Họa Quốc

Quyển 2 - Chương 43



Hàng lông mày Cơ Anh chau lại, kế đó lại duỗi ra, dáng điệu mang theo một chút xấu hổ hiếm gặp, càng lúc càng dịu dàng hơn: "Cách xưng hô này có phải rất cổ quái không?".

"Không cổ quái!". Tiết Thái đáp: "Ngài vốn dĩ thích màu đỏ".

Lần này đến lượt Cơ Anh ngạc nhiên: "Sao ngươi biết?". Người đời đều biết Kỳ Úc hầu thích màu trắng, đến thánh thượng cũng ban thưởng cho chàng Bạch Trạch.

"Trong thọ yến của hữu tướng năm đó, ta hỏi xin ngài chiếc bản chỉ, ngài nhất định không cho. Mà chiếc bản chỉ đó màu đỏ".

Nụ cười của Cơ Anh nhạt dần, gương mặt trong khoảnh khắc đã nhuốm màu bi thương.

Nơi sâu thẳm của màng nhĩ bỗng khẽ rung lên, phảng phất như có âm thanh từ phương xa vọng lại, xa xôi như cách cả một đời. Giọng nói đó nói:

"Ta gọi chàng là gì nhỉ? Ta á, sẽ không gọi chàng là công tử, như thế nghe xa cách quá; cũng không thể gọi chàng là Cơ Anh, như thế nghe bình thường quá; càng không thể gọi chàng là Cơ lang, như thế nghe khoa trương quá... Ta muốn dùng một cái tên khác tất cả mọi người trên thế gian này để gọi chàng, như thế mới chứng minh được, đối với chàng, ta cũng khác với tất cả mọi người trên thế gian này. Đối với chàng, ta khác với mọi người, đúng không? Tiểu Hồng... của ta".

"A ha, lông mày của chàng chau lại kìa, khóe mắt cũng nheo lại, chàng không thích cái tên này sao? Tại sao thế? Chàng không thích màu đỏ à? Nhưng mà, màu đỏ là màu ta thích nhất. Thích nhất nhất đấy. Ta dùng màu sắc mà ta thích nhất nhất, để gọi chàng - người mà ta thích nhất nhất, nghĩ như thế, chàng sẽ chấp nhận được phải không? Tiểu Hồng... của ta".

"Ta không biết thích một người là cảm giác như thế nào. Nhưng mỗi lần gặp được chàng, trong lòng ta rất ấm áp. Mỗi lần không gặp được chàng, chỉ cần nhớ đến chàng, là ta lại cảm thấy lạnh lẽo biết bao. Quá trình tỉa cây, hái hoa, rao bán vốn khô khan và kéo dài, thế nhưng, nghĩ đến dáng hình của chàng, nghĩ đến những lời chàng đã nói với ta và cả những lời chàng sắp nói, thời gian đã trôi nhanh hơn, vụt cái đã qua. Thần kỳ biết bao, tại sao trong sinh mệnh con người, lại xuất hiện kỳ tích nhường này? Rõ ràng không có gì thay đổi, nhưng chỉ vì có thêm một người, từ đây, ánh dương mỗi ngày đều mới mẻ, không khí mỗi ngày đều thơm hương, những người xa lạ ta gặp đều trở nên thân thiết và dễ nhìn hơn... Chàng có phải tiên nhân trong truyền thuyết, đến để thi triển phép thuật mầu nhiệm với ta hay không? Mà sao lại khiến ta trở nên vui vẻ và hạnh phúc thế này. Tiểu Hồng... của ta".

"Ta thực sự vui vì chàng xuất thân quý tộc, gia thế hiển hách. Ấy, dường như chàng hơi ngạc nhiên, chàng không vui sao? Hãy nghe ta nói hết đi mà. Ta cảm kích biết bao vì ông trời đã thiên vị cho chàng như thế, khiến chàng vừa ra đời đã có được những thứ tốt đẹp nhất thế gian - Được các văn sĩ xuất chúng dạy dỗ, được rèn giũa và hun đúc bởi nền văn hóa thượng lưu tao nhã, giúp chàng có được học thức uyên bác, tầm nhìn sâu rộng, khiêm nhường cung kính văn nhã độ lượng, chiếm được vị trí cao mà những kẻ phàm phu tục tử vì thiếu điều kiện nên cả đời cũng không thể đuổi kịp. Xuất thân của chàng đã tạo thành chàng của hiện tại, cho nên, bây giờ ta mới có thể gặp được chàng tót vời như thế này, cho nên ta rất vui. Tiểu Hồng... của ta.”

"Tiểu Hồng... của ta".

"Tiểu Hồng... của ta".

Giọng nói đó xoay tròn, quẩn quanh, lặp lại. Hết lần này đến lần khác, từng từ từng chữ rõ ràng đến thế, mà biểu cảm trên gương mặt của người nói khi đó, lúc nhíu mày lúc nhoẻn cười, lúc nhướn mi lúc chớp mắt, vẫn rõ ràng như thế.

Thế gian này, đau đớn nhất chính là hai chữ "đặc biệt".

Khi ngươi gặp một người đặc biệt, khi những gì người đó nói với ngươi, làm cho ngươi đều hoàn toàn khác những người bình thường khác, thì chắc chắn nàng đã trở thành khắc cốt ghi tâm của ngươi.

Đặc biệt là, khi đó, năm đó, còn thơ ngây biết mấy.

Cơ Anh trầm ngâm trong giây lát, khoác áo xuống giường, đẩy cửa ra, bên ngoài đêm lạnh như nước.

"Ánh trăng này chiếu xuống Trình quốc, cũng chiếu xuống Bích quốc".

Đối diện với câu nói chẳng đầu chẳng cuối của chàng, Tiết Thái không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ lạnh nhạt tiếp lời: "Nhưng dưới ánh trăng của Bích quốc, mới có thứ mà chủ nhân nhớ nhung".

Cơ Anh nghe xong, thái độ lại càng trầm xuống hơn, một lúc lâu sau chàng mới quay người, nhìn thẳng vào mắt Tiết Thái nói: "Có thứ của ta. Phải chăng cũng có thứ của ngươi?".

Tiết Thái cụp mắt, thấp giọng nói: "Nô tài không có thứ gì để nhớ nhung".

Cơ Anh nhìn hắn đăm đăm một lúc, rồi lần nữa ngẩng đầu nhìn vầng trăng hạ huyền trên bầu trời, thầm thì: "Không có cũng tốt. Bởi vì một khi có rồi là không thể cắt đứt nổi. Giống như ta giờ phút này, lại... muốn về nhà đến thế".

Chàng ngừng lại một lát, nhắc lại: "Ta muốn về nhà, Tiểu Thái".

Ánh mắt Tiết Thái lóe lên mấy cái, rồi cũng chìm vào tịch liêu.

™’STENT

Ngày mùng một tháng tám.

Trăng đêm như móc câu, ánh sáng mờ tối.

Ánh trăng chiếu xuyên qua khung cửa sổ bằng vải lụa lọt vào trong khoang thuyền, soi lên Khương Trầm Ngư đang lấy tay làm gối, mơ màng ngủ ngục trên đống sách vở bừa bãi cuốn mở cuốn gập trên bàn.

Một cuốn sách y thuật bị cánh tay nàng chạm phải, rơi từ trên bàn xuống, khi chạm đất phát ra tiếng "bộp". Nàng bỗng choàng tỉnh giấc, dụi dụi mắt rồi khẽ gọi: "Hoài Cẩn?".

Trong phòng vẫn im lặng như tờ, không có ai trả lời.

Nàng nhìn đồng hồ cát đặt trên bàn, vừa mới qua giờ Sửu, lúc nửa đêm canh ba như thế này, Hoài Cẩn không thể ra ngoài, lẽ nào ngủ say quá, cho nên không nghe thấy nàng gọi?

Khương Trầm Ngư đứng dậy, đi vào gian phòng sau chiếc bình phong, nhìn thấy Hoài Cẩn đang ngồi trên sàn bên cạnh giường, tựa vào đầu giường không hề nhúc nhích. Nàng không kìm được bật cười: "Sao lại ngồi ngủ thế? Hoài Cẩn, mau tỉnh dậy, lên giường ngủ đi chứ...". Ngón tay mới chạm vào bả vai cả người Hoài Cẩn đã đổ ập xuống đất.

Khương Trầm Ngư kinh sợ, còn chưa kịp gọi, cánh tay đã bị tóm chặt, kế đó trên cổ cũng có cảm giác lạnh lẽo, hai cánh tay đã bị bẻ quặt ra sau lưng, không thể cựa quậy được.

Đồng thời, một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên sát bên tai nàng: "Ngu thị, đã lâu không gặp...".

Trái tim Khương Trầm Ngư trùng xuống - Là Di Phi.

Ánh đèn trên thư án phía xa chiếu hắt vào khoảng sau lưng nàng, phác họa nên gương mặt của kẻ đang uy hiếp nàng, lông mày dài đến tóc mai, mắt tựa hoa đào, khi cười chỉ thấy một bên khóe miệng nhếch lên, lộ rõ vẻ tà mị và cay nghiệt, không phải ai khác, chính là tam hoàng tử Di Phi đã nhảy xuống nước tháo chạy khi nội loạn Trình quốc xảy ra.

Không ngờ gã lại ở trên thuyền của Bích quốc!

Càng không ngờ gã lại cùng thuyền của mình tiến vào lãnh thổ Bích quốc!

Gã muốn làm gì?

"Sao? Ngạc nhiên lắm phải không?". Di Phi cười hì hì: "Di Thù giăng thiên la địa võng trong đất Trình quốc để bắt ta, nhưng không ngờ ta sớm đã chuồn lên quan thuyền của các nàng xuất cảnh từ lâu. Nàng không muốn biết ta lên thuyền bằng cách nào sao?".

Khương Trầm Ngư cố gắng hết sức để trấn tĩnh bản thân, đáp lại lời gã: "Ta chỉ thấy lạ là vì ngươi mai phục trên thuyền lâu như thế, tại sao trong đêm cuối cùng, khi đã sắp thành công ngươi lại xuất hiện trước mặt ta?".

Di Phi cười "ha ha", cúi đầu xuống sát gần mặt nàng, giọng nói trầm thấp và mềm mỏng, tựa như thủ thỉ với tình nhân:

"Đương nhiên... là vì... ta nhớ nàng. Ngu thị, nàng không biết chứ, mấy ngày nay, mỗi ngày trong bóng tối nhìn nàng và vị hầu gia tài giỏi của nàng ra vào sóng đôi, mắt liếc đưa tình với nhau, ta ghen đến chết đi được...".

Sắc mặt Khương Trầm Ngư hơi tái.

Di Phi lại chậc chậc lưỡi, than: "Đến kẻ ngoài cuộc như ta còn ghen tị như thế, nàng nói xem, ngộ nhỡ chuyện truyền ra ngoài đến tai vị phu quân tài giỏi hơn nữa của nàng, hắn liệu có ghen tị hơn cả ta không?".

Khương Trầm Ngư bị kích động đến mức giãy giụa vùng vẫy theo bản năng, Di Phi lập tức gia tăng lực độ, giữ chặt nàng, trầm giọng quát: "Đừng nhúc nhích! Ta không muốn thực sự làm nàng đau!".

Khương Trầm Ngư chỉ cảm thấy tầm nhìn bắt đầu mơ hồ, nàng vội vàng chớp mắt để dằn lệ xuống.

"Đúng rồi, như thế mới đúng, ngoan nào, chớ phản kháng. Nếu không, không chỉ nàng mà đến tì nữ của nàng, còn có tên ám vệ nửa sống nửa chết ở gian bên cạnh, e là cũng không giữ được tính mạng đâu". Di Phi vừa nói vừa đưa tay ra rờ rẫm gương mặt nàng, ánh mắt lóe sáng, nói: "Ta đã nói một dược nữ quèn sao có thể có được tài hoa khí độ như nàng? Chỉ là ta đoán vô số khả năng, nhưng lại không ngờ rằng, hóa ra nàng lại là hoàng phi của Bích quốc. Tên tiểu tử Chiêu Doãn đó đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, lại phái nữ nhân của mình đi vào chỗ ra sống vào chết, xem ra hắn thực sự chẳng quan tâm đến nàng chút nào. Đã không quan tâm đến nàng, ban đầu sao còn phải cướp nàng khỏi tay Cơ Anh chứ?".

Khương Trầm Ngư cắn chặt môi, xem ra Di Phi ẩn mình trên thuyền mấy ngày nay, đã điều tra rõ hết thảy mọi điều về nàng. Mà giờ này phút này, bị gã khống chế, bị gã khinh mạn, bị gã dùng những lời cợt nhả nói ra quá khứ mà nàng không muốn nhớ lại, nếu nói không kích động, không đau đớn, hay không phẫn nộ thì đều là giả dối tất. Nhưng nếu tỏ ra nửa phần đau khổ, thì chẳng phải sẽ thỏa mãn tâm nguyện của tên tiểu nhân này hay sao.

Khương Trầm Ngư đã quyết ý, tuyệt đối không để Di Phi toại nguyện, vì thế nàng mở to mắt nhìn thẳng đối phương, trên gương mặt trắng bệch không để lộ bất cứ cảm xúc nào.

Thấy dáng vẻ của nàng, Di Phi lại cười nhạt, thân mật nói: "Thật mạnh mẽ làm sao... có điều, nàng như vậy, thực sự khiến người ta thích đó...". Nói đoạn, gã hôn lên gò má nàng, làn môi nhẹ nhàng di chuyển, từng chút từng chút một, chậm rãi mà dâm đãng tiến lại gần.

Thấy môi gã sắp di chuyển đến môi nàng, cuối cùng Khương Trầm Ngư đành mở miệng: "Ngươi đã có điều muốn cầu xin ta, vậy thì không được bỡn cợt ta".

Di Phi dừng lại, nheo mắt nói: "Cái gì?".

Khương Trầm Ngư tiếp tục nhìn chằm chằm về phía trước, bình thản nói dằn từng từ một: "Nếu không, nỗi sỉ nhục mà ta phải chịu ngày hôm nay, ngày mai ngươi chắc chắn phải trả lại gấp mười gấp trăm lần. Đừng quên đây là Bích quốc. Mà Bích quốc là địa bàn của Khương gia ta".

Di Phi nheo mắt nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng gã buông tay ra.

Khương Trầm Ngư vội quay người lùi ra sau mấy bước, nàng tựa vào vách thuyền, cảnh giác nhìn gã. Hai người cứ mặt đối mặt nhìn nhau rất lâu rất lâu như thế, Di Phi đột nhiên lại đưa tay ra một cách vô cùng lịch thiệp làm tư thế mời: "Thục phi nương nương, mời ngồi".

Khương Trầm Ngư lại nhìn gã vài cái, rồi mới kéo một chiếc ghế bên cạnh và ngồi xuống. Trong ống tay áo, có thể cảm thấy một cách rõ ràng tay nàng đang không ngừng run lẩy bẩy. Nàng bỗng cảm thấy vừa có chút chán nản vừa có chút tức giận, làm thân con gái dù cho có thông minh như thế nào, nhưng khi đối diện với kẻ bỉ ổi như thế này, cũng hoàn toàn thất thế.

Di Phi ngó nàng, thong thả nói: "Nhìn điệu bộ của nương nương như là hận không giết được ta vậy".

"Không, ta không muốn giết ngươi". Khương Trầm Ngư cố ý ra vẻ lạnh lùng nói: "Ta chỉ muốn tìm mười bảy, mười tám người tới, làm lại một lần nữa việc mà ngươi vừa làm với ta lên người ngươi".

"Hả? Vậy thì ta được hưởng thụ quá rồi...". Lời của Di Phi còn chưa dứt, Khương Trầm Ngư đã bổ sung: "Tên nào tên ấy mập mạp mũm mĩm trên hai trăm cân, mười năm không tắm rửa, vừa lăn lộn trong bùn, miệng nhai tỏi và cá sống...".

Lông mày Di Phi dựng lên thành một đường cong kỳ dị, gã nhìn nàng, ánh mắt nửa cười nửa không sáng lên.

"Đúng rồi, còn phải toàn là đàn ông". Nói xong, nàng cũng tự thấy không chịu nổi, liền bật cười thành tiếng.

Còn Di Phi lại không cười, chăm chú nhìn nàng nhẹ nhàng nói: "Nếu nàng có thể thỏa mãn ước nguyện của ta để nàng trút giận như vậy, cũng đâu có gì đáng ngại".

Khương Trầm Ngư sững người một lát. Trong ánh sáng vàng mờ tối, Di Phi đứng bên cạnh bức màn dầy và nặng, vận áo vải gai màu xám như một tên tùy tùng bình thường của Bích quốc, không còn dáng vẻ phong lưu khoa trương khi trước. Mà vứt bỏ cái vẻ bề ngoài cuồng vọng cợt nhả này, thì gã chẳng qua cũng chỉ là một thiếu niên mười chín tuổi gầy gò mà thôi.

Ánh sáng hắt từ sau lưng gã tới, vạch ra một đường gầy guộc.

Khương Trầm Ngư cụp mắt, khẽ giọng than: "Ngươi lên nhầm thuyền và cũng cầu xin nhầm người rồi".

"Câu này nghĩa là sao?".

"Đáng nhẽ ngươi không nên lên thuyền của Bích quốc. Nếu ngươi lên thuyền của Yên quốc, có thể mượn nghìn quân; Nếu ngươi lên thuyền Nghi quốc, có thể vay nghìn vàng; nhưng ngươi lại lên thuyền Bích quốc, thì chẳng có gì cả. Đó là điều thứ nhất. Phụ thân ta tuy là hữu tướng, nhưng trong tay không nắm thực quyền; ta tuy là đế phi, nhưng không được sủng ái. Ngươi không đi cầu người khác, lại đến cầu một kẻ không quyền không thế là ta. Đó là điều thứ hai. Vậy nên tâm nguyện của ngươi sao có thể thỏa mãn?".

Di Phi chăm chú nhìn nàng, rất lâu sau mới nở nụ cười nhàn nhạt, gã cũng kéo một chiếc ghế rồi lười nhác ngồi xuống, thong thả nói: "Nương nương thực sự biết ta muốn cầu xin thứ gì sao?".

"Ngoài hoàng vị ra lẽ nào còn thứ gì khác?".

"Hoàng vị?". Dường như Di Phi nghe thấy câu chuyện hài nực cười nhất trên đời, gã bật cười ha hả. Khương Trầm Ngư không khỏi cau mày - Cười như vậy không sợ người ngoài nghe thấy sao? Xem ra không chỉ mình gã, mà ba tên thị vệ võ nghệ cao cường của gã cũng cùng lên thuyền, lúc này đang canh gác ngoài cửa, thế nên gã mới dám không kiêng nể gì như vậy.

Di Phi vừa cười vừa nói: "Nương nương ơi là nương nương, uổng cho nàng thông minh băng tuyết, lại nhìn nhầm tiểu vương ta. Thứ tiểu vương ta muốn không phải là hoàng vị, không những không phải là hoàng vị, ngược lại ta lại muốn lấy hoàng vị làm quà để cầu kiến một người".

Trong đầu Khương Trầm Ngư đột nhiên vỡ òa ra một đáp án, mà Di Phi rất nhanh đã nói ra đáp án đó: "Ta muốn nhờ nương nương dẫn mối, để ta gặp Chiêu Doãn một lần".

Cát chảy như nước, tia khúc xạ từ chiếc đồng hồ cát ánh lên gương mặt hai người, mờ mờ tỏ tỏ. Trong phòng ngủ, bầu không khí tĩnh mịch, dường như đến tiếng hít thở cũng nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

Rõ ràng chỉ trong khoảnh khắc điều cấm kỵ đã được sáng tỏ, nhưng khi xác nhận lại chẳng thể nào khẳng định. Kéo một sợi tóc mà làm lay động đến toàn thân, trong lòng Khương Trầm Ngư tự vấn: Chuyện này nên hay không nên giúp; có thể hay không thể giúp?

Tại sao Di Phi muốn tìm Chiêu Doãn, nguyên nhân quá đơn giản: Gã chỉ có thể tìm Chiêu Doãn.