Hoa Sầu Riêng Và Anh Dưa Hấu

Chương 10-2: Ngoại truyện 1: Anh bị cắm sừng à?



Dưới góc nhìn của Dương Đăng Khôi.

Một buổi tối nọ, vào khoảng thời gian tôi đang ở nhà bà ngoại, đứa em họ muốn tôi phải dẫn nó đi chơi cho bằng được. Thôi thì lâu lâu mới có một hôm, đành chiều nó vậy.

Chúng tôi đến một rạp chiếu phim. Nhưng con bé này nó chẳng ngồi yên được bao giờ. Mới ngồi chưa đến mười phút nó đã bắt đầu ngọ nguậy. Rồi đến mượn điện thoại của tôi để chụp ảnh. Ở trong rạp này thì đòi chụp cái gì không biết. Nhưng thôi, em mượn thì tôi cũng đồng ý.

Mà nó còn chưa dùng ở đấy. Nó mở “Ảnh” trong điện thoại tôi và bắt đầu xem. Bao giờ nhiêu cái ảnh đẹp thì không thấy, nó lại mở ngay cái thẻ học sinh của Hoa Sầu Riêng lên, còn hỏi ai. Làm sao tôi biết Như Hoa là gì của tôi chứ. Định lấy lại điện thoại thì đứa em họ nó cũng giành lấy. Kết quả là nó bay luôn sang chân người ngồi bên cạnh.

Trùng hợp thay, người đó lại là chủ nhân của bức ảnh.

Lúc đầu còn tưởng Hoa đi chơi với anh Kiệt thì đúng là bọn trẻ thời nay… đáo để thật.

Còn đây là lí do vì sao anh Kiệt lại có cái ảnh đi chơi của Hoa.

Tầm chín giờ sáng hôm ấy, tôi, Khôi anh và đứa em họ (đã nói từ chương tám). Đang đi chơi thì tôi bắt gặp một bóng dáng quen quen. Con bé Hoa người yêu của anh Kiệt đây chứ đâu. Đi cùng còn có con bé nhà bên cạnh nữa nhưng tôi không biết tên và anh họ nó kém tôi một tuổi cũng cùng đi ăn sáng vài lần. Còn một ** cậu nữa chưa thấy bao giờ. Chẳng biết thế nào mà cứ cười tít mắt với con bé Hoa kia.

Ui zdời ạ, có chết không chứ, lại còn cái gì kia, buộc dây giày cơ à. Gớm tưởng yêu đương say đắm thắm thiết với anh tôi thế nào, chứ thế này mà còn đòi bắt ông đây gọi chị dâu à? Nói tôi hay hớt cũng được chứ tôi là tôi phải chụp lại cho ông Kiệt xem, chưa yêu đương lần nào mà để con bé này nó lừa cho thì khổ cái đời zdai tân.

Mà nói là chụp trộm thế thế thôi chứ vào tay tôi thì ảnh phải đẹp hết. Cái góc độ này nhìn đúng đẹp luôn nhá. Để ý lại mới thấy, Hoa Sầu Riêng hôm nay lại nữ tính thế chứ, hay ở cạnh anh Kiệt lâu nó bị lộ bản chất nhỉ. Cậu kia nhìn cũng điển trai đấy, nhưng so với tôi thì vẫn còn kém sắc lắm. Những góc nhìn trong ảnh thì không rõ mặt lắm. Cái cảnh ngôn tình học đường này lại còn diễn ra ngay dưới gốc cây điệp vàng nữa. Trời mùa hè nó cũng cao vời vợi, nền trời xanh xanh, váy trắng thật nhẹ nhàng, lên hình đẹp phải biết, mỗi tội theo tôi thấy thì nắng quá.

Và tôi gửi luôn cái ảnh đấy cho anh Kiệt:

【Bảo bối: Anh bị cắm sừng à??】

【Bảo bối: Đã bảo rồi】

【Bảo bối: Anh yêu thì yêu cái đứa nào đấy kém ít ít tuổi thôi】

【Bảo Bối: Trâu già gặm cỏ non hử】

【Bảo bối: Nó cho làm trâu thật kia kìa】

Tôi thì lo anh bị người yêu phản bội các thứ, sợ anh mới mối tình đầu mà đã bị cắm sừng, mà anh còn trả lời dửng dưng như người ngoài cuộc thế này:

【Soái ca: Làm gì mà nhộn hết cả lên thế??】

【Soái ca: Anh mày còn bình tĩnh thế này】

【Soái ca: Cứ từ từ để anh hỏi】

Đến quá trưa chẳng thấy anh nhắn tin gì nữa tôi gọi video để hỏi. Mà lúc bắt máy anh còn đang ngái ngủ chứ. Không biết chuyện thế nào rồi mà vẫn ung dung vậy, đúng là chẳng có kinh nghiệm yêu đương gì.

- Sao rồi? - Tôi

- Hở?? - Anh

- Chuyện của anh đấy, còn hở cái gì? - Tôi.

- Hờ... thằng đấy không yêu đương được. Đang xử lí. - Ý là yêu được thì để cho yêu luôn ấy à? - Chú mày lo làm gì, anh ngủ tiếp đây.

Xong là tắt máy đi ngủ luôn một phát đến chiều. Tôi cũng chẳng hỏi lại nữa.

Hôm sau mới thấy anh trả lời, mà lại còn là câu khó hiểu như này:

【Soái ca: Xong rồi, chú mày không phải lo, người không mất được đâu mà sợ, anh giữ cho rồi.】

Người của anh chẳng anh giữ thì ai giữ nữa mà nói thế.

Phải một khoảng thời gian sau tôi mới thấy câu nói của anh khó hiểu vì chưa hiểu vấn đề thôi.