Hóa Ra Tôi Là Mỹ Cường Thảm

Chương 19: Ánh trăng đến cứu tôi



Chuyện bản thân yêu thầm Tịch Dã là một bí mật.

Vì vậy, khi Tô Thanh Duyệt không chút do dự nói ra bí mật hai người vẫn luôn ngầm hiểu trong lòng, phản ứng đầu tiên của Tiết Minh Lãng là xấu hổ buồn bực, là hoảng loạn.

Trong mắt người ngoài, vẫn luôn là Tịch Dã theo đuổi hắn, vì hắn mà phát điên, vì hắn mà tranh giành tình cảm, vì hắn mà đối nghịch với fan và cả nhà họ Tô, Tiết Minh Lãng hắn, mới là kẻ cao cao tại thượng được người theo đuổi.

Nhưng lời chất vấn này của Tô Thanh Duyệt, không thể nghi ngờ đã mạnh mẽ chọc thủng loại ảo tưởng giả dối này.

Đã nghe quá nhiều bài PR trên mạng cùng những lời nghị luận của mọi người xung quanh, cho nên Tiết Minh Lãng đã quên, hắn đã từng hèn mọn như thế nào trong đám đông, trong giới giải trí, trong những lần trèo tường thu thập tin tức, trong những giải thưởng và hoa tươi vây quanh, yên lặng, yên lặng mà thích Tịch Dã.

Mà ở trong mắt Tịch Dã, bản thân cùng lắm chỉ là bạn học cũ lâu ngày không gặp, xa lạ đến mức gần như bị quên lãng.

Chính bởi vì thế, Tiết Minh Lãng thừa nhận, khi hắn nhìn thấy một màn Tịch Dã uống rượu cười đùa, ngoại trừ thất vọng, trong lòng cuồn cuộn, còn có một niềm vui vi diệu, giống như chỉ cần nắm chặt chuyện này, hắn có thể đứng trên nền tảng đạo đức mà đau lòng, phỉ nhổ, chỉ trích, danh chính ngôn thuận kéo vầng trăng sáng treo trên bầu trời cao kia rơi xuống trần gian.

Khiến nó vỡ nát, chật vật, phải khẩn cầu xin được hắn ôm vào lòng.

Những ý niệm u tối ti tiện đó, Tiết Minh Lãng vốn tưởng chỉ có mỗi hắn biết được, nhưng đến giờ phút này, hắn mới nhận ra mình đã lầm rồi.

Tô Thanh Duyệt biết hắn suy nghĩ cái gì.

"Lại nói giỡn rồi," không chắc những lời vừa rồi có bị những khách mời khác nghe được hay không, Tiết Minh Lãng theo bản năng phản bác, "Anh và Tịch Dã chỉ là bạn học cũ thôi."

Trong sâu thẳm, Tô Thanh Duyệt cảm thấy thất vọng.

Bị bắt phải nghe đầy một tai chuyện bát quái, hai người ở hàng ghế sau đã bổ não ra đủ các loại ân oán tình thù, Vệ Nghiên và Tần Thành nhìn nhau trong giây lát, ăn ý nhắm mắt, giả bộ đang ngủ, chỉ hận không thể lập tức phát ra mấy tiếng ngáy khò khò cho đủ chân thực.

Càng khiến hai người họ kinh ngạc chính là, trong suốt hành trình kế tiếp, Tô Thanh Duyệt, người trong lúc xúc động tiết lộ một quả dưa khổng lồ, thế nhưng vẫn không ngừng kìm nén cảm xúc, không bộc phát, không đối đầu với Tịch Dã, không đổi đội, không bãi công, khách khí với sư huynh Tiết Minh Lãng, nước sông không phạm nước giếng với Tịch Dã, giống như màn tra hỏi tức giận trên xe buýt chỉ là ảo giác.

Mãi cho đến khi đợt ghi hình 4 ngày 5 đêm kết thúc, bọn họ mới biết được tin tức đối phương rút khỏi chương trình từ phía tổng đạo diễn.

Đối với kết quả này, Tịch Dã cũng không kinh ngạc.

Là em út được cưng chiều nhất của nhà họ Tô, tiểu tiếu gia công ty giải trí Tô thị, tư bản của Tô Thanh Duyệt đủ sung túc để hành xử tùy hứng, có thể đền bù tiền vi phạm hợp đồng, cũng không sợ bị phong sát.

Sau khi quay xong ở H tỉnh mới rời đi, không khiến cho tổ tiết mục bận rộn vô ích, đối phương cũng xem như là có tu dưỡng.

[Từ khi nào cậu có thời gian để khen ngợi nhân vật chính vậy?] cưỡng chế tắt màn hình điện thoại của ký chủ, 1101 khẩn trương [Tịch Dã, cậu ba ngày không ngủ rồi đó, 72 tiếng, không sợ đột tử à?]

Hơi hơi do dự vài giây, nó nói: [Hay là... Hay là chúng ta đi tìm Cố Tông đi.]

Tô Thanh Duyệt dừng lại giữa chừng, Tiết Minh Lãng cũng theo sau, những fan không rõ nội tình, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể đổ hết mọi chuyện lên đầu Tịch Dã, người có mâu thuẫn với cả hai.

Cộng thêm chương trình thái độ mập mờ vui vẻ quăng nồi, không làm sáng tỏ cũng không phủ nhận, giờ đây ngay cả Chu Minh, người xưa nay yêu thích nhất là thúc giục nghệ sĩ làm việc, cũng bảo Tịch Dã trước tiên ở nhà để tránh đầu sóng ngọn gió.

Toàn bộ phòng khách bị che chắn đến kín không kẽ hở, ánh sáng mờ ảo phát ra từ chiếc TV màn hình lớn bao phủ người thanh niên, như những hồn ma lơ lửng vây quanh người đang ngồi trên sô pha.

Các dây thần kinh trong đầu như bị móng tay sắc nhọn kéo căng ra, co giật co giật đau đớn, Tịch Dã lờ mờ liếc mắt ôm gối, màn hình bên cạnh đột ngột sáng lên, mắt phượng khẽ nhắm: "Quên đi."

Gần như vào cùng thời khắc đó, 1101 chuẩn xác mà nắm bắt được các bài viết liên quan đến ký chủ, ở ngay trên đỉnh hot search.

#Tịch Dã bồi rượu#

Vừa nhấn vào, đó là một bài đăng từ một tài khoản Weibo nhỏ, màu sắc tổng thể tối tăm mơ hồ, những người khác đều bị một lớp mosaic dày che phủ, chỉ có Tịch Dã, mắt say lờ đờ với nụ cười mông lung cùng điếu thuốc lá kẹp giữa hai ngón tay, là cực kỳ rõ ràng.

1101 rất tức giận: [Đây là giả!]

Cho dù nguyên chủ bị cốt truyện chính điều khiển đến điên cuồng cỡ nào, vẫn sẽ biết rõ những quy luật cơ bản, trong trí nhớ, ký chủ nhà nó tham gia rõ ràng đều là những bữa tiệc bình thường, phòng rất lớn, đèn sáng rực rỡ, là có người đã cố ý chỉnh sửa hình ảnh, khiến cho bầu không khí trở nên ái muội.

Tịch Dã cực kỳ bình tĩnh.

Dùng đầu gối cũng có thể đoán được, đây là bút tích của anh trai Tô Thanh Duyệt, doanh nhân đều phải trầm mình trong danh lợi phù hoa, nếu thành thật thì đã chết từ lâu rồi.

Huống chi, đối phương là đang vì em trai mình trút giận, cho nên ích kỷ làm vài thủ đoạn nhỏ cũng là dễ hiểu. 
[Đừng nói là cậu vẫn luôn mong đợi chuyện này xảy ra đó nha?] Hậu tri hậu giác, 1101 nói, [Chờ chương trình không chịu được áp lực chủ động chấm dứt hợp đồng, tránh được tiền vi phạm, trực tiếp bán nhà đi chơi đây đó?]

Tịch Dã gật gật đầu: "Ừm hửm."

[Ừm hửm cái đầu cậu,] vừa bực mình vừa buồn cười, 1101 nhắc nhở, [Nếu nghệ sĩ vì lý do riêng mà không quay được thì vẫn phải bồi thường.]

Tịch Dã: "Lý do này không hợp lệ."

"Lúc chương trình mời tôi tham gia danh tiếng tôi đã rất kém rồi, bây giờ hối hận không phải đã quá muộn sao?"

"Hoặc là bọn họ cắn răng chịu đựng để tôi tiếp tục tham gia cũng được," đầu ngón tay xoa huyệt thái dương, Tịch Dã chậm rì rì nói, "Nếu như không sợ bị nhà họ Tô nhắm đến."

1101: [Còn Cố Tông thì sao?]

Quảng cáo sữa chua mới vừa xuất hiện trên mạng được mấy ngày cũng mặc kệ luôn sao?

Làm nó còn tưởng đối phương sẽ có chút thay đổi bởi vì chuyện Cố Tông bị thương.

"...Lấy di sản lưu lại bồi thường là đủ rồi, để tổ chức buổi diễn gì đó." Một lúc lâu sau, lâu đến mức 1101 cảm giác Tịch Dã sẽ không tiếp tục nói nữa, đối phương bỗng nhiên lẩm bẩm.

Đột nhiên nhanh trí, 1101 kinh ngạc: [Cậu sợ liên lụy cậu ta sao?]

Kéo chăn lên, thanh niên cô độc cuộn tròn như quả bóng.

Y và Cố Tông đã hai ngày không liên lạc rồi.

Có hệ thống ở đây, Tịch Dã đương nhiên biết đối phương bị quản lý tịch thu di động, lấy lý do huấn luyện đặc biệt để cấm đoán, có lúc Tịch Dã cảm thấy như vậy cũng khá tốt, ít nhất Cố Tông sẽ không lại bị thương bởi vì một số chuyện xui xẻo khó hiểu, hắn cũng có thể từng bước, từng bước hoàn thành kế hoạch của chính mình.

Nhưng đôi khi, Tịch Dã lại sẽ cảm thấy cô đơn, gần đây nhờ tiếp xúc với nhau thường xuyên hơn, y dường như đã dần quen với sự tồn tại của Cố Tông, hiện giờ thiếu đi người này, tủ lạnh bị nhét đầy ngược lại khiến cho trong nhà càng thêm quạnh quẽ.

Một tiếng, hoặc là mấy tiếng đồng hồ, lăn qua lăn lại cũng không thể chìm vào giấc ngủ, Tịch Dã cầm lấy điện thoại, vào Weibo.

Tin tức được Chu Minh spam tới vẫn như cũ ở trên cùng không ngừng nhấp nháy, y phớt lờ nó, xác địch mục tiêu nhấn vào trang chủ của Cố Tông.

Mục đầu tiên lọt vào tầm mắt, chính là quảng cáo sữa chua từ ba ngày trước, phản ứng của công ty Cố Tông có hơi chậm, hoặc là tài khoản thật sự do Cố Tông tự mình quản lý, video này đĩnh đạc tag Weibo của y, vậy mà lại không bị ẩn đi.

Lướt xuống chút nữa, là một vòng tròn sáng, một vầng trăng có hơi quen thuộc.

1101 phản ứng nhanh nhất: [Nhìn những tòa nhà bị che mosaic, góc độ này không phải là ban công nhà cậu sao?]

Căn hộ của Tịch Dã không phải ở trên tầng cao nhất, nếu muốn chụp một bức ảnh về bầu trời đêm, khó có thể tránh khỏi dính phải những vật khác.

___ "Vậy chắc là cậu không ngại chụp chung với tôi một tấm đăng Weibo đâu nhỉ?"

___ "Nếu đổi thành thời điểm vừa mới gặp lại, cậu hẳn là sẽ rất tình nguyện đi."

Hai câu này vô cớ hiện lên trong đầu, Tịch Dã liếc nhìn ngày đăng Weibo, tính toán một chút, liền xác định đó chính là đêm mình và Cố Tông uống rượu.

Trí nhớ của y tốt, sẽ không mắc sai lầm.

Khi Tiết Minh Lãng, người từ đầu đến cuối luôn tự xưng là thâm tình lại theo bản năng muốn vạch rõ giới hạn với y, lại có một đứa ngốc, thần bí dùng phương thức của bản thân để an ủi y.

Cho dù đối phương biết mình rất ít dùng Weibo, rất có thể sẽ không nhìn tới.

Lồng ngực yên lặng đã lâu đột nhiên lại dâng lên một cỗ nhiệt độ khó giải thích, bộ phim trên TV vừa vặn đi tới kết thúc, phụ đề đen trắng xuất hiện, ánh sáng đột nhiên rạng rỡ hơn rất nhiều, Tịch Dã nhắm mắt lại, vùi đầu vào trong chăn.

Nhưng hôm nay cái di động này tựa hồ phải đối đầu với y cho bằng được, khiến người không được an bình, chưa được mấy phút, trong chăn liền vang lên âm thanh tít tít chấn động.

Là một dãy số xa lạ.

1101 đi trước y một bước lựa chọn nhận cuộc gọi: "A lô? Anh Tịch sao? Đây là người bảo vệ cửa tiểu khu, xin hỏi anh có biết một người tên là Cố Tông không?"

"Cậu ấy bị thương, di động cũng rơi hỏng rồi, nói là có hẹn trước với anh..."

Câu nói kế tiếp, Tịch Dã nghe được đứt quãng, chờ y lấy lại tinh thần, bản thân đã thay quần áo đi xuống lầu.

Căn hộ của y ở gần cổng bắc, thái dương xán lạn đến có hơi chói mắt, ở phía xa, Tịch Dã đã nhìn thấy có người khập khiễng vẫy vẫy tay với mình: "Thầy Tịch!"

"Anh tới cứu em với."

Đúng là Cố Tông.

Giống như từ trên cao ngã xuống, đối phương nhìn qua cực kỳ chật vật, bàn tay còn có vết sơn, ống quần chỗ đầu gối cũng rách một mảng, Tịch Dã cố gắng chống lại cơn hoa mắt chóng mặt, vội vàng tăng nhanh bước chân: "Sao lại thế này?"

"Ai ức hiếp cậu?"

"Không có không có, là khi em vượt ngục thì bị ngã," ít khi nhìn thấy thanh niên ban ngày không đội mũ cũng không mang khẩu trang đã ra ngoài, Cố Tông vội vàng cởi áo khoác, muốn che lên người y, "Mặt, mặt, che lại chút, chung quanh không chừng có phóng viên."

Nhân viên bảo vệ ở bên cạnh im lặng trợn trắng mắt: "Thưa anh, tiểu khu của chúng tôi tính riêng tư rất tốt."

Nếu không phải đối phương xác thật có một gương mặt đẹp trai vượt xa tiêu chuẩn của người bình thường, lại có thể báo chính xác số nhà của Tịch Dã, anh ta còn lâu mới gọi cuộc điện thoại kia.

Tịch Dã lại không quan tâm đến những điều này.

Vén lên mép áo khoác, y giống như một chú mèo thò đầu ra ngoài: "Vượt ngục?"

Cố Tông nghẹn ngào, ánh mắt né tránh:" Ừm... Là từ cửa sổ của ký túc xá nhảy xuống."

Quản lý tuy rằng tịch thu điện thoại của hắn, nhưng điện thoại của đồng đội thì không, chỉ cần sẵn lòng, sẽ luôn có biện pháp để tìm được tin tức về Tịch Dã.

Đặc biệt là trong tình huống Internet cập nhật nhanh chóng như hiện nay.

Hắn không biết chắc người đồng đội lén cho hắn mượn di động dự phòng đang nghĩ cái gì, hắn chỉ chắc chắn rằng, mình cần phải gặp được Tịch Dã càng sớm càng tốt.

Ngay cả khi không giúp được gì, nhưng vẫn có thể cho đối phương một cái ôm an ủi.

Thực ra, Cố Tông đã làm như vậy.

Trước khi thanh niên kịp nhướng mày tức giận, hắn vươn tay, kéo Tịch Dã vào trong lồng ngực: "Đau quá đi."

Nhưng người ở trong lòng lại không phát ra tiếng động.

Chiếc áo khoác lớn rơi phịch xuống đất, vai trái của Cố Tông chùng xuống, cảm giác đối phương tựa hồ không thể khống chế được cứ vậy trượt xuống, hắn hoảng loạn cúi đầu, nhìn thấy đôi mắt nhắm nghiền của thanh niên:

"Thầy Tịch."

Tịch Dã, anh tỉnh lại đi."