Hoa Rụng Rồi...

Chương 14: Giành lại Vũ thị (Phần 1)



Cơn gió tuyết vẫn gầm rú ngoài kia, nơi linh cữu lại chẳng nhiều người kề cạnh. Triết Triết ngồi bên âm thầm đốt từng tờ tiền giấy, càng vắng người nước mắt lại càng chảy dài nơi gò má.

- Ngọc Nhi ngốc ơi là Ngọc Nhi ngốc!!!

Thấy Triết Triết ngày càng đi sâu vào vực thẩm không đáy, trợ lý của cô chậm rãi bước đến, nhẹ nhàng lau đi nước mắt giúp cô.

- Cô đừng quá đau buồn, chuyện sống chết âu cũng là số mệnh! Cảnh sát cũng đã điều tra rồi!

Bà của Ngọc Nhi cũng đến bên cạnh Triết Triết, bà nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay của cô, dùng bàn tay đã đầy nếp nhăn sờ lên khuôn mặt đã ửng hồng.

- Vũ gia đa tạ con, nếu không có con, đám tang này của Ngọc Nhi không biết có thể chu toàn như vậy hay không! Cũng đã một ngày một đêm con túc trực bên linh cữu rồi, mau về nghỉ ngơi một chút đi con!

Được bà của Ngọc Nhi khuyên răn, Triết Triết cũng lấy lại tinh thần, nàng nắm chặt đôi bàn tay của quản lý mình, lấy đó làm cái đà để đứng dậy. Cô bước từng bước chậm rãi, trĩu nặng bước đến cửa công ty. Danh Thi vội lấy từ trong túi xách, bung ô che lấy những hạt tuyết lạnh lẽo vô tình.

Dấu chân hai người in sâu nơi lớp tuyết nhưng lại bị tuyết lấp đi, chầm chậm biến mất trong tấm màn trắng xóa. Dù đi trong tuyết trời lạnh lẽo, nhưng Triết Triết lại không cảm thấy được điều gì, có lẽ lạnh trong lòng còn đáng sợ hơn cả. Vì trời đổ tuyết lớn, nên hai người không thể lái xe về được, bánh xe cũng đã kẹt cứng, hai người chỉ còn cách tự thân mà về.

- Danh Thi, cậu nghĩ thử ai có thể gây ra cái chết cho Ngọc Nhi như vậy? Thâm thù đại hận đến mức nào mà thiêu hủy cả xác thân cô ấy? Tôi không...không thể nào hiểu được.

Danh Thi vừa che ô, vừa dìu cô từng bước đi. Đầu gối Triết Triết quỳ đến xưng đỏ vì thế đi lại khó khăn. Nghe được câu hỏi, cậu cũng tiếp lời suy đoán.

- Thâm thù đại hận? Trước mắt gần nhất là lão già Lê Hùng, mong muốn nằm quyền Vũ Thị được lão có ai mà không nhìn ra. Còn diện tình nghi thứ hai... Chỉ có tập đoàn Hưng Thịnh!

- Hưng Thịnh?

- Phải! Tham vọng bá chủ của chúng đâu chỉ mới thấy ngày một ngày hai, mà nó đã diễn ra rất lâu rồi!

Đang đồng bước đi, đột nhiên bước chân của Triết Triết dừng lại. Cô nàng để ngoài tai mọi lời nói của Danh Thi, đôi mắt sửng sốt nhìn về một hướng. Nơi nàng nhìn đến, một thân ảnh với chiếc váy đỏ rực, đôi mắt từ sửng sốt thành chớm đỏ, từ hoen đỏ lại chỉ toàn nước mắt. Người đó lại chính là bạn tốt của cô - Vũ Ngọc Nhi bằng xương bằng thịt.

- NGỌC NHI!!!

Triết Triết choàng tỉnh khỏi giấc mộng dài, đầu tóc cô rối bời, vầng trán đã lấm tấm mồ hôi. Cô thu mình lại, mặt dựa vào đầu gối, tiếp tục khóc. Câu chuyện về cuộc gặp mặt vô tình đó luôn quanh quẩn trong tâm trí cô. Nó càng lúc càng lớn dần rồi trở thành một cái bóng tâm lý trong lòng Triết Triết.

Danh Thi nghe tiếng động lớn, vội vàng gõ cửa.

- Triết Triết, cô làm sao vậy?

Cậu gõ rất nhiều lần thì lúc này cánh cửa mới chầm chậm mở ra, Triết Triết giờ đây đã bình ổn hơn nhiều. Danh Thi vừa bước vào liền tiến đến mở toang cửa sổ, vừa mở vừa càm ràm.

- Cô đó! Chuyện xảy ra cũng đã hơn tháng, sao cứ phải giữ mãi trong lòng. Ngày ngày gặp ác mộng, cô định mất ngủ đến mất mạng à?

- Không cần cậu quan tâm, làm đúng nghĩa vụ, lãnh lương cuối tháng là được rồi! Sao rồi, chuyện tôi nhờ cậu làm đã có kết quả rồi chứ?

Danh Thi nghe những lời đó khó tránh không vui. Nhưng cậu vẫn đi đến trước mặt Triết Triết từ từ báo cáo. Nhận lệnh điều tra, cảnh sát vẫn đang trong quá trình lần mò dấu vết, bên phía đó vừa đưa ra phát hiện mới nhất, tro cốt bên trong hộp lại không phải của Ngọc Nhi, nhưng vẫn chưa xác định được danh tính của kẻ xấu số đó. Về phần cô gái trong cơn mưa tuyết kia, Danh Thi đã cho hàng trăm người tìm kiếm mọi ngõ ngách nơi rừng thiên nước độc, nhưng vết thương thì có chứ thân thế thì không. Đã có hơn nữa số người bị thú dữ làm trầy da tróc vảy, Danh Thi cũng đã đền bù xứng đáng.

Triết Triết trầm ngâm, từ bất ngờ rồi lại im lặng, vậy tỉ lệ Ngọc Nhi còn sống là rất cao, người hôm đó có lẽ là Ngọc Nhi thật sự.

- Chuyện này tạm thời không cho ai biết! Tránh gây hoang mang dư luận.

- Còn về Vũ gia thì sao?

- Càng ít người biết thì tốt hơn.

Triết Triết suy nghĩ mãi không thôi, lúc đó cô có đau lòng nhưng không đến mức loạn thần mà nhìn người giống Ngọc Nhi đến hoàn hảo như vậy. Nhìn Triết Triết cứ mãi đắng đo, Danh Thi cũng vô cùng lo lắng. Nhớ đến một chuyện vui, cậu liền kể ngay.

- Triết Triết, các cổ đông còn lại đã đồng ý bán lại cổ phần cho chúng ta, họ nói chiều nay sẽ đến kí hợp đồng tại nhà hàng Như Ý.

- Thật vậy sao? Chuyện lớn như vậy mà cậu lại không nói tôi sớm! Mau chuẩn bị xe nhanh lên. - Triết Triết bỗng chốc quên đi suy nghĩ, vui mừng như một đứa trẻ.

/Reng/ - Tiếng điện thoại reo lên bất chợt.

Triết Triết nghe thấy liền vội chạy đến nhất máy, bên kia là vị cổ đông có số cổ phiếu khá lớn.

- Cô Triết Triết đấy à?

- À chú Lý, chú Lý đang ở đâu vậy ạ, tôi sẽ qua ký hợp đồng với chú ngay!

- Không gấp đâu cô triết Triết, tôi còn rủ thêm nhiều cổ đông khác lắm, nhưng phải mười giờ tối nay mới đông đủ được, cô ráng chờ nha!

- Được được, cảm ơn chú Lý nhiều, tôi thành thật cảm ơn.

Vì quá vui mừng cô quay sang Danh Thi mà ôm lấy cậu thật chặt. Hạnh phúc đến mức nhảy cẩn cả lên. Cô nàng mua cổ phần không phải vì chuộc lợi cho bản thân, mà chính là vì muốn giữ lại Vũ Thị của Ngọc Nhi mà thôi...