Hoa Tàn Ngược Gió

Chương 6: Nữ hiệp



Khi Mai Khanh đến thăm ta, vừa đúng lúc ta té xỉu, nếu không có hắn, chỉ sợ ta đã ngã thẳng vào hồ, vinh hạnh biến thành vị Hoàng hậu đầu tiên chết đuối.

Ta yếu ớt nói đùa với Mai Khanh.

"Cô nương, không muốn cười thì đừng cười." Mai Khanh dùng tay che mắt ta lại.

"Ồ, ta bây giờ trông xấu như vậy sao?"

Mai Khanh lập tức đưa tay lên thề: "Cô nương trong mắt Mai Khanh vĩnh viễn là đẹp nhất."

"Ngươi vẫn nghiêm túc như vậy, không phân biệt được đâu là lời nói đùa à?"

Mai Khanh im lặng một lát, đột nhiên hai đầu gối quỳ trên mặt đất, hắn nói hắn xin lỗi, là do hắn không dạy dỗ tốt muội muội của mình. Nhưng Mai Hương đã có thai, hắn không thể không đi xin cho muội muội một danh phận.

"Mai Hương còn có ca ca, thật tốt..", ta mệt mỏi nói, sau đó lại ho khan.

Mai Khanh cúi đầu, xấu hổ không thôi: "Là huynh muội chúng ta có lỗi với cô nương."

"Thật ra như vậy khá tốt đấy chứ, Mai Hương vào hậu cung rồi, cũng có thể khiến bệ hạ mất cảnh giác với ngươi."

Mai Khanh đau lòng trách cứ: "Đã đến lúc này rồi người còn quan tâm chuyện đó sao?"

"Ngươi đừng có không để chuyện này trong lòng." Thấy hắn cứ bình chân như vại, ta sốt ruột đứng dậy, "Hắn muốn mượn ngươi để nâng cao danh tiếng Tống Thục Nguyệt, ngươi không phối hợp, hắn nhất định sẽ bất mãn với ngươi.."

"Bất mãn thì sao chứ! Thắng trận vốn dĩ là nhờ xương máu các huynh đệ đánh đổi, loại người làm điếm bò lên giường người khác kia là cái thá gì! Nếu công nhận nàng ta ta là phúc tinh thật, thì không chỉ Tô Phó tướng không thể yên giấc ngàn thu, mà các huynh đệ cũng lật trời."

"Ngươi nói nhỏ chút." Ta vội vàng đè tay hắn lại, "Cha ta lúc còn sống hay lo lắng công cao át chủ (công cao hơn Hoàng đế). Hiện giờ thiên hạ thái bình, ngươi chỉ vì vậy mà mất đi sự nghiệp ngay khi đang trên đỉnh vinh quang, vậy gọi là.. qua cầu rút ván, vắt chanh bỏ vỏ đấy!"

Mai Khanh cúi đầu không nói chuyện.

Ta lại thở dài: "Haizz, ta nói những thứ này để làm gì, Mai Hương giờ đã vào hậu cung, nàng và Tống Thục Nguyệt lại bất hòa, nếu ngươi đi rồi, không còn ai chống lưng cho nàng, Tống Thục Nguyệt chắc chắn sẽ tìm nàng gây chuyện."

Mai Khanh vẫn không nói gì, gương mặt hắn ửng đỏ, ánh mắt né tránh, lúc này ta mới phát hiện bản thân vẫn còn nắm tay hắn, bèn vội vàng buông ra.

Nghĩ đến mấy lời của Mai Hương, cả hai đều xấu hổ.

Sau một lúc lâu, ta lại nhịn không được tiếp tục dặn dò: "Ngươi và Mai Hương là người mà ta lo lắng nhất, đến một ngày ta chết đi, cũng hy vọng các ngươi có thể sống tốt."

"Cô nương! Không thể nói bậy." Mai Khanh đột nhiên nghiêm túc lên.

"Ôi chao, thân thể của ta ta tự biết.. E là không.. Khụ khụ khụ."

Mai Khanh vội vàng bưng thuốc tới cho ta, muốn đút ta uống, bộ dáng hắn thật cẩn thận, giống như ta là viên ngọc dễ vỡ vậy.

Ta nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra: "Mai Hương đã không còn ở chỗ ta, Mai tướng quân sau này đừng đến nữa."

"Ta sẽ che chở cho cô nương.", Mai Khanh nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của ta, kiên định nói.

".. Quả nhiên ngày ấy không phải ta nằm mơ." Ta nhìn Mai Khanh nói.

Mai Khanh nhìn thẳng ta, ánh mắt hơi lóe, tựa như quay trở lại thành chàng thiếu niên hay theo sau ta khi còn nhỏ.

Mai Khanh đi rồi, ta xuống giường, lau chùi khôi giáp của cha và huynh trưởng.

Trên hai mảnh khôi giáp đã được lau sạch máu, đều có một dấu vết đâm thủng hình tam giác, đây là vết thương chí mạng.

Vì muốn lôi kéo Mai Khanh, Thẩm Hòe đêm nào cũng túc trực ở chỗ Mai Hương.

Tống Thục Nguyệt buồn bực lại chạy đến cung của ta.

Nàng ta uống quá chén, to mồm mắng Thẩm Hòe bạc tình, còn hùng hồn thề thốt sẽ làm rõ tin đồn nàng ta là yêu phi.

Còn muốn ta liên thủ cùng nàng ta để hại nước hại dân, để trả thù Thẩm Hòe.

Ta sợ hãi, trách nàng ta nói huơu nói vượn, Tô gia tuyệt đối sẽ không làm loạn thần tặc tử, Tống Thục Nguyệt mắng ta nhát gan lại còn bất trung.

Ta muốn đuổi nàng ta đi, nàng ta lại đau buồn lôi kéo ta: "Tô Uyển, chúng ta là tỷ muội đã mười mấy năm, muội lại đối xử với ta như vậy."

"Tỷ muội?" Ta cảm thấy buồn cười, "Ta sẽ không bao giờ bò lên giường phu quân của tỷ muội."

"Đó là do muội không chịu cứu ta sao, nếu muội đến cứu ta.."

Ta bực bội giơ tay chặn lời nàng ta: "Ngươi muốn kể khổ, thì ra ngoài cung tìm người khác mà kể. Ta và ngươi đã không còn là tỷ muội từ lâu rồi!"

Tống Thục Nguyệt bi thương rời đi, nhìn bóng dáng nàng ta, ta lại không giấu được vẻ trào phúng.

Tống Thục Nguyệt lớn lên trong sự chiều chuộng của cha ta, nàng ta như một đứa trẻ bị chiều hư, làm xằng làm bậy bất kể hậu quả.

Nàng ta là nữ hiệp đệ nhất kinh thành, người thích nàng ta nhiều đếm không xuể.

Nàng ta lén lút gửi ra ngoài mấy chục phong thư, kể lể bản thân rất đau buồn vì bị Thẩm Hòe bắt gả vào cung.

Trong số nhiều 'bạn tốt' của nàng ta, chỉ có duy nhất kiếm khách Lục Hâm đêm hôm xông vào hoàng cung ngay sau khi nhận được thư.

Chỉ là Lục Hâm tới không đúng lúc, Thẩm Hòe đang ôm Tống Thục Nguyệt điên loan đảo phượng.

Lục Hâm sốt ruột muốn 'cứu người', vậy mà Tống Thục Nguyệt lại đâm hắn một nhát sau lưng.

Lục Hâm bị thương chỉ có thể trốn đi, biến mất không dấu vết.

Quý phi thông đồng với nhân tình tiến cung, còn động vào mép giường của Hoàng đế.

Mai Khanh vừa đút thuốc cho ta, vừa kể câu chuyện.

Trước kia Tống Thục Nguyệt đúng là từng qua lại với Lục Hâm.

Lục Hâm còn vì nàng ta mà vứt bỏ thê tử đã kết tóc se duyên.

Chỉ là khi hắn mừng rỡ chạy như điên đến Tô gia để cầu hôn, Tống Thục Nguyệt lại nói chỉ xem hắn như anh trai tốt.

Dù có như vậy, Lục Hâm vẫn si tình với nàng ta, còn thề tuyệt đối sẽ không cưới ai nữa, bảo vệ nàng ta cả đời.

Bây giờ đoạn tình cảm đẹp đẽ này lại được lôi ra nhắc lại, và tất cả những việc liên quan đến Tống Thục Nguyệt với mấy 'tri kỷ' khác, đều bị truyền đi ồn ào huyên náo.

Ta cười khổ: "Tống Thục Nguyệt là thiên tư quốc sắc, tính cách tiêu sái, cũng khó trách có người sẽ vì nàng mà tức giận."

"Hừ, nàng ta cố tình bắt chước cô nương thì có. Cô nương sử dụng kiếm, cô ta cũng đòi học kiếm, cô nương kết giao hiệp khách nghĩa sĩ, cô ta cũng vậy."

Đúng vậy, ta cũng từng tùy ý phóng ngựa, hăng hái rong ruổi trên chiến trường, nhưng sau khi gả đi, vì Thẩm Hòe, ta thu lại mũi nhọn, cam tâm vì hắn mà lo liệu việc vặt trong hậu cung, cũng chính là việc mà ta từng ghét nhất.

Cuối cùng lại thành Thẩm Hòe ban ân cho ta.

Thấy ta mặt mày bi thương, Mai Khanh cao giọng: "Cô nương giữ khoảng cách đúng mực với bạn bè, còn Tống Thục Nguyệt lại khoe khoang khắp nơi. Cô ta chỉ bắt chước bừa, nửa phần cũng không bằng cô nương."

Ta vỗ nhẹ tay hắn một cái, Mai Khanh liền ngậm miệng, giống một con cún to xác ngoan ngoãn.