỳ ai nữa. Lần này trở về, sau khi cứu được Hoàng Thiên Ngạo, hắn sẽ cùng y trở về Thiên Hoa sơn. Huyền Môn cung hay ma tôn gì đó hắn cũng không cần. Kể cả oán thù với Minh Kính Hà. Chỉ cần bọn họ không đụng đến hắn thì nước sông không phạm nước giếng, dù gì hắn cũng không muốn liên quan đến bọn họ nữa.

Hiện tại đối với hắn thì được ở bên cạnh Hoàng Thiên Ngạo mới là quan trọng nhất, những thứ khác hắn cũng không cần thiết. Ai đã từng đánh mất hạnh phúc một lần, khi nhặt lại được đều cảm thấy vô cùng quý giá.

Hắn bỗng nhiên nằm ngửa xuống nền tuyết, hai chân dạng thành hình chữ đại, hai tay hai chân liền bơi bơi trên tuyết. Hắn cong khóe môi lên cười nhìn những bông tuyết trắng xóa đang rơi xuống mặt mình chầm chậm tan ra thành dòng nước chảy xuống cổ, lòng cảm thấy thanh tỉnh đến kỳ lạ.

Có lẽ, đã rất lâu rồi hắn mới có thể yên tĩnh suy nghĩ.

Bỗng nhiên hắn nhớ đến đêm trước khi rời khỏi, mình ngồi trong phòng uống rượu cùng Ngâm Tuyết, cả đêm kể về những chuyện đã trải qua ở Thiên Hoa sơn.

"Nghĩa phụ..."

Tư Hàn khàn giọng gọi một tiếng. Đã bao lâu rồi hắn không gọi Ngâm Tuyết như vậy? Tư Hàn nhớ lại đêm mà hắn xin y nhận mình làm nghĩa tử, khi đó nằm trên lưng Ngâm Tuyết, hắn cảm thấy vô cùng ấm áp và an tâm, giống như dù thế giới có đổ sập xuống thì cũng có nghĩa phụ chống đỡ cho hắn.

Ngâm Tuyết và Kiếm Phong Chi, một người là cha, một người là huynh trưởng. Mãi mãi hắn cũng không bao giờ quên. Nhờ có hai người bọn họ mà hắn chưa từng trải qua tủi thân vì mình là cô nhi khi ở Thiên Hoa sơn.

Tư Hàn tự hỏi Ngụy Trình và Kiếm Phong Chi có phải hiện tại đang vô cùng hạnh phúc ở hạ giới hay không?

Kiếm Phong Chi là người thật thà lại nhân hậu, có Ngụy Trình ở bên cạnh chăm sóc thì hắn có thể yên tâm rồi. Bất quá, tính tình Ngụy Trình có chút gắt gỏng, hẳn Kiếm Phong Chi suốt ngày sẽ bị y ăn hiếp, nhất định sẽ mắng hắn ngu. Tư Hàn nghĩ đến mà không khỏi bật cười thành tiếng.

Rồi hắn lại nhớ đến Ngâm Tuyết. Hắn có chút hối hận, vì sao vừa rồi hắn vẫn còn cứng đầu không chịu nhận lại Ngâm Tuyết chứ?

"Nghĩa phụ, lần này trở về nhất định sẽ hòa thuận cùng người... ta... rất nhớ người..."

Hắn lẩm bẩm mấy câu.

"Đại sư huynh... huynh nhất định phải hạnh phúc bên lục sư huynh đó. Khi ta trở về sẽ đi tìm hai người cùng uống rượu... cũng đã rất lâu rồi, không phải sao?"

Tư Hàn vừa nói vừa mỉm cười rồi nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào đóa bạch liên. Bỗng dưng hắn trợn mắt ngồi bật dậy, bạch liên đang từ từ hé nở.

- ---HẾT CHƯƠNG----