Họa Quốc - Thức Yến

Quyển 3 - Chương 18: ۵ Hồi 26: Cửu biến thập hoá (3) ۵



Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa

***

Chương Hoa vẫn phản đối: "Vậy cũng không được. Biến cố quá nhiều, lỡ như người phụ trách ổn định hiện trường không phải Thiên Ngưu Vệ thì..."

"Ta sẽ cho người sắp xếp đội quân xuất hiện trên bờ ngày đó, chỉ có thể là Thiên Ngưu Vệ."

"Lỡ như Tạ Phồn Y phát hiện không ổn, ra tay trước..."

"Hôm đó, thuốc của thế thân sẽ có vấn đề, để Tạ Phồn Y phải nán lại trong cung một lúc."

"Lỡ như..."

Tạ Trường Yến ngắt lời chàng: "Chuyện vạn nhất trên đời này quá nhiều, nếu vì sợ nó xảy ra mà không làm thì thật chẳng làm được gì nữa. Ta có lòng tin vào khả năng bơi lội của mình, có niềm tin vào năng lực của Hạc Công, cũng tin tưởng vào lòng trung thành của Thiên Ngưu Vệ!"

Chương Hoa nhìn nàng, không đáp.

Tạ Trường Yến mỉm cười với chàng: "Quan trọng nhất nhất là ta tin vào vận may của hai chúng ta! Chúng ta là hai người may mắn nhất thế gian cơ mà!"

Phong Tiểu Nhã nghe vậy, trong mắt cũng thoáng hiện lên ý cười: "Điểm này còn có sức thuyết phục hơn."

Tạ Trường Yến nghiêm túc nói: "Nhưng mà, các quan viên không có vấn đề gì chứ? Tỷ tỷ ta chỉ là dân thường, cho dù muộn sức của Như Ý Môn lẻn vào trong cung, lấy một tên thế thân giả ra lừa gạt mọi người, nhưng ta không tin văn võ bá quan trong triều chỉ có một mình Hạc Công nhận ra hắn không phải là bệ hạ thật. Chắc chắn tỷ ấy còn đồng bọn, có nội ứng, ví dụ như..."

Phong Tiểu Nhã đáp: "Trưởng công chúa."

Tạ Trường Yến gật gật đầu, nhìn sang Chương Hoa, mặt chàng chẳng có biểu cảm gì, có thể do mất trí nhớ nên thái độ phản ứng trước hành động của người cô cô này rất lãnh đạm.

"Còn năm tộc Lý Phạm Trình Viên Thương, lúc trước tu sửa kênh đào, ban hành chính sách mới làm tổn thất nhiều lợi ích của bọn họ, có khi nào họ cũng liên thủ với tỷ tỷ ta? Bệ hạ ra mặt công khai liệu có thật sự được ủng hộ không?" Đây mới là mấu chốt quyết định kế hoạch có thành công hay không.

Mỗi lần nghĩ đến lợi ích dính líu bên trong, Tạ Trường Yến lại thấy đau đầu.

Nhưng Phong Tiểu Nhã tự tin nói: "Yên tâm, mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa. Chỉ cần ngươi có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, ta bảo đảm phần thắng chắc trong tay."

Tạ Trường Yến nhìn y một lúc rồi hỏi Chương Hoa: "Ngài tin ngài ấy không?"

Chương Hoa gật đầu.

"Được, vậy ta cũng tin."

Cứ thế, chặng đường thuận lợi đến khó tin, mới đấy đã sắp đến cảng Phong Lăng.

Tạ Trường Yến nhìn bản đồ, chỉ một nhánh sông: "Chúng ta đến đây rồi phải không? Vậy ta lẻn vào từ đây à?"

Phong Tiểu Nhã gật đầu nói: "Ừ, còn nửa canh giờ nữa là đến. Bây giờ, mở ngăn kéo thứ hai bên kia ra."

Tạ Trường Yến làm theo lời y, mở ngăn thứ hai trên chiếc tủ thấp cạnh bên y, trong đó có một cái hộp to: "Cái gì đây?"

"Công cụ giúp ngươi lặn dưới nước. Hay nói đúng hơn là công cụ giúp ngươi lặn dưới nước mà bệ hạ yêu cầu."

Tạ Trường Yến quay đầu nhìn Chương Hoa đang cần mẫn chèo thuyền, lòng thấy ngọt ngào, lập tức mở hộp ra, bên trong có thứ quen thuộc cũng có thứ không quen lắm. Những thứ quen thuộc có quần áo da cá, chân vịt, những thứ không quen còn nhiều hơn ví dụ như dây thừng dài khoảng mười trượng, mỏng như lau sậy, rỗng ruột, trên đầu buộc một khúc gỗ hình lá khô.

"Đây là cái gì?"

"Ném đầu gỗ đi nó sẽ tự động nổi lên, hít thở qua dây thừng, có tác dụng hơn là bong bóng heo."

Tạ Trường Yến nghịch ngợm sợi dây, sau đó tìm thấy một chữ "Oa" ở dưới khúc gỗ.

Ngoài ra còn một bộ đồ da cá, vị trí ở mắt có một lớp kính lưu ly mỏng, có thể quan sát dưới nước nhưng vật nhìn thấy sẽ hơi biến dạng.

Còn một chiếc hộp nhỏ nữa, bên trong có vài viên đan dược.

"Hộ tâm đan, nếu ngươi cảm thấy tim đập quá nhanh hoặc quá chậm thì ngậm một viên."

Tạ Trường Yến đóng nắp hộp lại: "Đáng lẽ cũng nên cho những người mò ngọc trai một bộ công cụ thế này."

"Chỉ riêng sợi thừng này thôi đã có giá hai vạn tiền rồi."

Tạ Trường Yến chắp tay bái chiếc hộp: "Cảm tạ mồ hôi nước mắt của người dân, ta nhất định sẽ trân trọng."

Phong Tiểu Nhã trầm ngâm giây lát, chậm rãi nói: "Ngươi còn muốn gì nữa không?"

Tạ Trường Yến chớp chớp mắt: "Cổ vũ? Khen ngợi? Hay là giải đáp nghi vấn của ta? Ví dụ như tại sao đại phu nhân của ngài chịu gả cho ngài..."

Phong Tiểu Nhã ngắt lời nàng: "Biết rồi." Dứt lời, y đứng dậy đi ra ngoài.

Thuyền lên đường mười mấy ngày qua, lần đầu tiên Tạ Trường Yến thấy y ra khỏi khoang. Y bước đến nói gì đó với Chương Hoa, chàng bèn đưa mái chèo cho y rồi đi vào trong này.

Tạ Trường Yến vẫy tay với y: "Mau vào đây đi! Đừng có..."

Chương Hoa nhìn chằm chằm nàng.

Còn Tạ Trường Yến vẫn cứ nhìn về phía Phong Tiểu Nhã.

Chương Hoa ngẫm nghĩ rồi bỗng giơ tay xoay mặt nàng lại.

"Hạc Công có biết chèo thuyền không vậy..." Tạ Trường Yến còn đang quan sát thì chạm phải ánh mắt của Chương Hoa, quên mất lời phía sau. Nhất thời, mái chèo rẽ nước, nước làm loạn trái tim.

Thật ra Phong Tiểu Nhã rất hiểu lòng người, hỏi nàng còn muốn gì không. Nàng cố ý né tránh, y dâng thẳng câu trả lời đến trước mặt nàng.

"Ngươi còn muốn gì nữa không?"

Có chứ.

Nàng muốn nói một lời tạm biệt với Chương Hoa.

Trước kia, chưa từng có cơ hội làm vậy.

Lần đầu tiên là lúc từ hôn, chàng xụ mặt, nàng nước mắt lưng tròng, có ngàn vạn lời muốn nói nhưng đều đè nén trong lòng.

Lần thứ hai là trước lúc đi Trình quốc, hai người từ trên thuyền đỏ ra về, ngày hôm sau chàng lên buổi chầu sớm, nàng tự rời đi, không để lại một lời từ biệt.

Đây là lần tách biệt thứ ba của hai người, có thể rất nhanh sẽ gặp lại, cũng có thể...

Thế nên lần này phải thổ lộ hết mọi ưu sầu ly biệt, lưu luyến khó rời, khi mà chàng không còn lạnh nhạt khắc chế, khi nàng cũng bình tĩnh hơn xưa.

Tạ Trường Yến sờ chiếc hộp đặt trên chân, bên trong chứa đựng những lo nghĩ cho chuyến đi lần này của nàng, đè nặng lên trái tim nàng.

"Ngài đừng lo, một năm qua ta ở Trình quốc rất hay đi đường thuỷ, thường xuyên bơi lội, kỹ năng bơi còn tốt hơn trước, đảm bảo có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ!"

Bàn tay Chương Hoa vẫn đặt trên má nàng, nghe thế chỉ cười, khẽ ừ một tiếng.

Nàng chợt nghĩ, cũng tốt, mất trí nhớ rồi cũng tốt. Bệ hạ của trước kia không bao giờ thoải mái mỉm cười với nàng nhiều lần như thế.

"Trái lại là ngài đó, phải lưu ý cẩn thận, nếu thời cơ không ổn thì rời đi ngay đừng lo cho ta. Chỉ cần ngài an toàn thì chúng ta đều sẽ được an toàn."

Nụ cười của Chương Hoa biến mất nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp ừ.

"Còn gì phải dặn dò nữa không nhỉ... Cũng hết rồi, những thứ khác chờ đến lúc xong việc rồi nói sau. Nếu việc không thành, phì phì phì, đại cát đại lợi, tóm lại, ngài cứ chờ đến lúc chúng ta gặp lại trước vạn dân, dạy cho họ biết thế nào là gương vỡ lại lành thật thụ..." Tạ Trường Yến càng nghĩ càng thấy thích thú, đang bật cười thì bất chợt tiếng cười bị nuốt trọn.

Tay Chương Hoa dời lên trên, cánh môi hai người dán vào nhau.

Bởi nàng đang cười, hàm răng hơi hé mở nên bất ngờ bị tách ra, ngậm lấy mà không chút phòng bị.

Lần này không giống hai lần trước.

Đây mới là nụ hôn thật sự.

Trong chớp nhoáng, hai tai ong ong, ngoài cảm giác trống ngực đập thình thịch lúc đầu, tiếp sau đó là tê dại khiến Tạ Trường Yến ngồi không vững.

Sau đó, nàng nghiêng ra, ngã vào lòng chàng, cánh tay chàng vòng qua eo như chiếc đèn lồng treo dây, giữ vững độ cao, trái phải trước sau, những nơi mà ánh đèn có thể chiếu đến đều đang chao đảo.

Nhất thời thân thuyền rung lắc dữ dội.

Tạ Trường Yến mở bừng mắt nhưng chỉ thấy vạn vật yên ả.

Bàn tay trên eo bỗng rời đi, quét nhẹ một chưởng, rèm khoang đang vén lên nhẹ nhàng rủ xuống, che đi ánh sáng và ánh mắt bên ngoài. Sau đó, bàn tay ấy chuyển đến vạt áo nàng, thò vào trong.

Tạ Trường Yến nín thở, nụ hôn sâu hơn, tầm mắt trở nên mơ hồ, chẳng còn nhớ đến ngăn cản.

Y phục chầm chậm rơi khỏi người nàng.

Nàng chợt nghĩ đây không phải lần đầu tiên Chương Hoa cởi y phục của nàng. Năm xưa, lúc Cầu Lỗ Quán nổ sập, hai người được Mạnh Bất Ly cứu ra ngoài, thấy nàng mặc y phục của Mạnh Bất Ly, chàng bèn cởi áo của mình ra khoác thay cho chiếc áo đầy bụi của nàng.

Chuyện xưa rành rành.

Lúc trước buồn bã bao nhiêu, bây giờ vui mừng bấy nhiêu.

Nàng đỏ bừng mặt, mở mắt ra lần nữa, muốn nhìn xem quá khứ hiện tại chàng có gì khác biệt. Song, Chương Hoa vẫn đang hôn nàng, gần trong gang tấc, tóc mai chạm vào nhau, ngoài những giọt mồ hôi li ti trên trán chàng thì chẳng còn nhìn rõ gì khác.

Đột nhiên nhớ ra bên ngoài còn hai người nữa.

Nàng giật mình, vội vàng đẩy chàng ra.

"Ừm?" m mũi chàng truyền đến bên tai, kết hợp với đôi mắt ươn ướt.

"Có... người..." Nàng quẫn bách nói.

Chương Hoa mỉm cười, nói nhỏ vào tai nàng: "Mặc kệ đi."

Giọng nói làm ngứa tai, sau đó cảm giác ngứa ngáy lan ra khắp tứ chi. Tạ Trường Yến run lên rồi nghĩ thôi vậy.

Dù sao mình cũng là người chẳng ra thể thống gì, huống chi, nếu là bệ hạ của trước kia thì sao có thể làm bậy như vậy với nàng?

Trong đêm tuyết dưới trăng đẹp như thế, chàng muốn hôn nàng mà còn phải suy xét trước sau, suy nghĩ quốc gia thiên hạ rồi cuối cùng vẫn từ bỏ.

"Trước kia chàng... tuyệt đối không bao giờ làm vậy..." Nàng không nhịn được nói.

Ánh mắt chàng nghiêm túc, hỏi: "Vậy, thích ta của hiện tại hay ta của trước kia?"

Tạ Trường Yến nhìn gương mặt chàng cách mình chừng hai tấc, khoảng cách này rất vừa vặn, hơi thở vương vấn, ánh mắt giao nhau, nhìn thấy tai má đỏ ửng của nhau.

Bỗng lấy đâu ra dũng khí, nàng chủ động chồm lên, hôn môi chàng: "Chỉ cần là chàng thì ta đều thích."

Ta luôn ái mộ chàng, từ năm mười ba tuổi đến nay.

Chương Hoa cọ cọ đầu mũi nàng, bàn tay phủ trên người nàng không hề dừng lại, cởi sạch quần áo của nàng rồi chầm chậm, thân mật khoác một thứ lên cho nàng.

Lớp áo da cá lạnh băng so với bàn tay nóng rực của chàng như hai đầu băng với lửa.