Họa Quốc - Thức Yến

Quyển 1 - Chương 23: ۵ Hồi 6: Đều là tạo hoá (1) ۵



Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa

***

Hạt điêu khắc đã hoàn thành, giữa chừng thất bại hai lần, cái cuối cùng dài một tấc hai rộng sáu phân, khắc thành hình ổ chim, bên trong có nhánh cỏ và vài đoá hoa thược dược, đoá to nhất lên đến trăm cánh, từng cánh đan xen vào nhau, tay nghề điêu khắc tuyệt đỉnh.

Tạ Trường Yến soi thành phẩm dưới ánh đèn, cảm thấy rất hài lòng, không khỏi thở phào một hơi.

Khắc liên tục mấy ngày, cuối cùng cũng hoàn thành trước thọ yến của Yên vương một ngày.

Mà trái tim đập loạn của nàng cũng theo từng nhát dao đường kẻ mà bình ổn trở lại.

Ngày mai là lần gặp đầu tiên của nàng và bệ hạ.

Trước ngày này, chàng để nàng được thấy chí hướng, lo âu, sở thích, tài nghệ và tấm lòng của chàng.

Nếu như đây là một bàn cờ thì Yên vương đã suy nghĩ rất cẩn mật, bày trận cao minh, không lộ sơ hở, chỉ đáng tiếc dùng sai một con cờ, suýt thua cả trận cờ.

Tạ Trường Yến vuốt ve đoá hoa thược dược trên hạt điêu khắc, khịt mũi tự cười nhạo.

Thật ra Yên vương đã dùng sai con cờ ở điểm nào?

Từ đầu chí cuối Phong Tiểu Nhã không hề để lộ chút ái muội nào với nàng. Y phong lưu phóng khoáng, tình tâm ý trọng, bản lĩnh trêu ong gọi bướm và cả tiếng nhạc nổi danh khắp kinh đô cũng chưa từng thể hiện ra với nàng.

Thứ nàng nhìn thấy chỉ có sự khiêm khắc của y, sự xem thường của y, sự lạnh nhạt của y và sự xa cách của y.

Y luôn chính nhân quân tử, lúc xa lúc gần như thế.

Là nàng bị tài tình mê hoặc, thấy cây không thấy rừng, quên mất căn bản.

Vậy nên, tất cả đều là lỗi của nàng.

May mắn thay, kìm cương trước bờ vực, quay đầu là bờ.

Tạ Trường Yến quay sang nhìn bức Tề Vật Luật treo trên đầu giường, đọc nhẩm câu "hỉ nộ ái ố, lo âu hoá nỗi sợ, nóng giận rồi mừng vui. Nhạc từ không động, đất ủ thành nấm. Đêm ngày luân phiên, bén rễ từ thuở nào". Bức hoạ tự này nói thay tình trong lòng nàng, từng chữ như đâm vào tim.

Lúc này, tì nữ mang tráp đi vào nói: "Cô nương, đây là y phục mới trong cung gửi đến, mời cô nương mặc thử."

Tạ Trường Yến bước qua nhìn, lại là một bộ màu đỏ, nhưng bộ này đơn sơ hơn bộ trước rất nhiều, không hề thêu hoa, trang sức kèm theo cũng chỉ có một cây trăm đơn giản.

Xem chừng bệ hạ muốn nàng theo lối tiết kiệm đến cùng.

Cũng tốt. Nàng nắm chặt hạt điêu khắc vòng hoa trong tay, mong chờ đến buổi thọ yến ngày mai.

Hôm sau, trời trong xanh quang đãng.

Tạ Trường Yến thức từ sớm để chuẩn bị, lúc đi vào sân viện thì thấy phu xe đã đánh xe ngựa đến, Mạnh Bất Ly cũng đã có mặt. Con mèo vàng nằm trên vai trái hắn làm Tạ Trường Yến kinh ngạc.

"Mạnh huynh... nhận nuôi nó rồi à?"

Mạnh Bất Ly nhìn nàng một cái, không biết phải chăng là ảo giác của Tạ Trường Yến, nàng nhìn thấy nét oán hận trong đôi mắt hắn. Nhưng chưa kịp nghĩ kỹ thì Trịnh thị đã sửa soạn xong, bước ra dắt nàng lên xe ngựa.

Xe ngựa lăn bánh, Mạnh Bất Ly cưỡi ngựa theo bên cạnh bảo vệ, mèo vàng cũng không bỏ đi mà vẫn nằm yên trên vai hắn.

Tạ Trường Yến cách cả tấm rèm xe vẫn trông thấy bộ dạng đơ người của hắn, nàng bất giác mỉm cười. Ngay lúc ấy, một tiếng cọt kẹt vang lên, xe ngựa rung lắc mạnh, sau đó cả thùng xe bắt đầu nghiêng ngã, Trịnh thị ngồi không vững nên ngã ra đụng trúng người nàng.

Đồng thời, Mạnh Bất Ly nhảy khỏi ngựa, bay qua tóm lấy càng xe, đẩy cửa ra: "Không..."

Thấy người trong xe vẫn bình an, hắn thở phào thu lại nét mặt căng thẳng, vội dìu Trịnh thị xuống xe.

Tạ Trường Yến xoa xoa bên vai bị Trịnh thị đập phải rồi xuống xe kiểm tra. Trước đây từng lắp ráp xe chiến thanh đồng nên nàng đã nắm rõ từng bộ phận như lòng bàn tay. Nàng cúi xuống quan sát, phát hiện thanh gỗ bên phải xe ngựa đã gãy ra.

Thanh gỗ này dùng để nối liền trục xe với thân bánh xe, nó mà gãy thì thân xe sẽ lệch trọng tâm nghiêng sang một bên.

Phu xe ảo não: "Sao lại thế này? Tối qua tiểu nhân đã kiểm tra rồi mà! Phu nhân, cô nương xem bây giờ tiểu nhân quay về lấy đồ nghề ra sửa ngay hay hai vị tìm một chiếc xe khác?"

Tạ Trường Yến thấy thời gian còn sớm mà nơi này cách Tri Chỉ Cư cũng gần nên chọn cách thứ nhất.

Mạnh Bất Ly giúp phu xe dựng xe ngựa lên, sau đó để Trịnh thị và Tạ Trường Yến vào trong ngồi chờ, còn mình canh giữ bên ngoài.

Mặt trời đã lên cao, người qua lại trên đường cũng cũng ngày càng đông đúc, vài sạp bán bắt đầu rao hàng, ngoại trừ hàng bán của mình còn bày thêm thù du, nón rơm và đèn Khổng Minh.

Tạ Trường Yến thấy tò mò bèn bảo Mạnh Bất Ly đi mua một chiếc.

Đèn chế tác khá tinh tế, trên mặt giấy vẽ mười chín con chim yến, ngụ ý chúc mừng sinh nhật tuổi mười chín của Yên vương. Rất nhiều người cũng mua đèn này, gương mặt ai nấy đều tươi cười rạng rỡ. Tạ Trường Yến nhìn thấy cả, trong lòng không khỏi cảm thấy vui thay cho Yên vương. Tuy chàng lên ngôi mới hai năm nhưng dân chúng rất yêu mến và đánh giá cao ở chàng. Tiếc rằng thanh đao của thiên tử sớm muộn cũng chém ra, cuộc tranh đấu giữa vương quyền và thế gia liệu có cháy thành vạ cá dưới ao mà liên luỵ đến những bánh tính bình dân này...

Tạ Trường Yến đang ngẫm nghĩ thì chợt ngón tay vuốt ve chiếc đèn bỗng dừng lại.

Nàng vẫy tay gọi Mạnh Bất Ly.

Mèo vàng vẫn nằm bò trên vai Mạnh Bất Ly, hắn cau mày khổ sở, có thể đứng im thì tốt nhất là không nhúc nhích nhưng Tạ Trường Yến liên tục gọi làm hắn phải đi qua.

Tạ Trường Yến nói nhỏ vài câu vào tai hắn, Mạnh Bất Ly sững người như có điều suy tư. Sau đó hắn cúi người đi vào lề đường, bàn tay cứng đơ đơ ôm con mèo lên, đặt xuống đất. Mèo vàng không chịu, meo meo vài tiếng rồi lại nhảy lên vai hắn, hắn chỉ đành đứng dậy, quay về xe, vờ như vô ý ném thứ gì đó vào trong.

Tạ Trường Yến nhặt thứ đó lên rồi đưa lên trước mắt quan sát.

Trịnh thị tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"

"Thanh gỗ nối trục với bánh xe." Tạ Trường Yến chỉ cho bà ấy xem, "Mẹ xem vết gãy này."

Trịnh thị nhìn ngó, không nhận ra có gì khác thường: "Sao thế?"

"Nếu là gãy tự nhiên thì những chỗ đứt gãy phải chằng chịt không đều mới phải, nhưng bề mặt trên này rất bằng phẳng."

"Ý con là?"

"Có người cắt một dao để nó đứt một nửa. Nửa còn lại chịu lực khi xe di chuyển dẫn đến cả thanh gãy lìa."

Trịnh thị giật mình: "Có người cố ý phá xe? Kẻ nào to gan như thế?"

Tạ Trường Yến nhìn thanh gỗ cười nói: "Phải đó, con cũng muốn biết là ai làm và có mục đích gì..."

"Sao con phát hiện ra được?"

Tạ Trường Yến vén một góc màn xe lên, nhìn về phía những người bán hàng bên kia đường: "Hôm nay là tết Trùng Dương, cũng là sinh thần của bệ hạ, những người buôn bán bên đường này dù cho bán cái gì cũng đều bày thêm thù du và đèn Khổng Minh trên sạp của mình."

Trịnh thị nhìn sang, quả đúng là vậy.

"Nhưng mà có một người không như thế." Tạ Trường Yến chỉ sạp hàng nhỏ ở tít trong góc đường. Mấy sạp kế bên đều phấn chấn tinh thần, chèo kéo khách hết mình, chỉ có gã tựa nghiêng lên tường, vẻ mặt không hề có hứng thú. Xe hàng trước mặt gã cũng chỉ có quýt, ngoài ra chẳng còn thứ gì khác, cũng bởi vậy mà không có vị khách nào ghé qua.

"Người này trông không có tinh thần buôn bán, thỉnh thoảng lại nhìn qua bên này. Vậy nên con đoán hắn ta đến để giám sát chúng ta. Nhưng tại sao phải giám sát? Tại sao biết chúng ta sẽ dừng ở đây? Trừ phi, sự cố xe ngựa là có người gây ra. Con bảo Mạnh huynh len lén đưa thanh gỗ cho con, quả nhiên tìm ra được sơ hở trên đó."

Bấy giờ Trịnh thị mới hiểu, ban nãy Mạnh Bất Ly đặt mèo vàng bên đường chỉ vì thừa cơ nhặt thanh gỗ. Bà ấy nhìn Tạ Trường Yến gần như gang tấc, cõi lòng có một cảm giác xa lạ khó hiểu. Lần trước Tạ Trường Yến kháng chỉ, sự cương quyết vững vàng khi quyết phải có bà đi cùng đến Ngọc Kinh đã rất bất ngờ rồi, nay biểu hiện của Tạ Trường Yến còn nhạy bén và thành thạo hơn.

"Vậy... vậy chúng ta phải làm sao?"

"Ừm..." Tạ Trường Yến ngẫm nghĩ, cuối cùng nhìn sang Mạnh Bất Ly.

Mạnh Bất Ly bất giác sởn gai ốc.

Cùng thời điểm đó, trên một chiếc xe ngựa khác, trưởng công chúa ngồi trong xe với Phương Uyển, còn Hội Uý quận chúa cưỡi ngựa đi bên cạnh. Hội Uý quay đầu nói với người trong xe: "Không phải chứ mẹ, tại sao mẹ và Phương Uyển ngồi xe còn con phải tự cưỡi ngựa?"

Trưởng công chúa cười đáp: "Mẹ sợ con ở trong nhà lâu ngày buồn chán nên để con cưỡi ngựa cho khuây khoả."

Hội Uý quận chúa nghe vậy thì mừng rỡ nói: "Cũng được. Vậy con đi dạo vài vòng đây. Gặp lại trước cửa cung." Dứt lời liền vung roi thúc ngựa vụt đi.

Trưởng công chúa nhìn theo nàng ấy đến khi khuất dạng mới quay lại nhìn Phương Uyển, nụ cười nhạt đi trông thấy, "Ngươi ăn mặc thế này..."

Phương Uyển vội ngẩng đầu: "Sao ạ? Không thích hợp sao?"

Phương Uyển hôm nay không mặc nữ trang. Nàng ấy buộc tóc, đội ngọc quan cao cao, mặc trường bào tay ngắn màu xanh, mang giày da, rõ ràng là cách ăn mặc của nam giới. Do da nàng ấy trắng ngọc ngà, ánh mắt long lanh mị hoặc nên trông càng diễm lệ, đẹp như hoa mùa xuân.

Phong tục ở Yên quốc phóng khoáng, không cấm nữ giới mặc nam trang. Nàng ấy xuất hiện trong yến tiệc với bộ y phục này vừa đặc biệt mà vừa không mạo phạm. Quan trọng hơn cả là thiên hạ đồn nhau Chương Hoa thích nam giới, nhất là những thiếu niên xinh đẹp. Mà nàng ấy ăn mặc thế này đích thực là thiếu niên đẹp phi giới tính.

Hành động lần này của Phương Uyển không thể nói là không dụng tâm, ánh mắt trưởng công chúa loé lên một tia giễu cợt, sau đó cười nói: "Gia Ngôn không thích Long Dương(*). Ngươi thế này cũng tốt nhưng chỉ e phản tác dụng."

(*) Điển cố Long Dương Quân, dùng để chỉ những người đồng tính nam.

Phương Uyển ngây người: "Nhưng lời đồn."

"Dư nghiệt của Bàng Nhạc còn lưu đày ngàn dặm, tất nhiên sẽ không cam tâm nên kiếm trò nhục mạ."

"Thế Như Ý Cát Tường..."

"Lúc bệ hạ chào đời có cao nhân phán rằng mệnh ngài ấy thiếu sót, cần một thuỷ hai kim ba phong kề cận, thế mới bình an trưởng thành. Hai kim là hai người thuộc kim trong ngũ hành, tốt nhất là huynh đệ song sinh. Hai thị vệ mệnh kim kề cận bên bệ hạ chết cùng lúc vì bệnh, Phong Nhạc Thiên bèn chọn ra hai người thay thế từ tốp thái giám trong cung." Trưởng công chúa liếc nàng ấy một cái đầy thâm ý, "Bí mật này đến cả Hội Uý cũng không biết."

Phương Uyển đáp: "Điện hạ yên tâm, chất nữ quyết giữ kín như bưng." Nàng ấy dừng lại một lúc rồi tò mò hỏi, "Vậy một thuỷ ba phong là ai?"

"Trước kia ta đoán một thuỷ phải chăng là hoàng hậu, nhưng ngũ hành Tạ Trường Yến trung hoà, nhưng Tạ Phồn Y mất sớm kia thì đúng là mệnh thuỷ.