Hoa Rụng Rồi...

Chương 3: Trước khi xuyên không - 3



Bon bon trên chiếc xe hơi của gia đình, Ngọc Nhi vui vẻ ôm lấy chú gấu bông trong tay, đầu dựa vào lòng mẹ cho người vuốt nhẹ mái tóc. Ngọc Thành đang lái xe nhìn cảnh tượng thông qua chiếc gương chiếu hậu bên trên, mỉm cười một cách hạnh phúc.

- Cha ơi! Hôm nay mình đi đâu vậy ạ?

- Hừmmm, là công viên nước đó! Rồi gia đình chúng ta cùng đến nhà ông bà ngoại chơi. Nhật Lệ à! Em xem ba với mẹ mà thấy gia đình mình đến thăm chắc là vui lắm nhỉ?

Mẹ Ngọc Nhi gật gù, miệng cười tươi nhẹ vuốt lấy tóc con:

- Nghe ông bà gọi lên bảo nhớ cháu mà em xót hết cả ruột!

Cảnh tượng hạnh phúc là vậy nhưng ba người có ai biết rằng, một chiếc xe màu đen đang âm thầm chạy theo phía sau...

/Rầm/ - Tiếng va chạm mạnh mẽ vang lên, chiếc xe của gia đình Ngọc Nhi lăn vài vòng trên cao tốc, nát thành một thể rất khó coi. Chiếc xe màu đen gây ra tai nạn vội bẻ lái, chạy vút đi trước ánh mắt ngỡ ngàng của rất nhiều người. Cô bé Ngọc Nhi mơ màng tỉnh giấc nhìn thấy mẹ vẫn đang ôm chặt lấy con gái mà bảo vệ, người cha ở ghế lái đã bất động. Và câu chuyện tiếp đến như thế nào, ai nấy cũng đều hiểu rõ.

- Ngọc Nhi!!! Ngọc nhi!!! Cô mau tỉnh lại đi! Ngọc Nhi!!!

Minh Tường ra sức lay mạnh thân Ngọc Nhi, cô nàng giờ đây đang đầm đìa mồ hôi, miệng không ngừng nói mớ thành tiếng gọi tên cha mẹ. Bị lay chuyển, Ngọc Nhi giật mình tỉnh giấc, cô nhẹ sờ lên đầu mình, cảm giác đau nhói tận trái tim cùng cơn đau đầu do rượu làm Ngọc Nhi mỏi mệt.

Vẻ mặt Minh Tường có chút gấp gáp, tay siết chặt chiếc điện thoại. Cũng chẳng nói với nhau thêm lời nào, Minh Tượng đã vội bế Ngọc Nhi đến xe để trở về nhà mặc kệ cô nàng kháng cự kịch liệt.

Ngồi trong xe, Ngọc Nhi mệt mỏi nhìn khung cảnh sau lớp cửa kính xe, pháo hoa giờ đây đã bắn sáng rực cả bầu trời, hóa ra thời khắc giao thừa đã điểm. Ai nấy chắc hẵn đều đang vui vẻ bên gia đình phải không nhỉ? Chỉ nghĩ như vậy, nước mắt cô lại bất giác rơi thêm một lần, giao thừa năm nào Ngọc Nhi cũng khóc, cũng đau lòng như vậy. Giao thừa năm nay nỗi đau lại càng tăng thêm bao lần vì cái chết của người cậu yêu quý.

Minh tường nhìn thấy hết tất cả, cũng hiểu hết cả, dù gì cậu cũng đã sống cạnh Ngọc Nhi bao năm cơ mà. Ánh mắt Minh Tường đột nhiên lại ánh lên sự lo lắng đến lạ thường, đến ngã tư đường, Minh Tường đã bẻ lái sang phải trong khi con đường về biệt thự nằm ở phía bên trái.

Nhìn con đường nhỏ khó quên này, Ngọc Nhi ngẩn người một lúc rồi mới nhẹ giọng hỏi:

- Lão Trần! Cậu nay cũng gan thật, tự ý đưa tôi đi mà chẳng hề hỏi ý kiến tôi!

- Tôi biết, những lúc thế này tiểu thư đều muốn đến đó mà. Không đúng sao?

Ngọc Nhi lại chìm vào im lặng, mặc kệ cậu Minh Tường kia tự tung tự tác. Bánh xe lăn trên con đường nhựa vẫn còn hơi ấm của buổi trưa nắng gắt, rồi lại chạy trên con đường đá đỏ với từng hàng cây cao su nối tiếp nhau dài vô tận ở hai bên đường. Chạy thêm một lúc nữa con đường đã hết, phía xa kia là một đốm sáng nhỏ giữa rừng cây. Chẳng để Minh Tường mở cửa, Ngọc Nhi đã ngay lập tức xuống xe mà bước đến ánh sáng ấy khiến Minh Tường phải vội vàng chạy theo.

Bước trên đám lá cây như tấm đệm, tiến bước chậm chậm đến với ánh sáng kia, sự vật nơi đây lại càng rõ ràng hơn. Hóa ra, ngay dưới vị trí ánh sáng tập trung nhất nơi đây chính là phần mộ của cha mẹ Ngọc Nhi - mát mẻ có xanh điểm chút ánh vàng từ những đóa hoa màu vàng nơi phần mộ.

Trên hai tấm bia mộ để lộ ra hình ảnh cha mẹ Ngọc Nhi còn trẻ mãi, mỉm cười hạnh phúc như năm nào, nhìn họ cười tươi nhưng sao lòng người đang quỳ lại đau như cắt. Mặc kệ chiếc váy trắng của mình, Ngọc Nhi quỳ ngay trên nền cát, bàn tay chầm chậm phủi đi lớp bụi mỏng trên bia mộ, cô lại khóc lên.

- Con gái bất hiếu, chẳng đến thăm cha mẹ nhiều. Nhưng cha mẹ hãy hiểu cho lòng con, nhìn hai người giờ đây con thật lòng không chịu được.

Ngọc Nhi nhào đến ôm chặt lấy phần mộ cha mẹ cô mà òa khóc nức nở. Dù mạnh mẽ là vậy nhưng phần cô bé năm đó vẫn còn nơi sâu thẩm trái tim, Ngọc Nhi vẫn biết khóc vẫn biết đau lòng mà. Bao năm nay, cô cố gắng điều tra về cái chết của cha mẹ năm đó nhưng rồi sao chứ, thời gian qua cũng đã hai mươi năm, dù là án oan đành phải khép lại, thật sự khó chịu vô cùng. Minh Tường đứng đó lặng người trong phút chốc, chẳng hiểu bản thân cậu đang suy nghĩ điều gì nữa rồi.

Năm đó, Minh tường đã có dịp tiếp xúc với cha mẹ Ngọc Nhi, ấn tượng về cặp vợ chồng tài - sắc - đức vẫn mãi in sâu trong Minh Tường. Cậu quỳ xuống bên cạnh Ngọc Nhi, thắp lên một nén nhang, khói trắng bay lên cao, cao nữa, cao đến bầu trời kia.

Từ bầu trời kia nhìn xuống, chiếc xe của Ngọc Nhi đã lăn bánh trở về, Ngọc Nhi dùng khăn giấy lau đi nước mắt còn xót lại trên khuôn mặt, nhẹ cười:

- Cảm ơn cậu, lão Trần! Có cậu làm bạn là phước phần của tôi!

Nghe thế, Minh Tường đột nhiên khựng lại một chút, cậu cười lên rồi gật đầu nhưng nụ cười ấy sao có chút ngượng ngạo. Con đường chỉ có một chiếc xe, giờ đây lại có thêm một chiếc màu đen chạy chầm chậm phía sau, nó cứ ở sau, cách xa như một con báo đang chờ săn mồi vậy.

- À quên mất! Lão Trần, cậu để áo khoác của tôi ở đâu vậy?

- Ở sau ghế của tiểu thư đó!

Ngọc Nhi cảm thấy bản thân có hơi lạnh, vội quay mình về sau lấy cái áo nằm sau ghế, khi ngẩn đầu lên thì Ngọc Nhi phát hiện ra một chiếc xe đen đang chạy theo phía sau, cô khoát chiếc áo lên ngồi im lặng. Ngọc Nhi để ý rằng, dù cô có rẻ sang hướng nào nó vẫn theo sau như vậy, khoảng cách vẫn chẳng thay đổi. Biết chuyện chẳng lành, Ngọc Nhi lạnh giọng:

- Có một chiếc xe đang theo sau chúng ta, lão Trần, tôi thấy bất an như thế nào á!

Minh Tường nhìn lên gương chiếu hậu, ánh mắt cậu lộ rõ sự sợ hãi.

- Tiểu thư! Đó là xe của tập đoàn Hưng Thịnh!

- Sao cậu biết?

- Hôm đi đấu giá tôi có dừng lại ngắm nghía nó, chiếc xe đó là của tập đoàn Hưng Thịnh đặt riêng, trên thế giới không có chiếc thứ hai đâu!

Hai người nhìn nhau thông qua tấm gương, Minh Tường nhấn ga lao vút đến cao tốc, chiếc xe kia cũng tăng ngay tốc độ đuổi theo đến khi cả hai chiếc xe đã chạy song song nhau.

/Đùng/ - Tiếng súng vang khắp làm phá tan sự im lặng của màn đêm, Minh Tường quay lại nhìn Ngọc Nhi thì bộ váy trắng đã nhuộm màu đỏ tươi, khóe miệng cô cũng đã chảy máu. Ngọc Nhi nhìn xuống vết thương, ánh mắt đờ đẫn như chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa cả.

- Ngọc Nhi, ráng lên!!!

Đó là câu nói cuối cùng Ngọc Nhi nghe được trước khi chìm vào tĩnh lặng, một vụ va chạm nữa lại xảy ra, cũng ngay chính đoạn đường cao tốc đó nhưng giờ đây lại thêm một đốm lửa nhỏ, rồi to, rồi mãnh liệt hóa mọi thứ thành hư vô.

Hưng Bá ngồi trên xe, châm lấy một điếu thuốc cho mình.

- Vũ Ngọc Nhi! Cũng là cô ép tôi thôi! Chính cô đã châm ngòi cho cái chết của cô! Giờ đây tập đoàn Hưng Thịnh sẽ là bá chủ! Haha!!!

Hưng Bá cười lớn, chiếc kính xe dần được nâng lên rồi lái đi mất hút. Giữa hai tập đoàn đã có một trận chiến vô cùng ác liệt trên thương trường, Vũ thị vì tài năng mà tiến lên trước một bước chiếm vị trí dộc tôn suốt bao năm qua. Và buổi đấu giá hôm đó chính là ngòi nổ cho mọi chuyện.

Giữa ngọn lửa đỏ rực, một ánh sáng xanh lam phát ra từ sợi dây chuyền hôm đó, nó nhẹ nhàng nhấp nháy rồi bay thẳng lên bầu trời đêm vô tận.

Cuộc đời của Ngọc Nhi đã kết thúc rồi sao...

...